Luật sư của Kỳ gia vẫn chiếm thế thượng phong, dù gì luật sư của thế gia sao có thể thua một luật sư quèn mà Nhược Liên Hoa tìm đâu đâu chứ.

- "Chúng tôi có nhân chứng, chứng thực người hại tiểu thư Tiêu Linh, em gái song sinh của cô ấy - Tiêu Lạc"- Luật sư Kỳ gia tự tin mà nói

Tất cả người Kỳ gia tự mãn, Nhược Liên Hoa nghe xong không khỏi kinh ngạc, chẳng ngờ Tiêu Linh còn có chị em song sinh.

Tiêu Lạc từ từ bước lên bục của nhân chứng, cô đối mặt với những gương mặt tự mãn kia, nở nụ cười xinh đẹp -"Song sinh? Tôi làm gì có em gái?"-

Nhược Liên Hoa đang thất thần nghe xong bỗng nhiên như dấy phải hy vọng, mong chờ cô nói tiếp. Còn Kỳ gia kinh ngạc, muốn bạo biện -"Cô...cô nói gì vậy, không muốn giải oan cho chị gái của mình sao?"-

Tiêu Lạc thản nhiên -"Đương nhiên là không, tôi làm gì có chị gái"-

Kỳ Phong thấy nước cờ không ổn -"Tiêu Lạc cô nói gì vậy, rõ ràng, rõ ràng...."- Hắn muốn lấy ra đoạn ghi âm hôm nọ làm bằng chứng nhưng toàn bộ đều không có...

- "Kỳ tổng, anh thật sự có vấn đề gì sao?"- Tiêu Lạc tựa như con mèo tinh ranh, vờn loạn con chuột đang đắc ý

- "Không thể nào..."- Mẹ Kỳ nghiến răng, nhìn đứa con trai ngu ngốc mà tức đến thở không xong.

Để hai đứa con gái đùa bỡn đến không thành hình người, có ai như vậy hay không chứ? Minh Thiên Vỹ ngồi dưới tòa, tham lam ngắm từng cử chỉ, phong thái ung dung của người yêu. Tỏa sáng như ánh nắng mặt trời, xinh đẹp tựa như bức tranh kiều diễm. Nhưng đối với người khác rõ ràng Tiêu Lạc là hung thần từ trên trời giáng xuống.

Thẩm phán rất bình tĩnh tiếp nhận tệp hồ sơ của Tiêu Lạc đưa lên.

- "Viện Kiểm sát đã xác nhận hồ sơ đều là thật, dòng máu kiểm kê đều là thật, cũng chẳng ai khai tử trong nửa năm vừa qua. Bị cáo Nhược Liên Hoa có muốn nói gì về tội vu khống hay không?"-

Nhược Liên Hoa thoát được tội mưu sát nhưng lại quên mất mình sẽ bị ghép vào tội vu oan.

- "....Rõ ràng... Kỳ Phong nói cô đã chết rồi...đã chết rồi"- Ả ngồi thụp xuống, nắm chắc lấy tóc mình lắc đầu liên tục

Thẩm phán nhìn ả không còn tỉnh táo, mới gõ búa quyết định -"Nhược Liên Hoa tội vu cáo người khác, nhưng xét về mặt tinh thần không ổn định, phạt ba tháng giam tại nhà riêng, đồng thời bồi thường tổn hại theo mức yêu cầu của nguyên cáo"-:

Mẹ Kỳ thở phào một tiếng, tuy không phải song sinh gì đó nhưng rốt cuộc cũng thoát tội mưu sát. Vốn dĩ Kỳ Phong muốn làm rõ sau, nhưng thẩm phán đã ra yêu cầu -"Mời Kỳ gia các vị ở lại, sẽ có buổi phiên tòa xét xử kế tiếp, theo yêu cầu của cô Tiêu Linh"-

Kỳ gia ai ai cũng ngạc nhiên, luật sư của Kỳ gia mím môi, phản bác -"Muốn tổ chức phiên tòa đều phải gửi thư trước"-

- "Đây là yêu cầu của viện kiểm sát tối cao cùng đặc nhiệm quốc gia, mong các vị hợp tác"- Thẩm phán nhíu mày, giọng đanh thép trả lời

Thì ra tệp hồ sơ vừa rồi có chứa cả bằng chứng Kỳ thị cấu kết với băng đảng ở ngoài nước, thông qua lô hàng nhập khẩu mà tuồng hàng cấm đi vào. Cùng theo đó, là những bức ảnh Kỳ Phong từng xử dụng chất cấm.

Điều này đã ảnh hưởng đến phong trào chống tệ nạn mới của bộ máy chính quyền mới, nên dĩ nhiên sẽ thuộc diện xử phạt nghiêm khắc, có tiền cũng đừng hòng thoát nổi.

Kỳ Phong vừa nghe buộc án, đã mất bình tĩnh đứng dậy phản bác -"Tôi muốn xét nghiệm, muốn được phản cáo"-

- "Trước khi phản cáo, mời Kỳ thiếu cùng Tiêu tiểu thư vào phòng chờ"- Thẩm phán nói

Tại phòng chờ, hai người ngồi đối diện nhau, Kỳ Phong không tin trước mắt người này là Tiêu Linh, dù gì hắn và Tiêu Linh cũng bên cạnh nhau gần mười năm, cử chỉ nào mà không nhận ra.

- "Đừng nhìn nữa"- Tiêu Lạc lạnh giọng cảnh cáo

- "Em...là Tiêu Linh?"- Hắn thấp thỏm, dè dặt hỏi

Tiêu Lạc im lặng chốc lát rồi mới lên tiếng -"Tuy hai mà một, tuy một mà hai"-

- "Tại sao... em..."- Hắn cắn môi, muốn nói gì đó nhưng đã bị cơn đau từ đầu truyền tới, cơn đau này khiến hắn ngã quỵ xuống đất.



Nước mắt của Tiêu Linh không ngừng rơi trong âm thầm, cô nằm trên giường, đau khổ quằn mình.

Kỳ Phong có thể nhìn thấy rất rõ, từng biểu cảm đau khổ của cô.

Tiêu Linh nắm chặt trong tay hình ảnh của hai người trước đây, ánh mắt hiện lên sự hận thù nhưng rất nhanh là nhòe đi vì nước mắt.

- "Kỳ Phong..."- Tiêu Linh nghiến răng một cái, lấy từ trong hộc tủ con dao sắc bén, cô kề lên cổ mình mặc kệ những tiếng rầm rầm ngoài cửa.

Kỳ Phong từ lúc này đã cảm nhận được sự yếu đuối đằng sau vẻ lạnh nhạt kia. Hắn đau lòng muốn, cố gắng ôm chặt lây thân hình mỏng manh kia, nhưng cứ như ôm hư vô.

Hắn thấy dòng máu đỏ tươi chảy dần khỏi mạch máu, lòng đau đến khó thở nhưng chẳng thể làm gì. Hắn quỵ xuống cầu mong một phép nhiệm màu xảy ra, nhưng Tiêu Linh đang sống sờ sờ dần lạnh đi cứ diễn ra.

Đến lúc nhà báo phá cửa tiến vào thì chỉ thi thể đã lạnh dần. Nhưng lũ người bất lương nào quan tâm, chỉ mãi chụp ảnh không gọi cứu thương.

Kỳ Phong ôm đầu, hét lên trong tuyệt vọng -"Làm ơn đừng chụp nữa..."-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện