Nắng nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt nhàn nhạt nhưng tận sâu lại chứa sự đau thương vô tận.

Khải Hoàn xoa đầu của Tiêu Lạc, nhưng lòng y đã lạnh dần, rốt cuộc tại sao y lại khó chịu? Tại sao lại cảm thấy bất lực trước tình cảnh này? - "Dù thế nào...cũng nên trân trọng mình chứ"- Nếu ai nghe lời này của Khải Hoàn, chắc chắn sẽ tròn mắt ngạc nhiên, vì đơn giản y quá độc miệng. Chưa từng nói lời nào ngọt ngào cả.

- "Trân trọng.. Phải, cậu ấy từng nói câu này"- Tiêu Lạc nhẹ như bâng thốt ra những lời của quá khứ.

"Chị nên trân trọng bản thân mình

Khải Hoàn trầm mặc, hai tay trong vô thức siết lấy eo của cô, Tiêu Lạc đau đến mức nhíu mày, cô có thể cảm nhận những vết tím nhạt đã xuất hiện ở eo.

- "Thôi... cũng cảm ơn nhưng tôi phải đi rồi"- Tiêu Lạc giả vờ muốn tránh thoát cái ôm chặt chẽ như gọng kìm.

Tiêu Lạc rất thích chọc người yêu, chính bản thân cô không biết sở thích kì lạ này bắt nguồn từ khi nào. Chỉ là khi người yêu nổi lên tính chiếm hữu cô lại thấy buồn cười đồng thời lại yêu thích cái tính chiếm hữu này.

Khải Hoàn vốn muốn buông tay nhưng lòng y lại vang lên hồi chuông cảnh báo. Trực giác của một đạo sư cho y biết được, y phải giữ người này lại, đến mức có chết cũng không được buông ra.

- "Ngoan, ngồi đây thêm một lát"- Y lấy từ trong túi ra một viên kẹo thảo dược, mang vị khá đắng. Nếu là cô gái khác chắc đã tức giận mà bỏ đi rồi.

Tiêu Lạc không cố gắng thoát khỏi gọng kìm một lúc một chặt kia, cô đơn giản theo thói quen nhận lấy viên kẹo cho vào miệng. Vẫn cứ bình lặng ngồi đấy, Tiêu Lạc hoàn toàn có thể nhìn ra ẩn sau khuôn mặt bình tĩnh kia chính là cuồng phong.

Khải Hoàn đấu tranh tư tưởng, lý trí nhắc nhở y không quen người con gái này, nhưng trái tim lại cứ đập liên hồi tựa như muốn nói rằng không thể thả tay cho cô ấy đi được. Suốt mười mấy năm cuộc đời, đây có lẽ là lúc y phân vân nhất, khó đưa ra lựa chọn nhất.

Tiêu Lạc thấy đã gần cả hai tiết học trôi qua, nhưng Khải Hoàn vẫn ôm chặt lấy cô, vẫn chưa đưa ra được quyết định, đành thở dài một cái. Trong lúc y nới lỏng tay từ từ rời khỏi vòng tay ấm áp của ai kia.

Đến khi người đã biến mất, Khải Hoàn mới nhìn vào khoảng không, hơi ấm còn vương đã biến mất. Y cảm thấy đau nhói, nó cứ từ từ rỉ máu trong lòng, tựa như vết thương cũ bị tái phát, không đau quá nhiều nhưng lại xót xa đến muốn khóc.

Tiêu Lạc trở lại phòng học, đối diện với bà cô giáo lúc nãy, cô chỉ mím môi, thầm hoài nghi về mức độ xui xẻo của bản thân.

- "Càng ngày càng ngang ngược, nhìn bản thân mình xem, đã không ra gì thì lo mà học đi, trốn học, cãi giáo viên. Đây là chuẩn mực của một học sinh nhận học bổng sao?"- Bà ta lại đanh giọng mắng.

Tất cả học sinh ở các lớp nghe được tiếng mắng chửi ấy, đều ngoái đầu lại xem. Có người con nghiêng người qua cửa sổ mà hóng chuyện.

Tiêu Lạc nhẹ nhàng lướt ngang qua bà ta, nhỏ giọng hỏi -"Bà đang mắng tôi? Hay đang mắng những nữ sinh bị bà chèn ép đến uất ức mà tự sát?"-

Bà ta bỗng nhiên cảm nhận sự lạnh lẽo ập đến sau gáy, không gian chợt ngưng động, tiếng nước "tí tách" cứ âm vang mãi. Những nữ sinh khuôn mặt thanh tú bị vấy bẩn bởi máu tanh chẳng chút tình cảm từ từ tiến lại gần bà ta.

Khi chớp mắt, khung cảnh lại trở về như thường, Tiêu Lạc đã đi xa mặc kệ bà ta nổi giận thế nào. Cô đến bên cửa sổ, đeo tai nghe không mấy nguyên vẹn của nguyên chủ, phiêu diêu theo từng khúc nhạc ma mị.

Bà cô thẹn quá hóa giận, cầm cây thước tiến lại chỗ của Tiêu Lạc, tay giơ cao muốn đánh cô. Nhưng một lực đạo mạnh mẽ đã bẻ ngược tay bà lại.

Khải Hoàn vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn tàn nhẫn, dường vẻ ôn nhu khi nãy là một người khác -"Dưới cây thước của bà, không ít học sinh phải bỏ mạng nhỉ?"-:

Đặc biệt phải nói đến những học sinh có hoàn cảnh như Tiêu Lạc và Thảo Miên - những học sinh nhận học bổng không có gia thế hay tiền tài.

Bà cô đối diện với đôi mắt mang đầy sự u ám, sợ hãi lùi về phía sau. Bà cắn chặt môi, bắt đầu lui xa hơn, đến khi không thấy được ánh mắt kia nữa mới dừng lại.

Khải Hoàn, có cho vàng bà ta cũng chẳng dám động. Xuất thân từ gia đình có cha là quân nhân bậc cao, mẹ là thương gia hàng đầu. Có quyền có tiền, phải nói Khải Hoàn là con rể vàng trong mắt tất cả gia đình quyền quý ở đây.

Y chẳng mấy quan tâm đến lời xì xào bàn tán, đưa tay xoa đầu cô, rất tự nhiên đem một bên tai nghe đeo vào tai mình. Tuy âm thanh bị biến đổi qua sự cũ kỹ nhưng lại mang đến cho y cảm giác gần gũi. Như chiếc cầu nối gắn kết cô lại gần hơn với y.

- "Đừng tự ý thế chứ"- Tiêu Lạc liếc y một cái.

- "Cũng như cô tự ý rời đi"- Khải Hoàn bật cười đáp lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện