Vua Nhân Cảnh vừa lòng cười haha, vội vàng duỗi tay đỡ lấy ông: "Ái khanh có thể nghĩ vậy, trẫm rất vui mừng!"

Dung phi bóp chặt lòng bàn tay, lặng lẽ nhìn về phía ca ca, đệ đệ một cái.

Liễu Chính lập tức đứng lên, giọng điệu cung kính nói: "Hoàng Thượng, Tô tướng quân vì nước vì dân, quả thật là anh hùng Đại Yến, thần muốn kính Tô tướng quân một ly, cảm tạ sự trả giá vì Đại Yến của ngài!"

Vua Nhân Cảnh liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lẽo, cười như không cười nói: "Ồ?"

Tô Yên không chút để ý mà thưởng thức chén rượu, không nói chuyện.

Tô Triệt nhíu mày: "Vì sao Liễu đại nhân lại nói lời này? Người làm thần, tự nhiên phải tận trung với Hoàng Thượng. Tất cả những việc này đều là chúng ta nên làm, câu cảm tạ này, ta thật sự đảm đương không nổi."

Ha ——

Tô Yên nhướng mày, không ngờ Tô Triệt cũng không phải là đầu gỗ.

Vua Nhân Cảnh cười haha: "Đúng vậy, ái khanh nói rất đúng, tới, trẫm cũng kính ngươi một ly! Nhưng ái khanh ngươi bệnh nặng mới khỏi, lấy trà thay rượu đi!"

Tô Triệt liên tục xưng vâng.

Đối với cách này của Nhân Cảnh, mọi người dưới đài ngơ ngác nhìn nhau, các loại tâm tư quanh quẩn, kinh nghi bất định.

Xem ra, chỉ cần một ngày Hoàng Thượng chưa từ bỏ Tô gia.

Muốn lay động địa vị của Tô gia cũng phải cẩn thận!

Liễu Chính xấu hổ lùi về sau, trong lòng tràn đầy buồn bực.

Trên đài cao, đấu võ đã tiến hành đến đoạn gay cấn.

Tô Triệt cẩn thận quan sát mỗi chiêu mỗi thức của người đấu, thường thường nhíu mày, rõ ràng đã nhìn ra sơ hở.

Đáy mắt của Tô Gia Hòa có chút cô đơn, bởi vì sinh non, từ nhỏ y đã bệnh tật ốm yếu, không thích hợp tập võ.

Cho dù trong lòng y có nhiệt huyết của nam nhi Tô gia, cũng vĩnh viễn không thể giống với gia gia cùng phụ thân của mình, lãnh binh xuất chiến, ra trận giết địch!

Số người chọn ra từ quân doanh tổng cộng có mười người, thắng lợi cuối cùng là một thanh niên 25-26 tuổi, mặc bộ y phục màu đen, mặt mày ẩn chứa vẻ kiêu căng.

Lớn lên thật ra không tồi.

Đã định ra người đứng đầu, vua Nhân Cảnh lại biểu hiện không mấy vui vẻ. Ông nhíu mày một chút.

Tô Yên cười khẽ, giống như vô tình hỏi: "Đây là ——"

"Liễu Hồng Văn, con vợ cả của Liễu đại nhân." Tô Gia Hòa nhỏ giọng giải thích cho Tô Yên.

Từ nhỏ Liễu Hồng Văn đã lớn lên ở quân doanh, tỷ tỷ nhà mình không biết cũng là chuyện bình thường.

"Ồ." Tô Yên cười như không cười gật đầu: "Ca ca của Liễu Như Yên? Vậy nếu như Liễu Như Yên gả cho Thất điện hạ, không phải là bọn họ thân càng thêm thân sao?"

"Yên Nhi!"

Từ thị bị lời này của nàng dọa sợ đến mức trái tim nhảy ra ngoài, thất thanh ngăn cản, lại không còn kịp nữa rồi!

"Hoàng Thượng, là thần không biết dạy dỗ nữ nhi, mong Hoàng Thượng trách tội!" Tô Triệt không nói hai lời, lập tức kéo Tô Yên quỳ xuống nhân tội.

Sắc mặt vua Nhân Cảnh xanh mét, không phải ông không nghĩ tới, nhưng khi Tô Yên nói ra những lời này không chút để ý, vua Nhân Cảnh không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Yến Phong Miên bất đắc dĩ, nhẹ giọng mở miệng nói: "Phụ hoàng, thân thể Tô tướng quân vẫn chưa khỏi hẳn ——"

Lời này còn chưa nói xong, chợt thấy Tô Yên chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ lên, mặt mày trương dương, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Chỉ nghe nàng hỏi: "Hoàng Thượng, thần nữ có chuyện muốn thỉnh giáo ngài."

"Ồ? Cứ nói đừng ngại." Vua Nhân Cảnh xua tay, phân phó thái giám đỡ Tô Triệt về chỗ ngồi.

Ánh mắt hứng thú dừng trên người của Tô Yên, không thể không nói đại nữ nhi của Tô gia lớn lên quả thật có tư chất để tùy hứng.

Tô Yên cong môi, dưới sự cảnh cáo của Từ thị cùng Tô Triệt, hỏi: "Đã là đại hội đấu võ, vậy có phải đại biểu cho việc người có năng lực có thể đi lên, ai thắng thì người đó chính là tướng quân kế tiếp?"

Vua Nhân Cảnh sửng sốt: "Đạo lý này không sai."

Nhưng ông vẫn không hiểu Tô Yên muốn làm gì.

Tô Triệt đã nhận ra trước, ông đè thấp giọng cảnh cáo: "Yên Nhi, không được hồ nháo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện