Tại đỉnh của ngọn tháp, lá cờ phấp phới tượng trưng cho hòa bình hai giới nhân - ma đang phấp phơi.
Bóng dáng nhỏ nhắn, an nhiên điềm tĩnh ngồi thưởng thức trận chiến khiến người khác phải kinh sợ.
- "Không biết ngươi đang nói ai?"- Nữ nhân đứng lên, phủi tay, nụ cười kiều diễm được vẽ ra.
Khí chất của bậc vương giả lần nữa bao trùm. Có một bô lão lớn tuổi trợn tròn mắt, ông bỗng nhiên lấp bấp nói ra một câu khiến nhiều người hoang mang -"Vương nữ Phong gia"-
Ai chẳng biết Phong gia đã từng cùng ngang hàng vai vế với Doãn gia, nhưng hiện tại chỉ còn quá khứ, người thừa kế duy nhất đã biến mất, đoạn tuyệt hậu duệ, sao có thể lần nữa xuất hiện ở đây? Doãn Bằng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên, dáng vẻ sát thần lúc nãy đã biến mất.
Mạc Khiết thấy khung cảnh này, máu đỏ từ khóe miệng càng trào ra nhiều hơn. Hừ, Liễu Giai đã mất tác dụng rồi...
Hắn lấy ra một viên thuốc, nuốt xuống, vết thương nhanh chóng được phục hồi. Mạc Khiết muốn người con gái kia, người con gái cao cao thượng thượng phía trước mặt chứ không kẻ như Liêu Giai, hắn đã phát ngán những lần khóc đến phế phổi tâm can của cô ta rồi.
- "Tiêu Dao, em nghĩ hắn thật sự yêu em sao? Hay vì cái mác Phong gia của em?"- Mạc Khiết cười khẩy. Nữ nhân ít nhiều cũng dễ bị lay động bởi những lời như vậy. Con gái vốn đa sầu đa cảm mà.
Nhưng lần này hắn sai rồi, gặp phải cái người trong đầu chỉ chứa duy nhất hai mảng, một là người yêu, hai là khoa học thì mấy cái sầu thương đó dẹp đi.
- "Hừ, xem miệng lưỡi của một con chuột kìa"- Doãn quý bà vẫn luôn như vậy, không chọc đến cháu trai bà thì bà sẽ cho qua, chứ đụng đến cháu trai cháu dâu thì đừng nói đến hành động, kể cả lời nói cũng sắc bén hơn cả dao.
Doãn Bằng ôm lấy eo Tiêu Lạc, để lại dấu hôn đỏ trên cổ của cô. Nụ cười vẫn chưa tắt, nhưng đã trở nên lạnh lẽo hơn.
Y xoay người lại, mây đen che khuất đi ánh sáng cuối cùng, huyết nguyệt lộ ra. Đây là nghi thức triệu hồi linh vật của ma cà rồng. Một đàn dơi từ trong không trung hiện thân xuất hiện.
Nó cùng nhau tụ hợp tạo thành hình dáng của một con quái vật với răng nanh khổng lồ.
- "Vốn dĩ sẽ cho các ngươi nếm vị ngục tù nhưng có vẻ không đem máu vẽ đường, các ngươi lại chẳng biết nặng nhẹ rồi"- Phản động hay gì đó, y có thể không quan tâm nhưng đừng có đánh chủ ý lại người của y, không thì xác của ngươi sẽ được đem ra treo ngay ngọn tháp đấy.
Quả thật là vậy, đàn dơi dưới sự điều khiển của Doãn Bằng nhắm Mạc Khiết trở thành mục tiêu. Nó truy đuổi ráo riết không ngừng, dù hắn tấn công bao nhiêu lần, có giết chết bao nhiêu con thì số lượng vẫn không đổi mà còn nhiều hơn. Đáng chết.
Mạc Khiết thấy quân đoàn trước mắt bị dọa đến sợ đứng hình, không ngại mà quăng người vào con quái vật kia. Triệt để bán đứng những lời đã hứa hẹn, nào là cùng đồng cam cộng khổ. Quả thật khiến người buồn nôn.
Mạc Khiết như trò hề mà chạy khắp nơi, không ngừng quăng người của mình vào máy nghiền sống kia. Đến khi người của đoàn nghĩa quân hoàn hồn, mới tức giận tránh đi, vì dù gì con quái vật kia chỉ truy đuổi có mình hắn thôi.
Liễu Giai thấy người thương sắp đối diện với cánh cửa sinh tử mới òa khóc -"Làm ơn... làm ơn tha cho anh ấy... Bằng Bằng, làm ơn nể tình chúng ta từng là..."-
Ả chưa kịp nói hết câu, hai bên má đã bị bóp đến đau đớn -"Gọi tên chồng của người khác thân thiết như vậy, rất dễ bị cắt lưỡi đấy"- Tiêu Lạc híp mắt, bóng dáng đổ dài dưới ánh sáng của đèn.
Hai chiếc bóng của vương tử Doãn gia, vương nữ Phong gia rất giống nhau, đều thể hiện được cái bóng tối, quái thú ẩn nấp trong hai người.
Liễu Giai biết tình hình không ổn, vùng vẫy thoát khỏi tay Tiêu Lạc chạy đến bên Doãn Bằng đứng cách đó không xa.
- "Dù gì chúng ta cũng đã từng có thanh xuân, có quãng thời gian tươi đẹp... Làm ơn nể tình em..."- Vẫn chưa nói hết một câu, một cái tát giáng xuống khuôn mặt mỹ lệ của ả.
Doãn quý bà không nhịn được đôi tra nam tiện nữ này nữa rồi -"Thanh xuân? Còn dám mở miệng nói mấy chữ đó, đúng là không biết xấu hổ"- Bà trợn mắt, thật sự hận không thể giết người ngay tại đây.
Doãn Bằng không nói gì nhưng sự thật chứng minh lời y nói không sai, đám dơi chuyển hướng bắt đầu nhắm tới Liễu Giai.
- "Bà không cần bẩn tay, cháu mở đầu được thì kết thúc được"- Y vẫn như vậy, ôn nhu đến đáng sợ.
Mạc Khiết nhân cơ hội này, ghìm chặt cổ của Tiêu Lạc, nụ cười gian xảo, cùng chiếc lưỡi dài khiến người ta buồn nôn -"Để ta xem khi người yêu bị kẻ khác chạm qua thì còn yêu đương gì nữa không"-
Ma cà rồng có tính chiếm hữu rất mạnh, con mồi của riêng mình thì được nhưng chỉ cần nhuốm mùi của kẻ khác cũng như vứt bỏ đi.
Khi răng nanh sắp hạ xuống, một lực đạo mạnh mẽ đã chém phăng có lưỡi hắn. Đôi mắt của Tiêu Lạc đã ngã sang màu đỏ thẳm -"Mạng của một nhà Tiêu gia cũng cần lời giải đáp rồi"-
Bóng dáng nhỏ nhắn, an nhiên điềm tĩnh ngồi thưởng thức trận chiến khiến người khác phải kinh sợ.
- "Không biết ngươi đang nói ai?"- Nữ nhân đứng lên, phủi tay, nụ cười kiều diễm được vẽ ra.
Khí chất của bậc vương giả lần nữa bao trùm. Có một bô lão lớn tuổi trợn tròn mắt, ông bỗng nhiên lấp bấp nói ra một câu khiến nhiều người hoang mang -"Vương nữ Phong gia"-
Ai chẳng biết Phong gia đã từng cùng ngang hàng vai vế với Doãn gia, nhưng hiện tại chỉ còn quá khứ, người thừa kế duy nhất đã biến mất, đoạn tuyệt hậu duệ, sao có thể lần nữa xuất hiện ở đây? Doãn Bằng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên, dáng vẻ sát thần lúc nãy đã biến mất.
Mạc Khiết thấy khung cảnh này, máu đỏ từ khóe miệng càng trào ra nhiều hơn. Hừ, Liễu Giai đã mất tác dụng rồi...
Hắn lấy ra một viên thuốc, nuốt xuống, vết thương nhanh chóng được phục hồi. Mạc Khiết muốn người con gái kia, người con gái cao cao thượng thượng phía trước mặt chứ không kẻ như Liêu Giai, hắn đã phát ngán những lần khóc đến phế phổi tâm can của cô ta rồi.
- "Tiêu Dao, em nghĩ hắn thật sự yêu em sao? Hay vì cái mác Phong gia của em?"- Mạc Khiết cười khẩy. Nữ nhân ít nhiều cũng dễ bị lay động bởi những lời như vậy. Con gái vốn đa sầu đa cảm mà.
Nhưng lần này hắn sai rồi, gặp phải cái người trong đầu chỉ chứa duy nhất hai mảng, một là người yêu, hai là khoa học thì mấy cái sầu thương đó dẹp đi.
- "Hừ, xem miệng lưỡi của một con chuột kìa"- Doãn quý bà vẫn luôn như vậy, không chọc đến cháu trai bà thì bà sẽ cho qua, chứ đụng đến cháu trai cháu dâu thì đừng nói đến hành động, kể cả lời nói cũng sắc bén hơn cả dao.
Doãn Bằng ôm lấy eo Tiêu Lạc, để lại dấu hôn đỏ trên cổ của cô. Nụ cười vẫn chưa tắt, nhưng đã trở nên lạnh lẽo hơn.
Y xoay người lại, mây đen che khuất đi ánh sáng cuối cùng, huyết nguyệt lộ ra. Đây là nghi thức triệu hồi linh vật của ma cà rồng. Một đàn dơi từ trong không trung hiện thân xuất hiện.
Nó cùng nhau tụ hợp tạo thành hình dáng của một con quái vật với răng nanh khổng lồ.
- "Vốn dĩ sẽ cho các ngươi nếm vị ngục tù nhưng có vẻ không đem máu vẽ đường, các ngươi lại chẳng biết nặng nhẹ rồi"- Phản động hay gì đó, y có thể không quan tâm nhưng đừng có đánh chủ ý lại người của y, không thì xác của ngươi sẽ được đem ra treo ngay ngọn tháp đấy.
Quả thật là vậy, đàn dơi dưới sự điều khiển của Doãn Bằng nhắm Mạc Khiết trở thành mục tiêu. Nó truy đuổi ráo riết không ngừng, dù hắn tấn công bao nhiêu lần, có giết chết bao nhiêu con thì số lượng vẫn không đổi mà còn nhiều hơn. Đáng chết.
Mạc Khiết thấy quân đoàn trước mắt bị dọa đến sợ đứng hình, không ngại mà quăng người vào con quái vật kia. Triệt để bán đứng những lời đã hứa hẹn, nào là cùng đồng cam cộng khổ. Quả thật khiến người buồn nôn.
Mạc Khiết như trò hề mà chạy khắp nơi, không ngừng quăng người của mình vào máy nghiền sống kia. Đến khi người của đoàn nghĩa quân hoàn hồn, mới tức giận tránh đi, vì dù gì con quái vật kia chỉ truy đuổi có mình hắn thôi.
Liễu Giai thấy người thương sắp đối diện với cánh cửa sinh tử mới òa khóc -"Làm ơn... làm ơn tha cho anh ấy... Bằng Bằng, làm ơn nể tình chúng ta từng là..."-
Ả chưa kịp nói hết câu, hai bên má đã bị bóp đến đau đớn -"Gọi tên chồng của người khác thân thiết như vậy, rất dễ bị cắt lưỡi đấy"- Tiêu Lạc híp mắt, bóng dáng đổ dài dưới ánh sáng của đèn.
Hai chiếc bóng của vương tử Doãn gia, vương nữ Phong gia rất giống nhau, đều thể hiện được cái bóng tối, quái thú ẩn nấp trong hai người.
Liễu Giai biết tình hình không ổn, vùng vẫy thoát khỏi tay Tiêu Lạc chạy đến bên Doãn Bằng đứng cách đó không xa.
- "Dù gì chúng ta cũng đã từng có thanh xuân, có quãng thời gian tươi đẹp... Làm ơn nể tình em..."- Vẫn chưa nói hết một câu, một cái tát giáng xuống khuôn mặt mỹ lệ của ả.
Doãn quý bà không nhịn được đôi tra nam tiện nữ này nữa rồi -"Thanh xuân? Còn dám mở miệng nói mấy chữ đó, đúng là không biết xấu hổ"- Bà trợn mắt, thật sự hận không thể giết người ngay tại đây.
Doãn Bằng không nói gì nhưng sự thật chứng minh lời y nói không sai, đám dơi chuyển hướng bắt đầu nhắm tới Liễu Giai.
- "Bà không cần bẩn tay, cháu mở đầu được thì kết thúc được"- Y vẫn như vậy, ôn nhu đến đáng sợ.
Mạc Khiết nhân cơ hội này, ghìm chặt cổ của Tiêu Lạc, nụ cười gian xảo, cùng chiếc lưỡi dài khiến người ta buồn nôn -"Để ta xem khi người yêu bị kẻ khác chạm qua thì còn yêu đương gì nữa không"-
Ma cà rồng có tính chiếm hữu rất mạnh, con mồi của riêng mình thì được nhưng chỉ cần nhuốm mùi của kẻ khác cũng như vứt bỏ đi.
Khi răng nanh sắp hạ xuống, một lực đạo mạnh mẽ đã chém phăng có lưỡi hắn. Đôi mắt của Tiêu Lạc đã ngã sang màu đỏ thẳm -"Mạng của một nhà Tiêu gia cũng cần lời giải đáp rồi"-
Danh sách chương