Tiêu Lạc vội vàng thu lại năng lượng, tuy gây ra ít náo động không ảnh hưởng nhiều đến thế giới nhưng đối với ngôi nhà mục nát này thì không như vậy.

Khả Khả chớp chớp mắt, ngắm nhìn khung cửa sổ duy nhất bị nứt ra rơi xuống nền đất và vỡ tan tành. Nó mím môi, lẳng lặng nhìn con người đáng sợ kia, nó thật sự không biết mình đã đi chung với một người có khả năng bóp chết trong vòng một nốt nhạc. Khả Khả khóc ròng, giờ chạy còn kịp không? Tiêu Lạc đánh mắt sang khuôn mặt trắng bệch của Khả Khả, cười nhẹ -"Muốn chạy cũng không kịp đâu"-

Khả Khả cảm thấy bám theo người này về nhà người ta, khác gì tự hiến thân mình vào miệng cọp? Có lẽ đây là việc ngu ngốc nhất mà nó đưa ra trong quãng đời làm quỷ của mình.



Sáng hôm sau, một người một quỷ cùng đồng hành đến trường. Dù thế nào nó vẫn sống ở đây lâu hơn Tiêu Lạc, có thể chỉ dẫn một số thứ cho cô, giữ nó lại cũng được.

Khả Khả đã thực hiện được ý nguyện ban đầu, nhưng nét mặt chẳng hề vui tươi chút, đi cạnh bên hung thần ai mà vui nỗi cơ chứ.

- "Tiêu Ân..."- Khả Khả muốn nói tha cho nó đi nhưng đối mặt với ánh mặt của cô, nó đành nuốt lại lời định nói.

- "A Ân"- Từ phía xa, Thảo Miên vẫy tay, vui vẻ chạy đến bên cô.

Suốt quãng đường, Thảo Miên luôn nói không ngừng, tất cả đều là những chuyện trên trời dưới đất. Không có chủ đề cũng chẳng có hạn định.

Chuyến xe buýt trở từng tốp người vào trung tâm thành phố. Tiêu Lạc cùng Thảo Miên đi chuyến số 4, có lẽ sẽ không có gì lạ nếu như nữ quỷ không vắt ngược lên tay nắm và không ngừng xoa đầu tài xế.

Khả Khả một bên âm thầm nói nhỏ với cô -"Nữ quỷ đó sắp trở thành lệ quỷ, thật là hâm mộ ghê"-

Tiêu Lạc liếc nhẹ nó một cái, biến thành lệ quỷ tương đương mất đi một nửa cơ hội đầu thai chuyển kiếp, hâm mộ chỗ nào?

Thảo Miên vẫn cười cười nói nói, không biết đôi mắt nữ quỷ đã lia đến mình. Ả thả chiếc lưỡi dài của mình, luồn lách qua từng nhân loại gần như chạm đến khuôn mặt đang cười tươi kia.

Tiêu Lạc trông thấy một màn này, cảm xúc vẫn như cũ, ậm ừ đáp lại vài câu đối với Thảo Miên. Nhân lúc, cô nàng không chú ý, Tiêu Lạc thả nhẹ lá bùa ngày hôm qua vào chiếc lưỡi kia.

Bùa pháp thật sự có tác dụng, ngọn lửa đỏ vô hình thiêu đốt chiếc lười sần sùi đáng sợ kia, ả gào thét tạo nên những cơn gió lạnh giữa bầu trời đầy nắng. Ả căm hận nhưng đồng thời kiêng dè hướng về Tiêu Lạc, rồi từ từ co quắp mình lại, trốn vào một góc ghế của tài xế.

Lớp lớp người dần đi xuống khi đã tới trạm, Thảo Miên cùng Tiêu Lạc là hai người cuối cùng, Thảo Miên đi xuống trước, Tiêu Lạc khựng lại một chút, đứng hướng ngược sáng với lão tài xế, mỉm cười nhạt nhẽo -"Ác giả, ác báo"-

Lão tài xế thần sắc có chút tái lại dõi theo bóng dáng dần khuất xa, nhặt lên tờ giấy trên mặt đất, duy nhất chỉ có bức tranh một người bị treo ngược lên cành cây, phía sau lại là biển lửa, dưới chân chính là chiếc xe buýt mang số hiệu 4.

Thảo Miên thắc mắc -"Cậu nói gì với tài xế thế?"-

- "Lời "cảm ơn" vì đã chở chúng ta thôi"- Ánh mắt cô hiện lên chút tia tinh quang, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Thảo Miên cười cười, bỏ qua sự kỳ lạ đó, ngây thơ nói chuyện tiếp. Chỉ duy nhất Khả Khả cảm thấy rùng mình, nó đã chứng kiến những lệ quỷ khác rồi, chúng rất mạnh, đến mức có thể phản pháo lại tín đồ của đấng tối cao. Nhưng nữ nhân kia chỉ cần một lá bùa liền đem nữ quỷ kia sợ đến mức chạy trối chết, nếu nó là nữ quỷ, e rằng đã "chết" thêm lần nữa dưới tay của nữ nhân này.



Trường trọng điểm của thành phố quả thật khác biệt, từng khu được chia thành những tòa nhà khác nhau. Kiến trúc pha trộn giữa hiện đại cùng cổ kính phong cách Châu Âu nên mang đến hơi hướng quyền quý cho người đứng trước nó.

Thảo Miên đang nói cười bỗng im bặt, Tiêu Lạc đảo mặt đã thấy nhóm nữ sinh đứng chặn ngay khu C, lối đi vào phòng học của hai người.

- "Sao nào, hai đứa phế thải cũng dai ghê đấy, nghèo hèn mà còn muốn đu bám nơi này"- Nữ sinh mang cả ký phấn trên mặt, đanh đá nói

Thảo Miên nhắm mắt lại, cúi gầm đầu xuống muốn nắm tay Tiêu Lạc đi qua. Nhưng nữ sinh đó nào dễ dàng bỏ qua, ả nâng cầm của Thảo Miên lên, lấy ra một con dao rọc giấy, đặt kề lên mặt của cô nàng, chua ngoa -"Khải Hoàn thích mày như vậy cũng là nhờ khuôn mặt này, chi bằng để tao phá hủy nó, trừ yêu"-

Nước mắt của Thảo Miên tuôn ra, nhưng miệng luôn bảo -"A Ân chạy đi, chạy đi..."-

- "Bạn tốt ghê ha"- Ả dùng sức muốn đường dao chạm vào da mặt của Thảo Miên. Nhưng một đạo lực đánh vào bụng ả, khiến ả văng ra xa. Một ngụm máu cứ như vậy mà chảy ra.

Cả đám nữ sinh sợ hãi, vội vàng chạy lại đỡ ả nhưng nào dễ dàng như vậy, không gian thay đổi, luồng gió lạnh lẽo trong cái nắng gay gắt. Những kẻ đến từ tu la địa ngục, mặc lên bộ váy của trường, tay chân lặc lìa từ từ tiến đến.

- "Oan có đầu nợ có chủ"- Đây là câu duy nhất ả có thể nghe trước khi thi thể của một nữ sinh ập lên người ả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện