Suốt mấy ngày nay tôi lo lắng sốt ruột cho Tuấn Kiệt nhưng thật khổ khi mà bọn họ ( cung nữ hầu hạ tôi) không cho tôi bước ra khỏi Nguyệt Tú dù chỉ một bước.
Chỉ biết bắt tôi nằm trên giường như bệnh nhân liệt nửa người, hơn nữa tôi sắp ú lên như heo rồi.
Họ còn lấy Thiệu Anh ra dọa tôi, đáng ghét!
Đừng tưởng tôi sợ hắn... Chỉ là tôi vừa nếm trãi... "cơn điên" của hắn nên cũng biết thân biết phận.
Có vẻ như đứa trẻ trong bụng tôi đã khỏe rồi, tôi cảm nhận như vậy.
"Nương nương, đã đến giờ uống thuốc rồi..."
Tiếng Ngữ Ngữ vang bên tai tôi, tôi như bị dọa cho ngơ người, bên cạnh là Vân Vân đang bê chén thuốc đã được đặt lên khây.
Tôi ghét ghét... ghét uống thứ đó, suốt những ngày qua vì đứa trẻ trong bụng tôi, tôi mới... cắn răng chịu uống. Thực sự tôi chịu hết nỗi rồi.
"Ta khỏe rồi, không uống nữa..."
Kể từ hôm đó đến nay đã một tuần, Thiệu Anh cũng không đến đây nữa. Có lẽ đối với hắn, tôi đã hoàn toàn mất đi vị trí ban đầu của mình rồi.
Phải, chính tôi chuốc lấy. Nhưng thật sự tôi không thiết tha danh vọng, không hy vọng hắn sủng ái mình quá mức rồi đưa mình lên những vị trí cao hơn.
"Nhưng thưa nương nương, đây là lệnh của Hoàng Thượng, nếu Người không uống thì bọn nô tì sẽ chịu tội vì chăm sóc nương nương không chu đáo..."
"Có thể có cách khác không? Ta không chịu được khi ngửi thấy mùi của thứ thuốc ấy..." Tôi liền quay đầu đi nơi khác khi Vân Vân đang bưng chén thuốc kinh khủng đó đến.
Tôi cảm nhận được thứ mùi nồng của nó đang xộc vào mũi tôi.
"Ta xin đấy, ta không uống nữa..."
"Nương nương..."
Vân Vân và Ngữ Ngữ cố ép tôi uống chén thuốc, Vân Vân đưa chén thuốc trước mặt tôi.
Tôi cố đưa tay ngăn chén thuốc đang... bốc mùi đó gần đến mình.
"Không...!" Vừa dứt lời, tôi lỡ ta đụng trúng chén thuốc...
Kết quả tất yếu cho hành động này chính là chén thuốc đã nằm dưới đất với nhiều mảnh vụn cùng với thứ nước màu đen đáng sợ đó.
Tôi sựng mắt kinh hãi, trước giờ tôi chưa bao giờ dám "đập" đồ cả. Tôi không biết phải làm sao, tôi không cố ý.
"Ta xin lỗi... ta..."
Tôi cố xuống giường để giúp họ nhặt mảnh vụn để chuộc lại "tội lỗi" này, nhưng họ vội ngăn tôi lại.
"Nương nương, không sao đâu, để nô tì cho người sắt chén khác cho Người...."
"Hả..." Khẩu hình miệng tôi cứng đơ khi phát ra được âm tiết đó.
"Chuyện gì vậy?" Giọng nói một nam nhân quen thuộc vọng đến phía cửa, tôi nhất thời bị hút ngay theo giọng nói đó.
Hệt như một phản xạ tự nhiên.
Thiệu Anh đang bước từng bước đến chổ tôi nằm, tôi vẫn còn đang thất thần không biết phải làm sao với mớ hỗn độn dưới đất.
"Mỹ nhân, bọn nô tài đã làm nàng giận sao?" Hắn nhướn mày như trêu tôi.
"Không, ta chỉ là vô tình thôi..."
Chợt hắn phất tay ra lệnh cho hai nha đầu lui ra.
Hai người bọn họ khụy người hành lễ rồi mau chóng lui ra, sau đó Thiệu Anh đến ngồi bên cạnh tôi.
"Dạo này ta bận quốc sự nên không đến thăm nàng được, nàng không giận ta chứ?"
Cớ gì phải giải thích với tôi cơ chứ? Hắn thấu được tâm can tôi bao nhiêu mà nói...
Quả thực mấy ngày nay tôi lại hy vọng không gặp hắn vẫn tốt hơn, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó trống trãi vô cùng, thật kỳ lạ.
"Ta nào giận Hoàng Thượng, e rằng không chỉ vì bận quốc sự! Cũng có khi có một vị mỹ nhân nào đó hằng đêm vẫn đợi Người sủng hạnh kia kìa..." Chẳng hiểu nỗi tại sao tôi lại thốt lên được câu này.
Đến khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật hồ đồ, hệt như đang đưa mình vào bẫy vậy.
Lúc này tôi mới nhươn nhướn mắt nhìn hẳn, thật ra từ khi hắn bước vào tôi chưa hề nhìn thẳng vào mắt hắn quá hai giây!
Bất ngờ thấy hắn nhìn mình một cách khó hiểu, nhìn thấu gì ở tôi rồi? "Nàng... đang ghen?"
Tôi nhướn mày mím môi, hắn lại nói linh tinh.
"Ghen?" Tôi bật cười cười khẩy "Hoàng Thượng, Người cái gì cũng có thể nói được..."
"Ta đã nói, khi có hai ta, nàng hãy gọi ta là Thiệu Anh cơ mà"
Hắn lại bắt lỗi tôi, đồ lưu manh xảo trá, tôi muốn ngắt hắn một cái thật mạnh nhưng lại thôi.
"Ta... ta không thích!" Tôi quay đầu nơi khác
"Vậy tại sao lúc trước nàng có thể gọi được?"
"Cái đó... là lúc trước, bây giờ khác..."
Tôi vội nằm nhích sang bên kia một chút, nên cách xa hắn một chút cũng tốt, mắc công hắn lại dở chứng sàm sỡ tôi thì khổ.
Có vẻ như đoán trước được hành động này nên hắn cũng không phản công lại, tôi cũng mặc hắn luôn.
"Hôm đó... nàng nói... nàng đã yêu lầm người? Ám chỉ ta sao?" Chợt hắn nhìn tôi không chớp mắt cùng một nụ cười vô cùng xảo quyệt.
Tôi nhất thời không nhớ khi đó tôi đã kích động quá nên đã nói linh tinh những gì, nhưng tôi thật ra không muốn nhắc đến. Đột nhiên hôm nay hắn lại nhắc đến, tôi thật đau đầu.
"Ta không nhớ" Tôi trả lời, thực chất là không nhớ thật mà. Khi kích động, tôi hay phát biểu linh tinh và không hề nhớ những gì mình nói ngay sau đó, trừ phi có ai đó nhắc lại, nhưng phải ở thời gian gần. Đằng này cũng đã khoảng hơn một tuần rồi còn gì.
"Được! Xem như nàng không nhớ, ta không ép! Nhưng ta nhớ!"
"Xem như?" Tôi thầm nói "Nghĩ tôi là cái gì mà xem như? Đồ hỏng não..."
Chợt hắn đứng dậy khiến tôi bất ngờ, chưa kịp hỏi "sao vậy" thì hắn đột nhiên gọi:
"Người đâu..." Ra hiệu cho Tiểu Khải chạy vào, trên tay cầm một cuộn vải hình trụ màu vàng.
"Cao Thiên Tuệ tiếp chỉ..." Tiếng gọi lanh lãnh của Tiểu Khải
"Được rồi được rồi, bỏ qua công đoạn này đi..." Thiệu Anh nói " Cao Quý Nhân đang mang thai, ta miễn hành lễ. Nàng cứ yên đó..."
Tôi tự hỏi, hắn ban thánh chỉ gì cho tôi vậy? Khó hiểu, thật khó hiểu.
Có khi nào nghĩ lại, ban cho tôi căn nhà nhỏ ở ngoại thành rồi cho tôi dọn ra đó không? Thế cũng tốt đấy chứ.
"Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Nay trẫm sắc phong Cao Quý Nhân thành Thần Phi, hy vọng sẽ cùng các vị phi tần khác cùng sống hòa thuận với nhau...v..v.."
Tôi sựng mắt, đơ người ra "Thần Phi"? Giỡn sao? Còn nhỉnh một chút nữa là lên đến Nguyên Phi rồi, đến Huệ Phi cũng nể tôi nửa phần.
"Khâm thử....." Đoạn cuối giọng Tiểu Khải vang vọng khắp hoàng cung.
Tôi vẫn đơ mặt ra, chuyện gì đây? Tôi nghĩ hắn đùa chứ! Đường đột lại sắc phong lên tận "Thần Phi", thuộc hạng nhị giai phi, cũng không vừa.
"Này..." Thiệu Anh khẽ gọi tôi. Tôi sực quay sang nhìn hắn "Mau tiếp chỉ, nhanh lên..." Hắn nhướn nhướn mày theo hướng Tiểu Khải.
"À, Thần thiếp tiếp chỉ!" Tiểu Khải trịnh trọng bước đến đưa thánh chỉ cho tôi bằng hai tay, đương nhiên, tôi hai tay cung kính cầm thánh chỉ và không quên "Tạ chủ Long ân..."
Sau đó Thiệu Anh ra lệnh Tiểu Khải lui ra.
"Thiệu Anh?" Tôi gọi "Thật ra là sao?"
"Dù sao nàng cũng là mẫu thân của con ta, ta không thể để nàng mang chức danh cỏn con này được. Thật ra ta muốn phong nàng làm Nguyên Phi kia, nhưng Hoàng Thái Hậu một mực phản đối, đợi khi nào nàng sinh xong, ta sẽ ban chỉ phong nàng làm Nguyên Phi, khi qua đời, nàng sẽ được sắc phong Hoàng Hậu của Nam Quốc"
Phải rồi! Nam Quốc có một luật lệ kỳ lạ chính là người thê tử ở vị trí cao nhất của Hoàng đế khi sinh thời chính là Nguyên Phi Hoàng Triều Nam Quốc, đến khi vị Nguyên Phi đó qua đời mới được sắc phong Hoàng Hậu Nam Quốc.
Đó là điều đặc biệt khác với các nước bạn, Hoàng Hậu của họ còn sống sờ sờ thì Hoàng Hậu của Nam Quốc chỉ được sắc phong khi đã qua đời.
Chỉ biết bắt tôi nằm trên giường như bệnh nhân liệt nửa người, hơn nữa tôi sắp ú lên như heo rồi.
Họ còn lấy Thiệu Anh ra dọa tôi, đáng ghét!
Đừng tưởng tôi sợ hắn... Chỉ là tôi vừa nếm trãi... "cơn điên" của hắn nên cũng biết thân biết phận.
Có vẻ như đứa trẻ trong bụng tôi đã khỏe rồi, tôi cảm nhận như vậy.
"Nương nương, đã đến giờ uống thuốc rồi..."
Tiếng Ngữ Ngữ vang bên tai tôi, tôi như bị dọa cho ngơ người, bên cạnh là Vân Vân đang bê chén thuốc đã được đặt lên khây.
Tôi ghét ghét... ghét uống thứ đó, suốt những ngày qua vì đứa trẻ trong bụng tôi, tôi mới... cắn răng chịu uống. Thực sự tôi chịu hết nỗi rồi.
"Ta khỏe rồi, không uống nữa..."
Kể từ hôm đó đến nay đã một tuần, Thiệu Anh cũng không đến đây nữa. Có lẽ đối với hắn, tôi đã hoàn toàn mất đi vị trí ban đầu của mình rồi.
Phải, chính tôi chuốc lấy. Nhưng thật sự tôi không thiết tha danh vọng, không hy vọng hắn sủng ái mình quá mức rồi đưa mình lên những vị trí cao hơn.
"Nhưng thưa nương nương, đây là lệnh của Hoàng Thượng, nếu Người không uống thì bọn nô tì sẽ chịu tội vì chăm sóc nương nương không chu đáo..."
"Có thể có cách khác không? Ta không chịu được khi ngửi thấy mùi của thứ thuốc ấy..." Tôi liền quay đầu đi nơi khác khi Vân Vân đang bưng chén thuốc kinh khủng đó đến.
Tôi cảm nhận được thứ mùi nồng của nó đang xộc vào mũi tôi.
"Ta xin đấy, ta không uống nữa..."
"Nương nương..."
Vân Vân và Ngữ Ngữ cố ép tôi uống chén thuốc, Vân Vân đưa chén thuốc trước mặt tôi.
Tôi cố đưa tay ngăn chén thuốc đang... bốc mùi đó gần đến mình.
"Không...!" Vừa dứt lời, tôi lỡ ta đụng trúng chén thuốc...
Kết quả tất yếu cho hành động này chính là chén thuốc đã nằm dưới đất với nhiều mảnh vụn cùng với thứ nước màu đen đáng sợ đó.
Tôi sựng mắt kinh hãi, trước giờ tôi chưa bao giờ dám "đập" đồ cả. Tôi không biết phải làm sao, tôi không cố ý.
"Ta xin lỗi... ta..."
Tôi cố xuống giường để giúp họ nhặt mảnh vụn để chuộc lại "tội lỗi" này, nhưng họ vội ngăn tôi lại.
"Nương nương, không sao đâu, để nô tì cho người sắt chén khác cho Người...."
"Hả..." Khẩu hình miệng tôi cứng đơ khi phát ra được âm tiết đó.
"Chuyện gì vậy?" Giọng nói một nam nhân quen thuộc vọng đến phía cửa, tôi nhất thời bị hút ngay theo giọng nói đó.
Hệt như một phản xạ tự nhiên.
Thiệu Anh đang bước từng bước đến chổ tôi nằm, tôi vẫn còn đang thất thần không biết phải làm sao với mớ hỗn độn dưới đất.
"Mỹ nhân, bọn nô tài đã làm nàng giận sao?" Hắn nhướn mày như trêu tôi.
"Không, ta chỉ là vô tình thôi..."
Chợt hắn phất tay ra lệnh cho hai nha đầu lui ra.
Hai người bọn họ khụy người hành lễ rồi mau chóng lui ra, sau đó Thiệu Anh đến ngồi bên cạnh tôi.
"Dạo này ta bận quốc sự nên không đến thăm nàng được, nàng không giận ta chứ?"
Cớ gì phải giải thích với tôi cơ chứ? Hắn thấu được tâm can tôi bao nhiêu mà nói...
Quả thực mấy ngày nay tôi lại hy vọng không gặp hắn vẫn tốt hơn, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó trống trãi vô cùng, thật kỳ lạ.
"Ta nào giận Hoàng Thượng, e rằng không chỉ vì bận quốc sự! Cũng có khi có một vị mỹ nhân nào đó hằng đêm vẫn đợi Người sủng hạnh kia kìa..." Chẳng hiểu nỗi tại sao tôi lại thốt lên được câu này.
Đến khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật hồ đồ, hệt như đang đưa mình vào bẫy vậy.
Lúc này tôi mới nhươn nhướn mắt nhìn hẳn, thật ra từ khi hắn bước vào tôi chưa hề nhìn thẳng vào mắt hắn quá hai giây!
Bất ngờ thấy hắn nhìn mình một cách khó hiểu, nhìn thấu gì ở tôi rồi? "Nàng... đang ghen?"
Tôi nhướn mày mím môi, hắn lại nói linh tinh.
"Ghen?" Tôi bật cười cười khẩy "Hoàng Thượng, Người cái gì cũng có thể nói được..."
"Ta đã nói, khi có hai ta, nàng hãy gọi ta là Thiệu Anh cơ mà"
Hắn lại bắt lỗi tôi, đồ lưu manh xảo trá, tôi muốn ngắt hắn một cái thật mạnh nhưng lại thôi.
"Ta... ta không thích!" Tôi quay đầu nơi khác
"Vậy tại sao lúc trước nàng có thể gọi được?"
"Cái đó... là lúc trước, bây giờ khác..."
Tôi vội nằm nhích sang bên kia một chút, nên cách xa hắn một chút cũng tốt, mắc công hắn lại dở chứng sàm sỡ tôi thì khổ.
Có vẻ như đoán trước được hành động này nên hắn cũng không phản công lại, tôi cũng mặc hắn luôn.
"Hôm đó... nàng nói... nàng đã yêu lầm người? Ám chỉ ta sao?" Chợt hắn nhìn tôi không chớp mắt cùng một nụ cười vô cùng xảo quyệt.
Tôi nhất thời không nhớ khi đó tôi đã kích động quá nên đã nói linh tinh những gì, nhưng tôi thật ra không muốn nhắc đến. Đột nhiên hôm nay hắn lại nhắc đến, tôi thật đau đầu.
"Ta không nhớ" Tôi trả lời, thực chất là không nhớ thật mà. Khi kích động, tôi hay phát biểu linh tinh và không hề nhớ những gì mình nói ngay sau đó, trừ phi có ai đó nhắc lại, nhưng phải ở thời gian gần. Đằng này cũng đã khoảng hơn một tuần rồi còn gì.
"Được! Xem như nàng không nhớ, ta không ép! Nhưng ta nhớ!"
"Xem như?" Tôi thầm nói "Nghĩ tôi là cái gì mà xem như? Đồ hỏng não..."
Chợt hắn đứng dậy khiến tôi bất ngờ, chưa kịp hỏi "sao vậy" thì hắn đột nhiên gọi:
"Người đâu..." Ra hiệu cho Tiểu Khải chạy vào, trên tay cầm một cuộn vải hình trụ màu vàng.
"Cao Thiên Tuệ tiếp chỉ..." Tiếng gọi lanh lãnh của Tiểu Khải
"Được rồi được rồi, bỏ qua công đoạn này đi..." Thiệu Anh nói " Cao Quý Nhân đang mang thai, ta miễn hành lễ. Nàng cứ yên đó..."
Tôi tự hỏi, hắn ban thánh chỉ gì cho tôi vậy? Khó hiểu, thật khó hiểu.
Có khi nào nghĩ lại, ban cho tôi căn nhà nhỏ ở ngoại thành rồi cho tôi dọn ra đó không? Thế cũng tốt đấy chứ.
"Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Nay trẫm sắc phong Cao Quý Nhân thành Thần Phi, hy vọng sẽ cùng các vị phi tần khác cùng sống hòa thuận với nhau...v..v.."
Tôi sựng mắt, đơ người ra "Thần Phi"? Giỡn sao? Còn nhỉnh một chút nữa là lên đến Nguyên Phi rồi, đến Huệ Phi cũng nể tôi nửa phần.
"Khâm thử....." Đoạn cuối giọng Tiểu Khải vang vọng khắp hoàng cung.
Tôi vẫn đơ mặt ra, chuyện gì đây? Tôi nghĩ hắn đùa chứ! Đường đột lại sắc phong lên tận "Thần Phi", thuộc hạng nhị giai phi, cũng không vừa.
"Này..." Thiệu Anh khẽ gọi tôi. Tôi sực quay sang nhìn hắn "Mau tiếp chỉ, nhanh lên..." Hắn nhướn nhướn mày theo hướng Tiểu Khải.
"À, Thần thiếp tiếp chỉ!" Tiểu Khải trịnh trọng bước đến đưa thánh chỉ cho tôi bằng hai tay, đương nhiên, tôi hai tay cung kính cầm thánh chỉ và không quên "Tạ chủ Long ân..."
Sau đó Thiệu Anh ra lệnh Tiểu Khải lui ra.
"Thiệu Anh?" Tôi gọi "Thật ra là sao?"
"Dù sao nàng cũng là mẫu thân của con ta, ta không thể để nàng mang chức danh cỏn con này được. Thật ra ta muốn phong nàng làm Nguyên Phi kia, nhưng Hoàng Thái Hậu một mực phản đối, đợi khi nào nàng sinh xong, ta sẽ ban chỉ phong nàng làm Nguyên Phi, khi qua đời, nàng sẽ được sắc phong Hoàng Hậu của Nam Quốc"
Phải rồi! Nam Quốc có một luật lệ kỳ lạ chính là người thê tử ở vị trí cao nhất của Hoàng đế khi sinh thời chính là Nguyên Phi Hoàng Triều Nam Quốc, đến khi vị Nguyên Phi đó qua đời mới được sắc phong Hoàng Hậu Nam Quốc.
Đó là điều đặc biệt khác với các nước bạn, Hoàng Hậu của họ còn sống sờ sờ thì Hoàng Hậu của Nam Quốc chỉ được sắc phong khi đã qua đời.
Danh sách chương