Editor: Hàn Tử Quân
Ngày thứ hai, lúc Đường Thi rời giường chạy bộ, cửa phòng đối diện còn chưa mở, chờ đến lúc cô từ bên ngoài trở về, lại trông thấy Đoạn Thích đang ngồi ăn điểm tâm trên bàn.

Thế là, lúc hai người ra cửa, hôm qua Đoạn Thích nói cầm cặp sách, thật sự thực hiện, chỉ là đổi người cầm cặp sách mà thôi.

Đường Thi có chút đau đầu, quay đầu hỏi: "Nếu không cứ đưa cặp sách cho em cầm đi.

"
Đoạn Thích liếc mắt nhìn Đường Thi, hừ hừ: "Đồ Nịnh hót, cô muốn tôi bị bà bắt được sao?"
Đường Thi nhớ tới chuyện xảy ra lúc ra cửa, nhịn cười, gác tay ra sau lưng, dễ dàng đi lên phía trước: "Được được được, anh thích đeo như thế thì cứ đeo đi.

"
Tối hôm qua Đoạn Thích nói để Đường Thi đeo túi sách, thật đúng là nói được thì làm được, chỉ là lúc ra cửa, vừa vặn bị bà Đoạn đi theo sau nhìn thấy, đương nhiên Đoạn Thích chiếm được chút lợi nào, dưới ánh mắt khiển trách bà Đoạn, yên lặng lấy túi sách của Đường Thi với của chính anh một trái một phải đeo ở trên bờ vai.

Nhìn qua túi sách của Đoạn Thích trống rỗng, Đường Thi đoán ngoại trừ cơm trưa, chắc bên trong cũng không có cái gì, chính làm bộ cho bà Đoạn nhìn thôi.

"Đường Đường.

" Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, Trịnh Tiểu Hi trông thấy Trần Nghĩa thì trừng mắt: "Trần Nghĩa, Đường Đường của em rất quen thuộc với anh sao?"
Trần Nghĩa sờ sờ đầu: "Quen mà, làm sao không quen được, Đường Đường chính là em gái mà anh công nhận đấy.

" Về sau nói không chừng còn là chị dâu anh đâu.

Trịnh Tiểu Hi lôi kéo Đường Thi, làm mặt quỷ với Trần Nghĩa, Trần Nghĩa cười ngây ngô, cũng không cãi lại, Trịnh Tiểu Hi hừ một tiếng, quay đầu.


"Trần Nghĩa.

" Giọng nói Đoạn Thích mang theo ý lạnh vang lên.

Trần Nghĩa theo thói quen ôm lấy bắp chân, nhảy mấy lần trên đất, xong lại phát hiện hôm nay Đoạn Thích không đạp anh ta, lúng túng thả tay xuống: "Cái kia, anh Đoạn, hôm nay cậu thật sự rất có tinh thần đấy.

"
"A anh Đoạn, sao hôm nay cậu lại đeo hai túi sách vậy? Bình thường cậu đều tay không tới trường mà.

" Trần Nghĩa kỳ lạ nhìn hai túi sách trên tay Đoạn Thích, cái màu lam kia treo ở trên cánh tay anh Đoạn, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

Chờ một chút, sao túi sách này nhìn quen mắt thế nhỉ, anh ta từng nhìn thấy ở chỗ nào rồi thì phải.

Nghe thấy Trần Nghĩa nói, ánh mắt Đường Thi nhìn về phía Đoạn Thích, nói như thế nào đây một lời khó nói hết, chẳng lẽ nói Đoạn Thích không phải là muốn bắt cô cầm cặp nên cố ý cầm cái này đến để góp đủ số à.

Thấy rõ thần sắc trong mắt Đường Thi, một tay Đoạn Thích lấy túi sách ném vào trong ngực Đường Thi: "Cầm lấy.

"
"A hóa ra là túi sách của Đường Đường.

" Lúc Trần Nghĩa nghĩ thông suốt, vừa vặn nhìn thấy một màn ném túi sách của Đoạn Thích, nghĩ thầm, anh Đoạn, theo đuổi con gái không phải như vậy, tiết tấu này của cậu là đang muốn đi tìm đường chết mà.

Túi sách Đường Thi cũng không nặng, bình thường cô đều làm xong bài tập ở trên trường, bên trong chỉ có hai quyển tạp chí cô mang theo, tối hôm qua cô nhìn một nửa, rồi lựa chọn tạp chí thích hợp nhất.

Bốn người tách ra đi, Trịnh Tiểu Hi lôi kéo Đường Thi ríu rít: "Ông ngoại của tớ muốn đưa tớ đi học lớp quốc họa, thế nhưng tớ chính là thích manga, tớ không học nổi quốc họa cao thâm như vậy, nhưng tớ lại không lay chuyển được ông ngoại, Đường Đường, cậu nói xem, làm sao xử lý đây.

"
Loại chuyện này, Đường Thi cũng không biết nên khuyên như thế nào, nếu là cô thì cô chắc chắn chọn cái mình thích, dù sao hứng thú chính là giáo viên tốt nhất.

Nhưng rơi trên người Trịnh Tiểu Hi, Đường Thi chỉ có thể nói: "Cậu với người nhà cẩn thận thương lượng lại, Tiểu Hi, nếu cậu thật sự kiên định muốn vẽ manga, thì cứ quyết định, nhưng mà cũng đừng làm tổn thương ý tốt của ông ngoại cậu.

"
"Chỉ là cậu cần phải thật sự nghĩ thông suốt, đừng quá vội vàng lựa chọn, ông ngoại cậu là đại sư quốc họa, ở phương diện này có thể chỉ dẫn cho cậu rất nhiều.

"
Ở phương diện này Đường Thi không tiếp xúc nhiều nên không cho Trịnh Tiểu Hi được nhiều đề nghị, nhưng cũng biết lúc này, ngành manga trong nước còn chưa đủ tiên tiến.

Vẻ mặt Trịnh Tiểu Hi thành thật, nghiêm túc gật đầu: "Ừm, tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ.

"
"Sao thế Tô Tiếu, ghen à?" Tô Đình Đình liếc mắt nhìn phương hướng Đoạn Thích rời đi, vuốt tóc, cười châm chọc: "Nếu tôi là cô thì cũng không có tham vọng lớn như vậy đâu, cô nói cô xem, cũng quá tham đi, muốn duy trì cân bằng giữa Cố Lệ với Đoạn Thích, hừ, thật xem người ta như đồ đần à.

"
"Im ngay.

" Sắc mặt Tô Tiếu âm u nhìn Tô Đình Đình, trong mắt tràn đầy ác ý cùng cừu hận.

Tô Đình Đình bị ánh mắt Tô Tiếu làm cho toàn thân run một cái, vô cùng tức giận, hừ cười một tiếng: "Cô đây là ánh mắt gì, coi chị là chuột chết trong rãnh nước bẩn sao? Ha ha, Tô Tiếu vậy cô thì là cái thứ gì chứ.

"

"Cha không muốn cô, người mẹ kia cũng đã tái giá với người khác, a, đúng rồi, cha dượng của cô hình như còn là cha của Trịnh Tiểu Hi, cũng không đúng, mẹ cô cũng đâu có đưa cô theo lúc gả đi đâu.

"
Tô Tiếu cúi đầu, cừu hận cùng phẫn nộ trong mắt đã hoàn toàn tiết ra, hai tay nắm chặt, nhưng Tô Đình Đình không thấy được biểu cảm của Tô Tiếu, vẫn còn chê cười: "Tô Tiếu, làm người lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu, cô cũng không khác bé gái mồ côi mấy, có cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ.

"
"À, tôi quên, cô còn có Văn gia là chỗ dựa, đáng tiếc, sự nghiệp của Văn gia rộng lớn, nhưng con cháu cũng có rất nhiều, cô không có cha mẹ là chỗ dựa, nhất định phải dựa bản thân giả nhân giả nghĩa mới giành được càng nhiều, tôi nói, đúng hay không?"
"Lý Đình Đình.

" Bỗng nhiên Tô Tiếu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Đình Đình.

Tô Đình Đình giật mình, ánh mắt Tô Tiếu làm cô ta cảm thấy cô ta đang bị một ánh mắt rắn độc để ý tới, không khỏi thét lên: "Cô kêu ai đấy.

"
Tô Tiếu "A" cười:
"Lý Đình Đình, đừng ép tôi nói ra lớp mười năm đó vì sao cô tạm nghỉ học.

"
"Cô biết cái gì rồi? Cô biết cái gì rồi?" Tô Đình Đình bối rối bắt lấy cánh tay Tô Tiếu, ánh mắt cố chấp.

Tô Tiếu dùng sức lôi từng ngón tay Tô Đình Đình ra, chậm rãi vuốt tay áo của mình lên, cười ác ý: "Chó gấp cũng biết nhảy tường, Lý Đình Đình, cô cứ yên ổn mà sống, tuyệt đối đừng chọc tôi, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì không hay đâu.

"
Thỏa mãn nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tô Đình Đình, Tô Tiếu quay người ưu nhã rời đi, cô ta muốn bóp chết một Tô Đình Đình, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, chỉ là cô ta không vội, không vội mà thôi, có chút đau đớn phải từ từ đến mới càng thú vị, càng khiến người ta nhớ lâu.

Tô Đình Đình ôm hai tay mình, cả người phát lạnh.

Thời gian giống như nước trôi qua bình thản, nhưng lại có cái gì không giống.

Ném phong thư vào hòm thư, Đường Thi đứng một lát rồi lượn đến tiệm sách, nhắm thẳng mục tiêu vào khu vực luyện thi đại học, sách ôn tập không ít, Đường Thi chọn chọn lựa lựa nhìn một quyển, trong lòng đã có chút hiểu sơ lược.

Đường Thi có trí nhớ tốt nên có chỗ tốt, chỉ cần thứ mà cô nhớ, nếu không phải cố gắng quên đi thì bình thường đều lưu giữ ở trong đại não.

Bởi vì ký ức khắc sâu nên kiến thức cao trung Đường Thi vẫn còn nhớ, mặc dù khi đó thi đại học có chút khác so với hiện tại, nhưng rất nhiều thứ vẫn có chỗ tương đồng.

Nhìn qua đề thi, Đường Thi nắm chắc hơn, bước kế tiếp chính là tìm sách giáo khoa năm ba cao trung, Đoạn Duệ Đoạn gia học đại học ở trường quân đội, học cao trung ở cao trung Thanh Dương, chắc chắn có sách giáo khoa, nhưng Đường Thi cân nhắc lại việc thi, vẫn nên chờ đến khi cuộc thi Anh ngữ kết thúc hãy thực hiện.

Trước cuộc thi Anh ngữ, toàn lớp mười đột ngột phải làm một bài kiểm tra, lúc Vưu Lỵ tuyên bố tin tức này, phần lớn học sinh ban hai đều trở nên hồi hộp lo lắng, ngay cả Trịnh Tiểu Hi cũng không dám tiếp tục vụng trộm vẽ tranh lúc Vưu Lỵ nói chuyện.

Đường Thi hiếu kì hỏi: "Kiểm tra bất ngờ có khủng bố như vậy sao?"
Trịnh Tiểu Hi khóc chít chít, gật đầu: "Kinh khủng, quá kinh khủng, đề thi của cao trung Thanh Dương rất khó, lại còn hố chết người không đền mạng, cậu cho rằng cậu làm đúng, đang đắc chí thì sau một giây, lúc biết được đáp án, nước mắt cũng không biết rơi chỗ nào đâu.

"
Đường Thi: "Ách, vậy à.

"
"Ôm cậu một cái trước, đến lúc đó chúng ta lại làm một đôi chị em khó khăn đi.

"
Đường Thi rất muốn nói, cô chưa từng thử qua cảm giác như vậy, nhưng mà trước tinh thần của toàn thể lớp đang có xu hướng đi xuống như vậy, Đường Thi thông minh nuốt xuống miệng.


Thời gian kiểm tra trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới cuối tuần, buổi sáng thứ bảy sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Thi tản bộ đến đường nhỏ bên cạnh trường học.

Cô lựa chọn gửi bản thảo cho tạp chí tên là "Người Trinh Thám", thời gian xuất bản tạp chí này không dài, chỉ vẻn vẹn ba năm, nhưng bởi vì chuyên môn làm về phương diện này nên cũng có danh tiếng nhất định, không giống những tạp chí khác, đủ loại võ hiệp ngôn tình, đầu tiên Đường Thi coi trọng điểm này, sau đó chính là nội dung của tạp chí Người Trinh Thám này.

Không chỉ có truyện dài đăng nhiều kỳ, còn có truyện ngắn, hơn nữa Người Trinh Thám còn tung ra những tác phẩm mới mà họ cho là có tiềm năng, khác với một số tạp chí chỉ tập trung vào các tác giả nổi tiếng.

Chuyến này Đường Thi tới vừa lúc, người phát thư chân trước vừa đi thì Đường Thi đến, cầm trong tay một phong thư, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, Đường Thi không kịp chờ xé phong thư ra, bên trong ngoại trừ hồi âm, còn có một phiếu chuyển tiền.

Xem hết hồi âm, Đường Thi hoàn toàn yên tâm, cách viết của cô không có vấn đề.

Bởi vì là thử nghiệm, nên Đường Thi chỉ viết một truyện ngắn năm ngàn chữ, một ngàn chữ ba mươi đồng, không cao, nhưng đây là khoản tiền đầu tiên cô kiếm được đời này.

Xem ra, trên tay nàng ngày đó ngắn cũng nên gửi đi qua, viết ngắn không phải kế lâu dài, cô muốn viết truyện dài, đương nhiên cái này cần để người đọc truyện trinh thám thấy được giá trị của cô, cô mới có thể nhận được nhiều đãi ngộ ưu việt hơn.

Thời gian còn sớm, Đường Thi quyết định đi thư viện một chuyến, cô đến tra chút tư liệu, tìm hiểu thời đại này một chút, cô vẫn hơi mù mờ với thời đại này, trong lòng hiểu rõ thì cũng sẽ tránh được đụng những thứ cấm kỵ thời này.

Chờ Đường Thi phát hiện thời gian không còn sớm, phải chạy trở về thì thời gian cũng không đủ, vội vàng ra ngoài gọi điện thoại, bà Đoạn nhận điện thoại, biết Đường Thi không trở về mà ở bên ngoài ăn, chỉ dặn cô đừng để mình bị đói, buổi chiều về sớm một chút.

Đường Thi đáp một tiếng, dự định ăn cơm trưa, nghỉ ngơi ở thư viện, rồi tiếp tục chinh chiến.

Đoạn Thích nhìn chỗ ngồi trống không đối diện thật nhiều lần, ánh mắt muốn nói lại thôi, bà Đoạn lại không nói tiếng nào, cùng thím Xuân trò chuyện vô cùng vui vẻ, ông Đoạn bình chân như vại theo nguyên tắc của mình.

Lúc ăn được một nửa, cuối cùng Đoạn Thích cũng không nhịn được: "Bà, cô ấy đâu?"
"Cô ấy là ai" Ánh mắt bà Đoạn lóe lên tia buồn cười, nghi hoặc hỏi.

"Còn có ai ngoài đồ nịnh hót chứ.

"
"Thích Thích sau cháu lại nói như vậy? Cháu hỏi ai thế?" bà Đoạn hiền hòa hai mắt lại hơi nghiêm, thật là có mấy phần uy nghiêm.

Đoạn Thích: "Đường Đường đâu?"
Bà Đoạn: "A, đi ra ngoài rồi.

"
"Đi ra ngoài với ai?" Đoạn Thích lập tức truy hỏi.

Lành lùng liếc nhìn cháu trai, bà Đoạn: "Không biết, chắc là đi với đứa con trai đẹp trai rồi.

"
Đoạn Thích: "! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện