Không gian lại trở về như lúc ban đầu, Tiêu Lạc trống rỗng nhìn thân ảnh đã không còn trong vòng tay của mình.

Cô nhếch mép, giọng chế giễu -"Trừng phạt hay lắm"- Nó đau hơn nỗi đau khi tự cắt cổ tay của mình nữa

[... Chủ nhân, những người tự sát dù đúng dù sai đều phải bị trừng phạt vì coi thương sinh mệnh] - Hệ thống hạ thấp giọng

- "Vậy y sai sao?"- Tiêu Lạc đưa tay mình, cảm nhận hơi ấm còn xót lại

[Y không sai, chỉ là y chấp nhận bị trừng phạt vì đối với y nỗi đau lớn nhất là không có người]

Tiêu Lạc nhắm mắt, nở nụ cười chua chát, một người vì cô làm tất cả, bất chấp cả tính mạng của mình. Nhưng cô vì cái gì cứ chạy mãi theo cái gọi là sự thật? Nó quan trọng sao. Chẳng chính bản thân cô tự nói rằng, bên nhau được giây phút nào liền trân trọng giây phút đấy sao? Vậy tại sao chính bản thân cô lại rời bỏ y đi khi vẫn có thể ở lại? Những đoạn ký ức mờ nhạt kia xứng đáng sao?

- "Nâng cấp"- Tiêu Lạc nhẹ nhõm nói ra hai chữ

[Tuân lệnh]

Qua một lúc lâu, hệ thống đã nâng cấp xong

[Chủ nhân số điểm sau khi nâng cấp còn lại 1 triệu nhưng bị phạt vì phạm luật. Nên số điểm hiện tại là 0]

- "Đã biết, tiếp theo đi"- Tiêu Lạc đứng dậy, khởi động gân cốt, không thể để tinh thần sa sút đi gặp người yêu được.

[Nhiệm vụ tiếp theo, hệ thống 419, trói định ký chủ đã thăng cấp: Bao Dưỡng Ảnh Hậu]

Sau ba lần thực hiện nhiệm vụ, Tiêu Lạc cũng đã dần chấp nhận những cái tên thiểu năng, coi như cô mở lòng từ bi, rộng lượng cho những cái tên...

[Dù chủ nhân không mở lòng từ bi thì cũng chẳng đổi được]

- "...Nhiều chuyện"- Cô mắng một tiếng

...****************...

Ánh sáng dần biến mất, khung cảnh trước mắt làm làm Tử Ngạn chỉ muốn đánh cho hệ thống một trận.

Cả người cô nóng rực, thân thể khó chịu, cắn chặt môi giữ cho mình tỉnh táo. Người thường cũng biết mình bị trúng xuân dược, huống chi một nhà khoa học như cô.

Khách sạn tráng lệ, người đàn ông to béo đang không tìm cách chiếm lấy cô.

- "Hệ thống, đừng để ta thấy được bản thể của ngươi"- Cô gằn giọng cảnh cáo

[…] - Hệ thống bị oan, chủ nhân tha mạng

Dùng móng tay bấu chặt vào tay mình, muốn làm cho bản thân tỉnh táo. Tiêu Lạc rất muốn sử dụng tinh thần lực nhưng hiện cô chẳng thể nào tập trung được. Đành sử dụng chân tay thôi.

Nhớ lại những gì từ hai thế giới trước đã học, Tiêu Lạc tung quyền, dựa theo bản năng tìm được điểm yếu của gã béo kia.

Tên béo kia dù sức mạnh có lớn nhưng vẫn thua về tốc độ, rất nhanh đã cô hạ gục được lão. Nhân lúc gã chưa đứng dậy được, Tiêu Lạc mò ra tới cửa muốn đi ra ngoài thì nghe tiếng ồn ào ngoài đó.

[…Chủ nhân là phóng viên đó] - Nó quên tải nhiệm vụ mất rồi

Thầm mắng một câu, ngó ngang ngó dọc một hồi mới thấy được cái cửa sổ. Mở cửa ra, từng làn gió lạnh tràn vào, làm cho cơ thể cô phần nào thanh tịnh, nhưng mà đây là tầng 8 đó....

Tiêu Lạc tính toán bản thân sẽ ra sao khi nhảy xuống nhưng mặc kệ đi, phóng viên đã gần đánh sập cửa đi vào, có nước làm liều thôi. Cô gắng gượng thân thể khó chịu mà bật người qua cửa sổ rồi nhảy xuống.

- "Cái này thân bất do kỷ"- Cô nghiến răng nói

[…… Ký chủ yên tâm, chết cũng không tính là tự sát] - Hệ thống an ủi

Tiêu Lạc giật giật khóe môi, trừng mắt, mắng -"Tầng 8 không chết thì cũng tàn phế"- Nếu không lại sỉ nhục khoa học mất.

[...Chủ nhân, luôn có phép nhiệm màu cơ mà, làm gì mà bi quan thế]

Nhiệm màu? Chắc là gãy chân, gãy tay thì cũng tính là nhiệm màu mà nhỉ?

Cảm nhận thân thế sắp chạm đất, cô lặng lẽ chuẩn bị tiếp nhận cái đau tê liệt nhưng hoàn toàn không có. Thay vào đó là cái ôm của ai kia...

Mùi hương quen thuộc tỏa ra, nhưng kết hớp với thuốc trong cơ thể càng khiến sự kích thích trở nên mạnh hơn.

Nhìn bóng dáng nam nhân trước mắt cùng mùi hương quen thuộc, cô không kìm được mà vuốt ve khuôn mặt của nam nhân -"Thử một đêm không?"-

Nam nhân không nói không rằng, ôm lấy Tiêu Lạc bước vào trong chiếc xe đã đậu từ trước. Khung cửa sổ vừa đóng lại, một đêm tiêu hồn lại bắt đầu.

Hoocmon nam tính cứ vờn lấy cô cả đêm không ngừng nghỉ, Tiêu Lạc thật sự thấy được sự hăng say của nam nhân phía trên. Từ lúc cô tỉnh rồi ngất đi, rồi từ từ tỉnh lại vẫn thấy nam nhân vẫn bừng bừng khí thế... Chuyện này chẳng khoa học chút nào cả.

[…] - Khoa học gì tầm này

Sáng hôm sau, Tiêu Lạc thấy mình đã xa hoa nằm trên chiếc giường lớn, toàn thân thì khỏi nói, chỗ đỏ chỗ tím, đủ biết bao nhiêu mãnh liệt rồi. Huống chi eo của cô còn muốn rã rời đây.

Càng ngày người yêu của cô càng mạnh liệt thì phải.

Tiêu Lạc muốn nằm xuống, yên giấc thêm một chốc nữa nhưng tiếng chuống điện thoại kế bên cứ reo mãi không dứt, đành ngồi dậy, nhấc điện thoại bàn lên nghe. Giọng nói ấm áp vang lên -"Đã để sẵn cháo cho em trên bàn, nhớ ăn"-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện