2. 【 Cái gọi là chân thật, thiện lương, xinh đẹp, tôi nhớ lại những nhóm nghệ sĩ đã từng hợp tác cùng với Ôn Ngọc. Tôi phát hiện ra một điều, người có thể qua lại thân thiết với cô ta rất ít, hầu như không được mấy người, thậm chí có mấy người từ đầu đến cuối đều không chú ý tới cô ta. Ở trong vòng giải trí này, cô ta không có lấy một người bạn thân, điều này cho chúng ta thấy được gì?】
3.【 Sự kiện lộ ảnh của Tô Yên hồi trước, lại trùng hợp xảy ra ngay lúc Ôn Ngọc quay một bộ phim thần tượng, bắt đầu nổi tiếng trong giới giải trí. Lúc trước Ôn Ngọc được nhiều người biết đến vốn là vì danh hiệu Tiểu Tô Yên, nhưng bởi vì hai người hoạt động cùng hình tượng trong giới giải trí, cho nên dẫn đến việc chỉ cần chỗ nào có Tô Yên xuất hiện thì mọi người sẽ không chú ý đến Ôn Ngọc nữa.】
...
Loạt phân tích này vừa lên thì đã nổi như cồn, thậm chỉ còn bị rất nhiều người nhiều chuyện chia sẻ mạnh mẽ trên mạng.
Fan của Ôn Ngọc vừa thấy thì đã tức điên lên, bất chấp tất cả, trực tiếp vọt vào trang Weibo của Tô Yên, mở ra một công cuộc tấn công mới.
Nhưng mà công kích hay luồng dư luận trên internet, đối với Tô Yên cũng chỉ là chuyện nhỏ như cọng cỏ mà thôi.
Đừng nói đến chuyện cô đã trải qua một đời trước rồi, cho dù cô sống ở thế giới của cô đi chăng nữa thì Tô Yên cũng sẽ không để tâm đến những chuyện này.
Một đám người qua đường sống trong thực tế không có được sự chú ý của người khác cũng chỉ có thể lên mạng cào bàn phím để kiếm chút ít sự tồn tại mà thôi.
Vương Sùng mắng Ôn Ngọc xong thì vẫn cho đoàn phim tiếp tục quay phim.
Lúc Ôn Ngọc đeo khẩu trang tới đoàn phim, khuôn mặt sưng phù, nhưng vẫn kém khá xa so với lời của Đặng Văn là cô ta bị dị ứng nghiêm trọng không thể xuất hiện trước ống kính.
Tâm tình của Vương Sùng vốn đã không tốt, đương nhiên sẽ không cho cô ta đi về nghỉ ngơi.
Vì thế, Ôn Ngọc lại bắt đầu quá trình NG.
Tạ Phỉ đã không biết anh nhìn về phía Tô Yên bao nhiêu lần rồi.
Ngày thường vào lúc này, cô sẽ cầm kịch bản, an tĩnh ngồi xem.
Thế mà hôm nay cô lại cầm điện thoại ngẩn người, không biết vì sao, trong đầu của Tạ Phỉ lại hiện lên dáng vẻ của Tô Yên lúc ở bệnh viện.
Khi đó cơ thể của cô rất yếu ớt giống như không sống được bao nhiêu ngày nữa.
Dường như trên người không có một chút sức sống cùng tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.
Cô thật vất vả mới tỉnh lại, chẳng lẽ hiện tại cô lại muốn biến về tình trạng trước kia? Nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra khiến Tả Phỉ có chút đứng ngồi không yên.
Anh cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, nhưng anh thuộc tuýp người hành động, nếu đã muốn làm chuyện gì đó thì sẽ làm ngay.
Hiện tại, anh muốn đi đến bên cạnh Tô Yên, cho nên anh liền đứng dậy đi qua.
"Chuyện trên mạng, tôi đã biết."
Tạ Phỉ đi đến bên cạnh Tô Yên, mới cảm giác ngôn ngữ của mình quá thiếu thốn.
"Hả?"
Tô Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của Tạ Phỉ.
Cô bật cười, hỏi: "Anh Tạ đây là đang lo lắng cho tôi sao?"
Lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, tô điểm thêm một nét phong tình tươi đẹp cho khuôn mặt cô.
Đôi mắt Tạ Phỉ không nhịn được chuyển sang chỗ khác, chốc lái sau mới bất động thanh sắc quay lại, gật đầu: "Ừm."
Tô Yên nhếch mi, không ngờ Tạ Phỉ lại hào phòng thừa nhận như vậy.
Cô cười vui sướng, nghiêng đầu nhìn Tạ Phỉ.
Giọng điệu lười biếng không quan tâm nói: "Yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng bị quật ngã như thế đâu."
Tạ Phỉ nhìn dáng vẻ kiên cường trên khuôn mặt của cô nói: "Tôi sẽ dặn dò Mạnh Thanh Vũ để cậu ta nhanh chóng điều tra ra chứng cứ."
Nếu không phải được Tạ Phỉ nhắc tới, thiếu chút nữa Tô Yên quên cô còn ủy thác cho luật sư điều tra.
"Cảm ơn anh."
Chân mày Tạ Phỉ chau lại, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.
"Tôi biết chuyện này không phải em làm, nếu như em muốn, tôi có thể làm nhân chứng cho em."
Tạ Phỉ nghiêng mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tô Yên.
Trên đầu có ánh sáng chiếu xuống người anh, phác họa đường cong nhu hòa trên gương mặt anh, mái tóc vốn đen nhánh nay lại bị nhuộm thành màu nâu ôn hòa ấm áp.