Đêm tối bủa vây mọi thứ, duy nhất chỉ còn ánh trắng đơn phương chiếu rọi qua cửa kính, hắt lên một góc cạnh khuôn mặt của Tiêu Lạc.
Quá đáng sợ, tựa như tử thần muốn đòi mạng hắn vậy. Trong đầu Asher vẫn còn văng vẳng lời cảnh cáo vừa rồi. Bản năng của kẻ từng vào sinh ra tử mách bảo cho hắn biết, người này chính là không động vào dù chỉ một lần.
- "Ngài không cần sợ, ta đương nhiên sẽ không hại ngài, chỉ phiền ngài hợp tác với ta một chút. Ta bảo đảm, đôi bên cùng có lợi, không thiệt đâu"- Tiêu Lạc cong cong khóe môi, chờ đợi câu trả lời của hắn. Tiêu Lạc không muốn làm quá đâu, dù gì phải lấy lòng cha chồng trước, sau này mới thuận lợi đón chồng về dinh chứ.
•
Alan cầm trên tay một khay đựng bình trà đang nghi ngút khói, cậu lướt qua người cha vẫn chưa hoàn hồn bước xuống cầu thang. Người hầu sợ hãi nhưng Alan hoàn toàn ngược lại, dường như cậu đã đoán trước được gì đó.
Tiêu Lạc ngắm nhìn dáng vẻ trẻ con nhưng đường nét sắc sảo kia, tim lại đập nhanh hơn, quả thật cô bị ngươi yêu chiều đến hư rồi.
- "Cha cũng bị chị làm bay hết hồn phách, lợi hại đấy"- Alan tuy ý trào phúng nhưng ẩn sâu lại thỏa mãn, như vậy dù lão cha có tình ý với Tiêu Lạc thì vẫn bị cái "nụ cười" kia dọa chạy mất thôi.
Tiêu Lạc chép miệng, trong vô thức ôn nhu cười -"Mạnh để xứng với một người"-
Alan chau mày, tự hỏi kẻ nào có thể vượt qua được cha mình.
- "Quân doanh số 7 đợt một, sẽ triển khai sau năm ngày nữa, thích hợp để chị rời đi đấy"- Alan rót cho cô một tách trà, vừa nói vừa âm thầm quan sát biểu tình của cô.
- "Ân... cứ như vậy đi"-
- "Tôi không muốn chị là mẹ của tôi..."- Alan ngập ngừng nói
Tiêu Lạc đưa đôi mắt sang Alan, nở nụ cười thiếu đánh -"Vậy em muốn chị là gì?"-
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Alan hôn lên bàn tay của Tiêu Lạc, nghiêm túc -"Chị là phu nhân của em"- không phải lời hứa, không có mong lung, chỉ có kiên định và chắc chắn.
Tiêu Lạc hôn lên trán của thiếu niên, khóe môi hơi cong lên -"Nhớ lời hứa hôm nay"-
•
Lời hứa ước định, Tiêu Lạc sau ba ngày âm thầm rời khỏi dinh thự của đại tướng, để không ai biết kể cả người hầu, thì thức ăn sẽ tự tay do Alan đem lên và đem xuống theo lệnh của Asher. Người hầu lại lầm tưởng, đại tướng của bọn họ muốn bồi dưỡng tình cảm của hai mẹ con.
Đều đặn Tiêu Lạc sẽ gửi thư báo bình an cho Sophia cùng Inons, coi như mình đang ở dinh thự.
Ngày lên tàu vũ trụ, Tiêu Lạc cùng Alan chào tạm biệt nhau bằng ánh mắt qua khung cửa sổ. Bọn họ không muốn tách ra, nhưng hiện tại Alan chưa thể làm được gì, cậu cần trưởng thành, cần xứng với cô hơn.
Ngồi trên phi thuyền, Tiêu Lạc vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện với ai, cũng chẳng nghĩ đến việc dòm ngó xung quanh. Cô thầm tính toán lẫn ghi nhớ đường bay...
- "Phu nhân, cô dùng trà chứ?"- Một tiểu đội trưởng được giao nhiệm vụ đưa cô đến quân doanh số 7 hơi thấy tội nghiệp cô mà hỏi.
- "Trà bồ công anh, cảm ơn"- Tiêu Lạc chẳng khách khí đưa ra yêu cầu.
Tiểu đội trưởng Plant đứng hình, sao nghe mọi người nói vị phu nhân này rất ư là nhát gan mà? Cũng may đại tướng Asher đã chuẩn bị một ít trên phi thuyền trước.
Nâng tách trà lên môi, Tiêu Lạc híp mắt nhìn những hành tinh trong vũ trụ. Quả thật, khoa học ở đây phát triển đến mức chóng mặt, không thể coi thường khả năng của nhân loại đượ
Plant từ lúc lên phi thuyền đã chú ý đến vị phu nhân nổi danh phế tài này. Ban đầu cậu còn chẳng hiểu tại sao đại tướng luôn căn dặn không thể đắc tội với vị này. Tuy không hiểu, nhưng cậu cũng không cãi lệnh mà tuân theo.
Ánh mắt, cử chỉ, cả việc uống trà đều như quý tộc, thậm chí còn mang sự cao quý hơn đám tiểu thư cậu từng thấy. Giản dị không làm Tiêu Lạc tầm thường mà còn nổi bật vẻ lãnh đạm không nhiễm bụi trần của cô. Plant nhìn một lúc, có chút đỏ mặt, tự tát vào má mình hai cái, lấy lại trấn tĩnh chi bản thân.
Còn Tiêu Lạc nào quan tâm người khác nhìn mình hay không, cô đang rầu rĩ nhớ về chồng mình. Qua mấy kiếp, cô và y đều bên nhau, lần đầu rời xa nhau. Thật là chẳng vui gì cả.
Tiêu Lạc rất nhớ đôi môi của y nha! Nghĩ đã thấy "thèm".
•
- "Phu nhân đã tới rồi"- Sau hơn ba tiếng bay thì đã tới nơi.
Hành tinh nổi tiếng chết chóc, vừa bước chân xuống, Tiêu Lạc đã dẫm phải vũng máu, cái xác vừa mới bị giết còn mới, tứ chi mỗi nơi một cái, ngay cả ngũ tạng cái có cái không.
Plant mím môi, lén quan sát biểu tình của Tiêu Lạc, ngoài dự đoán, cô hoàn toàn bình thường. Thậm chí còn có ý định chạm vào xác của tên vừa mới chết.
- "Phu nhân... không nên chạm"- Đây là không sợ hay ngốc thật? - ".... Hai lá phổi vừa mới chết không thể thâm tím thế được, đây rõ ràng là lá phổi của kẻ khác"- Tiêu Lạc đẩy gọng kính theo thói quen, từ tốn nói.
- "Hả?"- Plant chưa kịp load não...
- "Thậm chí quả thận kia cũng là một kẻ khác. Đây là hỗn hợp ngũ tạng của ba kẻ khác trộn lại"-
Quá đáng sợ, tựa như tử thần muốn đòi mạng hắn vậy. Trong đầu Asher vẫn còn văng vẳng lời cảnh cáo vừa rồi. Bản năng của kẻ từng vào sinh ra tử mách bảo cho hắn biết, người này chính là không động vào dù chỉ một lần.
- "Ngài không cần sợ, ta đương nhiên sẽ không hại ngài, chỉ phiền ngài hợp tác với ta một chút. Ta bảo đảm, đôi bên cùng có lợi, không thiệt đâu"- Tiêu Lạc cong cong khóe môi, chờ đợi câu trả lời của hắn. Tiêu Lạc không muốn làm quá đâu, dù gì phải lấy lòng cha chồng trước, sau này mới thuận lợi đón chồng về dinh chứ.
•
Alan cầm trên tay một khay đựng bình trà đang nghi ngút khói, cậu lướt qua người cha vẫn chưa hoàn hồn bước xuống cầu thang. Người hầu sợ hãi nhưng Alan hoàn toàn ngược lại, dường như cậu đã đoán trước được gì đó.
Tiêu Lạc ngắm nhìn dáng vẻ trẻ con nhưng đường nét sắc sảo kia, tim lại đập nhanh hơn, quả thật cô bị ngươi yêu chiều đến hư rồi.
- "Cha cũng bị chị làm bay hết hồn phách, lợi hại đấy"- Alan tuy ý trào phúng nhưng ẩn sâu lại thỏa mãn, như vậy dù lão cha có tình ý với Tiêu Lạc thì vẫn bị cái "nụ cười" kia dọa chạy mất thôi.
Tiêu Lạc chép miệng, trong vô thức ôn nhu cười -"Mạnh để xứng với một người"-
Alan chau mày, tự hỏi kẻ nào có thể vượt qua được cha mình.
- "Quân doanh số 7 đợt một, sẽ triển khai sau năm ngày nữa, thích hợp để chị rời đi đấy"- Alan rót cho cô một tách trà, vừa nói vừa âm thầm quan sát biểu tình của cô.
- "Ân... cứ như vậy đi"-
- "Tôi không muốn chị là mẹ của tôi..."- Alan ngập ngừng nói
Tiêu Lạc đưa đôi mắt sang Alan, nở nụ cười thiếu đánh -"Vậy em muốn chị là gì?"-
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Alan hôn lên bàn tay của Tiêu Lạc, nghiêm túc -"Chị là phu nhân của em"- không phải lời hứa, không có mong lung, chỉ có kiên định và chắc chắn.
Tiêu Lạc hôn lên trán của thiếu niên, khóe môi hơi cong lên -"Nhớ lời hứa hôm nay"-
•
Lời hứa ước định, Tiêu Lạc sau ba ngày âm thầm rời khỏi dinh thự của đại tướng, để không ai biết kể cả người hầu, thì thức ăn sẽ tự tay do Alan đem lên và đem xuống theo lệnh của Asher. Người hầu lại lầm tưởng, đại tướng của bọn họ muốn bồi dưỡng tình cảm của hai mẹ con.
Đều đặn Tiêu Lạc sẽ gửi thư báo bình an cho Sophia cùng Inons, coi như mình đang ở dinh thự.
Ngày lên tàu vũ trụ, Tiêu Lạc cùng Alan chào tạm biệt nhau bằng ánh mắt qua khung cửa sổ. Bọn họ không muốn tách ra, nhưng hiện tại Alan chưa thể làm được gì, cậu cần trưởng thành, cần xứng với cô hơn.
Ngồi trên phi thuyền, Tiêu Lạc vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện với ai, cũng chẳng nghĩ đến việc dòm ngó xung quanh. Cô thầm tính toán lẫn ghi nhớ đường bay...
- "Phu nhân, cô dùng trà chứ?"- Một tiểu đội trưởng được giao nhiệm vụ đưa cô đến quân doanh số 7 hơi thấy tội nghiệp cô mà hỏi.
- "Trà bồ công anh, cảm ơn"- Tiêu Lạc chẳng khách khí đưa ra yêu cầu.
Tiểu đội trưởng Plant đứng hình, sao nghe mọi người nói vị phu nhân này rất ư là nhát gan mà? Cũng may đại tướng Asher đã chuẩn bị một ít trên phi thuyền trước.
Nâng tách trà lên môi, Tiêu Lạc híp mắt nhìn những hành tinh trong vũ trụ. Quả thật, khoa học ở đây phát triển đến mức chóng mặt, không thể coi thường khả năng của nhân loại đượ
Plant từ lúc lên phi thuyền đã chú ý đến vị phu nhân nổi danh phế tài này. Ban đầu cậu còn chẳng hiểu tại sao đại tướng luôn căn dặn không thể đắc tội với vị này. Tuy không hiểu, nhưng cậu cũng không cãi lệnh mà tuân theo.
Ánh mắt, cử chỉ, cả việc uống trà đều như quý tộc, thậm chí còn mang sự cao quý hơn đám tiểu thư cậu từng thấy. Giản dị không làm Tiêu Lạc tầm thường mà còn nổi bật vẻ lãnh đạm không nhiễm bụi trần của cô. Plant nhìn một lúc, có chút đỏ mặt, tự tát vào má mình hai cái, lấy lại trấn tĩnh chi bản thân.
Còn Tiêu Lạc nào quan tâm người khác nhìn mình hay không, cô đang rầu rĩ nhớ về chồng mình. Qua mấy kiếp, cô và y đều bên nhau, lần đầu rời xa nhau. Thật là chẳng vui gì cả.
Tiêu Lạc rất nhớ đôi môi của y nha! Nghĩ đã thấy "thèm".
•
- "Phu nhân đã tới rồi"- Sau hơn ba tiếng bay thì đã tới nơi.
Hành tinh nổi tiếng chết chóc, vừa bước chân xuống, Tiêu Lạc đã dẫm phải vũng máu, cái xác vừa mới bị giết còn mới, tứ chi mỗi nơi một cái, ngay cả ngũ tạng cái có cái không.
Plant mím môi, lén quan sát biểu tình của Tiêu Lạc, ngoài dự đoán, cô hoàn toàn bình thường. Thậm chí còn có ý định chạm vào xác của tên vừa mới chết.
- "Phu nhân... không nên chạm"- Đây là không sợ hay ngốc thật? - ".... Hai lá phổi vừa mới chết không thể thâm tím thế được, đây rõ ràng là lá phổi của kẻ khác"- Tiêu Lạc đẩy gọng kính theo thói quen, từ tốn nói.
- "Hả?"- Plant chưa kịp load não...
- "Thậm chí quả thận kia cũng là một kẻ khác. Đây là hỗn hợp ngũ tạng của ba kẻ khác trộn lại"-
Danh sách chương