Thảo Miên nhắm nghiền hai mắt lại, hận thù trong đáy mắt tuôn trào, cô ta không ngần ngại đấm vào bức tường đối diện mình để giải tỏa uất ức.

- "Tiêu Ân...."-



Tiêu Lạc sau khi dứt khỏi nụ hôn nóng bỏng kia đã ngoái đầu lại nhìn con người tưởng như đã trốn kỹ. Ánh mắt hiện lên chút tinh quang.

Cuộc đi săn chính thức bắt đầu.

Từ trận pháp Tiêu Lạc sắp đặt, một làn khói đen tỏa ra bao trùm không gian. Khả Khả che mặt khuất đó không xa cũng bị thu hút mà tiến tới nhưng ánh mắt sắc lẹm của Tiêu Lạc đã làm nó thức tỉnh, lại rụt cổ trở về chỗ cũ.

Khải Hoàn liếc nó một cái, từ ngón tay bắn ra một tia sáng nhỏ. Tia sáng như con rắn, thoăn thoắt vượt qua tầng lớp của không khí mà tiến đến bao quanh trận pháp.

Tiếng gào rú của quỷ dữ dấy lên cuồng phong, ánh trăng duy nhất bị che lấp trong đêm đen.

Thảo Miên trong bóng đêm thao túng hai lệ quỷ không ngừng tấn công vào pháp trận. Vòng tròn ánh sáng củ Khải Hoàn dần xuất hiện những khe nứt do sự tấn công hung bạo của lệ quỷ.

Tiêu Lạc không hoang mang cũng chẳng biểu hiện chỉ nhẹ nhàng thúc vào bụng y một cái, không khỏi thở dài -"Nghịch ngợm"-

Dáng vẻ ngây ngô, y cười vô tội như chẳng biết chuyện gì.

Thảo Miên càng nhìn càng chướng mắt, cô ta chăng ngại ngần sử dụng tà thuật tấn công cả hai.

- "Bình tĩnh"- Giọng nói nhẹ nhàng xuất hiện đằng sau Thảo Miên khiến cô ta giật mình. Khi xoay người lại, đối diện với đôi mặt ánh lên màu cam nhạt của Tiêu Lạc khiến Thảo Miên sợ hãi lui về phía sau.

Nhưng chỉ vài bước, Thảo Miên lại đụng trúng một người khác, lần nữa đối diện với ánh mắt tràn đầy sát khí của Khải Hoàn, cô ta lui ra giữa, ẩn một lớp tà khí ở lòng bàn tay chờ đợi cơ hội ra tay.

Khải Hoàn hừ lạnh, phủi đi những nơi Thảo Miên vừa đụng trúng, y đời này trừ những người đã bước vào vùng an toàn của trái tim thì kẻ khác chạm vào người mình đều cảm thấy chán ghét.

Lệ quỷ gào thét, muốn phá vỡ pháp trận, những vết nứt ngày một lan rộng kèm theo nụ cười đắc ý của Thảo Miên -"Sắp rồi, sắp rồi, pháp trận vỡ ra thì mọi thứ sẽ kết thúc"-

Tiêu Lạc chẳng quan tâm, Khải Hoàn càng bất cần hơn, y thậm chí một cái liếc mắt cũng lười nhác.

Khi pháp trận gần vỡ nát, một tiếng gào lên vang giữa không trung -"Dừng lại"- Thảo Miên trợn mắt khi thấy làn da của chủ nhân mình nứt theo pháp trận.

Cẩu Điên cuồng loạn giết hết lệ quỷ đang tấn công pháp trận, hắn quỳ rạp xuống đất, đau đớn nhả ra từng ngụm máu tưới tanh tưởi. Ngay lúc hắn gần như sắp chống cự không nổi, lão già mái tóc bạc phơ, chống gậy bước ra. Lão phất nhẹ tay, pháp trận phục hồi, Cẩu Điên cũng hồi phục, đang không ngừng thở gấp do dư chấn của pháp trận để lại.

- "Vứt bỏ lòng tự tôn cứu cháu trai, chủ trì ông thay đổi cũng nhiều đấy"- Khải Hoàn rít một hơi khói thuốc, cười mỉa mai.

- "Khải Hoàn..."- Cẩu Điên gầm lên một cách giận dữ.

Y cười khẩy, đẩy cho hắn một tấm bùa chú, chủ trì thấy vậy vội tung pháp lực. Hai thuật sư với hai nguồn năng lượng khổng lồ không ngừng so đấu.

Chủ trì nhíu mày, càng không ngờ qua năm năm pháp lực của Khải Hoàn tăng đến mức không thể tin được. Lão đành dùng khổ nhục kế, một tay khác dùng pháp lực đánh lén Tiêu Lạc.

Nhưng hình ảnh Tiêu Lạc dễ dàng bắt lấy pháp lực của lão mà bóp nát đã khiến lão chấn động, lơ là với Khải Hoàn, một tiếng "tách", lão đã thua. Chủ trì ngã xuống đất, khóe miệng lên rỉ ra ít máu.

- "Một Âm Dương sư, đầu đội trời, chân đạp đầy lại chơi trò mưu hèn kế bẩn, hừ"- Khải Hoàn đi đến bên Tiêu Lạc, tỉ mỉ xem xét bàn tay trắng nõn kia, thấy chẳng có việc gì mới híp mắt tràn đầy lệ khí với lão ta.

Cẩu Điên thấy ông mình đã bại, càng không cam lòng, lén lút chặt đứt một ngón tay, dùng huyết của chính bản thân để triệu đại lệ quỷ.

- "Không được..."- Lão chủ trì đã thu hết tất cả vào tầm mắt, đau đớn hét lên, muốn ngăn cháu mình lại nhưng chẳng còn kịp nữa.

Trận pháp tà giáo đã xuất hiện, mang ánh sáng đỏ thẳm, đối lập hoàn toàn với ánh sáng dịu nhẹ pháp trận của Tiêu Lạc. Nó khiến tất cả quỷ yêu sợ hãi.

Tiêu Lạc chép miệng, lại thầm than phiền phức. Khải Hoàn như hiểu được ý, hôn lên mái tóc kia, âm thầm an ủi -"Giải quyết xong con ruồi này liền về ngủ"-

Thảo Miên đi về phía chủ nhân, từng bước từng bước nép phía sau pháp trận. Cô ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của cả hai người kia. Đến cả đại chủ lão chủ trì cũng không thắng được, huống chi là cô? Tốt nhất nên lui lại.

Cẩu Điên chạm vào mặt trong suốt của pháp trận, khuôn mặt của song thai lệ quỷ hiện ra làm hắn mừng rỡ. Càng dùng máu đút chúng nó ăn, tiếng khóc quỷ quái càng lớn. Hắn muốn phá giải phong ấn đem chúng ra ngoài. Nhưng máu lại không đủ...

Hắn liếc nhìn ông mình, lại nhìn nữ nhân mình đã phải lòng, nở nụ cười quỷ dị, lặng lẽ đưa tay kéo lão chủ trì vào trong mặc kệ lời cầu xin của lão.

Tiêu Lạc cùng Khải Hoàn bật cười, đây là kết quả của một người ông thương cháu sao? Thật vỹ đại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện