Chiến tranh sắp xảy ra rồi! Thật sự đến rồi...
Không, không phải ở đất nước chúng tôi, Bắc Quốc.
Hoàng đế Bắc Quốc đang chuẩn bị hơn mười vạn quân để thảo phạt Nam Quốc.
Sau khi có thông báo dán ở khắp nơi từ triều đình gởi đến, dân chúng mọi nơi đều nơm nớp lo sợ, bởi họ bắt tất cả mọi nam nhân trai tráng tòng quân, chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ con.
Điều gì sẽ xảy ra khi người đàn ông trụ cột của một gia đình chết? Những người phụ nữ chân yếu tay mềm phải gánh vác cả trọng trách lớn, vừa phải trông con vừa phải mưu sinh nuôi cả gia đình.
Tội ác của chiến tranh, làm sao kể hết? Những con người phải bỏ thay nơi sa trường, có người phải mang tật suốt đời.
Tôi lại vừa xót xa cho đất nước nhỏ bé như Nam Quốc, bấy lâu nay luôn cố giữ mối quan hệ bang giao hai nước, chưa bao giờ có ý xấu với Bắc Quốc.
Tôi thầm rũa tên vua khốn kiếp ăn no rửng mỡ suốt ngày đòi đánh đòi chiếm cốt để phục vụ cho cái âm mưu bành trướng lãnh thổ của hắn.
Đất nước nhỏ hay lớn thì ảnh hưởng gì? Chỉ cần dân chúng biết chăm chỉ, phấn đấu thì mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi. Đúng là những tư tưởng cổ lỗ sĩ, người chịu khổ vẫn là người dân vô tội.
Nhưng điều mà làm tôi ấm ức từ ban nãy đến giờ chính là một số bọn quan vô lại sẵn sàng đút một khoảng tiền kha khá để cho con trai chúng không phải đi tòng quân.
Lũ khốn! Tại sao lại có sự bất công như vậy? Tôi sẽ cho chúng biết tay, nếu như có cơ hội.
Cũng như mọi ngày, tôi được mời vào một căn phòng dành riêng cho ca kỹ, bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Cũng như đã nói, nam nhân trai tráng đều đã tòng quân, còn lại con nhà giàu có, ở lại cũng nhờ số tiền dơ bẩn mà gia đình chúng vơ vét của dân nghèo.
Đó là một khách hàng quen thuộc của tôi, hắn họ Trác tên Nhân Nghĩa. Nghe đến tên hắn, tôi chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt hắn thôi. Cảm thấy nhục nhã thay cho hắn vì đã chà đạp tên mình với những gì hắn đã làm, ức hiếp còn gái nhà lành, suốt ngày lêu lỏng ăn chơi.
Tôi thong thả ngồi xuống đối diện hắn, trước mặt là cây thập lục cầm, do tận tụy với công việc của mình nên hầu như tôi đã không để ý rằng hắn càng lúc càng di chuyển gần mình hơn.
Đến khi tôi ngước mắt lên thì mọi động tác trên phím đàn đều ngưng lại, khúc nhạc bị tắt ngấm giữa chừng.
"Nam Phong cô nương..." Hắn nói với cái giọng lè nhè của một thằng cha say rượu, phải rồi! Hắn đã say thật, mùi rượu nồng cứ phả vào mặt tôi làm tôi chỉ muốn quay đi nơi khác tìm ngụm khí trong lành.
"Trác công tử, anh say quá rồi đó" Tôi vẫn bình tĩnh đáp lại, nhưng hắn nhìn tôi như mê dại. Một cảm giác bất an liền nhói lên trong lòng, nếu trong tình cảnh này tôi càng tỏ ra sợ sệt thì hắn sẽ càng lấn đến, nhưng không sợ được sao? Hắn đưa tay đặt lên vai tôi nắn nót.
Tôi sợ hãi lùi ra xa, nhưng hắn không dừng lại, ánh mắt thích thú liền lao đến như con thú đói ôm chầm lấy tôi.
Hắn nhào đến, tôi né, nhào đến, tôi lại né. Đoi co qua lại, tôi đã bị dồn vào góc tường, khốn khổ thật.
"Trác công tử, xin anh tôn trọng cho" Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh trước con thú hoang đang đối diện mình.
Hắn bật cười chế giễu, chóng tay lên tường giam tôi vào giữa:
"Kỹ nữ thì cần tôn trọng sao? Bản thân là món đồ chơi cho đàn ông mà dám ra mặt dạy đời tôi sao?" Rồi một tràn cười vang vọng.
"Tôi vốn chỉ làm nghề đàn hát, chứ chưa hề bán thân như anh nghĩ" Tôi hét lên giận dữ.
Hắn ta chẳng quan tâm tôi nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy dục hỏa trong mắt hắn.
Hắn mạnh tay kéo áo tôi xuống, tôi chọp lấy níu giữ, tức thì tận lực đạp ở vị trí giữa hai chân hắn một cái.
Nhân lúc hắn ngã quỵ lấy tay ôm giữa hai chân, tôi liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Với hành động ban nãy, tôi đã biết trước sẽ gây họa lớn, nhưng tôi hết cách rồi, chỉ biết giữ thân trong sạch dù cho người ngoài chưa bao giờ nghĩ tôi trong sạch.
Ma ma Lâm mắn tôi một trận vì cái tội làm mất lòng khách, thậm chí còn nói ra một câu rất vô tình: "Sớm biết cô gây họa, thì tôi đã để cô làm kỹ nữ, cần chi để cô ngày ngày câu khách bằng sắc đẹp của mình làm gì chứ?"
Nhưng với cái bộ dạng như chuột mắc mưa của tôi, ánh mắt nhòe nhoẹt nước mắt, bà ta chỉ ậm ừ mấy cái rồi không mắn nữa, hẳn là không muốn làm tôi khó chịu, áp lực rồi đâm ra không chịu níu khách giúp bà ta, dù sao tôi vẫn là lý do chính để cái thanh lâu này mần ăn khắm khá hơn.
Tôi thừa nhận, tôi là một con ả mau nước mắt, bất kể chuyện gì đi nữa tôi vẫn có thể khóc ngon lành. Nhưng tôi không bao giờ chịu để người ta đàn áp mình như vậy đâu, tôi sẽ vùng lên, tìm cách chuộc thân.
Đúng là họa vô đơn chí, đêm đó Trác Đại nhân, quan tri huyện đã kéo người đến gây náo loạn Lạc Xuân bắt tôi phải ra chịu tội.
Tôi chỉ tiếc là tại sao không đạp hắn mạnh hơn nữa để sau này không còn sức lực thể ức hiếp các cô gái nhà lành nữa.
Cứ như một màn kịch trong gánh hát, cả khách lẫn kỹ nữ ở Lạc Xuân nháo nhào lên khi thấy một đám lính kéo đến bao vay.
Dĩ nhiên, Lâm ma ma liền chạy ra nói vuốt với lão già đó mấy câu ngon ngọt, đúng là hành nghề lâu năm có khác, ông ta liền hạ nhiệt, gương mặt lấy lại vẻ bình thường, nhưng vẫn nhất quyết đòi lôi tôi ra.
Được! người nào làm thì người đó chịu, bằng không ông ta nói sẽ đóng cửa Lạc Xuân lâu.
Tôi hiên ngang đi thẳng từ tầng trên của Lạc Xuân xuống, không một chút sợ sệt:
"Tôi đây, có gì thì trút giận lên tôi, nơi đây là nơi kiếm cơm ba bữa của các tỷ muội, ông không có quyền đóng cửa"
"Được! Ngươi cũng biết điều đấy"
Hồi đầu ông ta định bắt giam tôi nhưng vì Lâm ma ma và các tỷ muội van xin nài nĩ, còn hứa cho ông ta đến đây vui chơi một ngày mà không cần trả tiền, ông ta mới chịu buông tha cho tôi.
Vậy là tôi bị lôi ra đánh đến mức nằm liệt giường suốt một tuần lễ.
Không, không phải ở đất nước chúng tôi, Bắc Quốc.
Hoàng đế Bắc Quốc đang chuẩn bị hơn mười vạn quân để thảo phạt Nam Quốc.
Sau khi có thông báo dán ở khắp nơi từ triều đình gởi đến, dân chúng mọi nơi đều nơm nớp lo sợ, bởi họ bắt tất cả mọi nam nhân trai tráng tòng quân, chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ con.
Điều gì sẽ xảy ra khi người đàn ông trụ cột của một gia đình chết? Những người phụ nữ chân yếu tay mềm phải gánh vác cả trọng trách lớn, vừa phải trông con vừa phải mưu sinh nuôi cả gia đình.
Tội ác của chiến tranh, làm sao kể hết? Những con người phải bỏ thay nơi sa trường, có người phải mang tật suốt đời.
Tôi lại vừa xót xa cho đất nước nhỏ bé như Nam Quốc, bấy lâu nay luôn cố giữ mối quan hệ bang giao hai nước, chưa bao giờ có ý xấu với Bắc Quốc.
Tôi thầm rũa tên vua khốn kiếp ăn no rửng mỡ suốt ngày đòi đánh đòi chiếm cốt để phục vụ cho cái âm mưu bành trướng lãnh thổ của hắn.
Đất nước nhỏ hay lớn thì ảnh hưởng gì? Chỉ cần dân chúng biết chăm chỉ, phấn đấu thì mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi. Đúng là những tư tưởng cổ lỗ sĩ, người chịu khổ vẫn là người dân vô tội.
Nhưng điều mà làm tôi ấm ức từ ban nãy đến giờ chính là một số bọn quan vô lại sẵn sàng đút một khoảng tiền kha khá để cho con trai chúng không phải đi tòng quân.
Lũ khốn! Tại sao lại có sự bất công như vậy? Tôi sẽ cho chúng biết tay, nếu như có cơ hội.
Cũng như mọi ngày, tôi được mời vào một căn phòng dành riêng cho ca kỹ, bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Cũng như đã nói, nam nhân trai tráng đều đã tòng quân, còn lại con nhà giàu có, ở lại cũng nhờ số tiền dơ bẩn mà gia đình chúng vơ vét của dân nghèo.
Đó là một khách hàng quen thuộc của tôi, hắn họ Trác tên Nhân Nghĩa. Nghe đến tên hắn, tôi chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt hắn thôi. Cảm thấy nhục nhã thay cho hắn vì đã chà đạp tên mình với những gì hắn đã làm, ức hiếp còn gái nhà lành, suốt ngày lêu lỏng ăn chơi.
Tôi thong thả ngồi xuống đối diện hắn, trước mặt là cây thập lục cầm, do tận tụy với công việc của mình nên hầu như tôi đã không để ý rằng hắn càng lúc càng di chuyển gần mình hơn.
Đến khi tôi ngước mắt lên thì mọi động tác trên phím đàn đều ngưng lại, khúc nhạc bị tắt ngấm giữa chừng.
"Nam Phong cô nương..." Hắn nói với cái giọng lè nhè của một thằng cha say rượu, phải rồi! Hắn đã say thật, mùi rượu nồng cứ phả vào mặt tôi làm tôi chỉ muốn quay đi nơi khác tìm ngụm khí trong lành.
"Trác công tử, anh say quá rồi đó" Tôi vẫn bình tĩnh đáp lại, nhưng hắn nhìn tôi như mê dại. Một cảm giác bất an liền nhói lên trong lòng, nếu trong tình cảnh này tôi càng tỏ ra sợ sệt thì hắn sẽ càng lấn đến, nhưng không sợ được sao? Hắn đưa tay đặt lên vai tôi nắn nót.
Tôi sợ hãi lùi ra xa, nhưng hắn không dừng lại, ánh mắt thích thú liền lao đến như con thú đói ôm chầm lấy tôi.
Hắn nhào đến, tôi né, nhào đến, tôi lại né. Đoi co qua lại, tôi đã bị dồn vào góc tường, khốn khổ thật.
"Trác công tử, xin anh tôn trọng cho" Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh trước con thú hoang đang đối diện mình.
Hắn bật cười chế giễu, chóng tay lên tường giam tôi vào giữa:
"Kỹ nữ thì cần tôn trọng sao? Bản thân là món đồ chơi cho đàn ông mà dám ra mặt dạy đời tôi sao?" Rồi một tràn cười vang vọng.
"Tôi vốn chỉ làm nghề đàn hát, chứ chưa hề bán thân như anh nghĩ" Tôi hét lên giận dữ.
Hắn ta chẳng quan tâm tôi nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy dục hỏa trong mắt hắn.
Hắn mạnh tay kéo áo tôi xuống, tôi chọp lấy níu giữ, tức thì tận lực đạp ở vị trí giữa hai chân hắn một cái.
Nhân lúc hắn ngã quỵ lấy tay ôm giữa hai chân, tôi liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Với hành động ban nãy, tôi đã biết trước sẽ gây họa lớn, nhưng tôi hết cách rồi, chỉ biết giữ thân trong sạch dù cho người ngoài chưa bao giờ nghĩ tôi trong sạch.
Ma ma Lâm mắn tôi một trận vì cái tội làm mất lòng khách, thậm chí còn nói ra một câu rất vô tình: "Sớm biết cô gây họa, thì tôi đã để cô làm kỹ nữ, cần chi để cô ngày ngày câu khách bằng sắc đẹp của mình làm gì chứ?"
Nhưng với cái bộ dạng như chuột mắc mưa của tôi, ánh mắt nhòe nhoẹt nước mắt, bà ta chỉ ậm ừ mấy cái rồi không mắn nữa, hẳn là không muốn làm tôi khó chịu, áp lực rồi đâm ra không chịu níu khách giúp bà ta, dù sao tôi vẫn là lý do chính để cái thanh lâu này mần ăn khắm khá hơn.
Tôi thừa nhận, tôi là một con ả mau nước mắt, bất kể chuyện gì đi nữa tôi vẫn có thể khóc ngon lành. Nhưng tôi không bao giờ chịu để người ta đàn áp mình như vậy đâu, tôi sẽ vùng lên, tìm cách chuộc thân.
Đúng là họa vô đơn chí, đêm đó Trác Đại nhân, quan tri huyện đã kéo người đến gây náo loạn Lạc Xuân bắt tôi phải ra chịu tội.
Tôi chỉ tiếc là tại sao không đạp hắn mạnh hơn nữa để sau này không còn sức lực thể ức hiếp các cô gái nhà lành nữa.
Cứ như một màn kịch trong gánh hát, cả khách lẫn kỹ nữ ở Lạc Xuân nháo nhào lên khi thấy một đám lính kéo đến bao vay.
Dĩ nhiên, Lâm ma ma liền chạy ra nói vuốt với lão già đó mấy câu ngon ngọt, đúng là hành nghề lâu năm có khác, ông ta liền hạ nhiệt, gương mặt lấy lại vẻ bình thường, nhưng vẫn nhất quyết đòi lôi tôi ra.
Được! người nào làm thì người đó chịu, bằng không ông ta nói sẽ đóng cửa Lạc Xuân lâu.
Tôi hiên ngang đi thẳng từ tầng trên của Lạc Xuân xuống, không một chút sợ sệt:
"Tôi đây, có gì thì trút giận lên tôi, nơi đây là nơi kiếm cơm ba bữa của các tỷ muội, ông không có quyền đóng cửa"
"Được! Ngươi cũng biết điều đấy"
Hồi đầu ông ta định bắt giam tôi nhưng vì Lâm ma ma và các tỷ muội van xin nài nĩ, còn hứa cho ông ta đến đây vui chơi một ngày mà không cần trả tiền, ông ta mới chịu buông tha cho tôi.
Vậy là tôi bị lôi ra đánh đến mức nằm liệt giường suốt một tuần lễ.
Danh sách chương