"Cho nên nói, Liễu Hồng Văn," Tô Yên bỗng giơ trường đao lên, ánh sáng xẹt qua lưỡi dao, ngữ khí mang theo sát ý, đánh thẳng vào lòng người: "Nam nhi Tô gia ta sinh ra đã bảo vệ quốc gia, không biết bao nhiêu máu của tổ tiên đổ trên chiến trường! Một tên địch ngươi cũng không giết được, có tư cách gì mà nói Tô gia ta? Theo ta thấy, trên chiến trường ngươi cũng không bằng một binh lính bình thường nhất ——"

"Đứng lên, đấu với ta!"

Nàng nhấn mũi chân, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Mỗi một bước đi đều giống như đạp lên trái tim người nhìn, thân hình tinh tế thon thả, tư thế hiên ngang.

"Ngươi, ngươi cút ngay cho ta!" Liễu Hồng Văn không biết vì sao, nhìn thấy Tô Yên từng bước đến gần, hắn chỉ cảm thấy chỗ bị nàng đá đau như lửa đốt.

Tô Yên cười nhạo, một phen nắm lấy cổ áo hắn, dễ như trở bàn tay nhấc hắn lên.

Quay bước về võ đài, không chút để ý mà quăng hắn.

"Bộp ——"

Mũi đao chĩa vào yết hầu hắn, trên mặt Tô Yên đã không còn chút ý cười nào.

"Đấu với ta, hoặc là quỳ xuống, nói ngươi thua!"

Tô Triệt nhìn người trên võ đài, lấy tư thế tinh tế, mang theo sát khí nghiêm túc, xứng danh nữ nhi Tô gia.

Nhịn không được đỏ hốc mắt, nước mắt trào ra.

"Đứng lên đấu với nàng đi!"

"Hay là ngay cả một nữ tử Liễu Hồng Văn cũng không đánh lại?!"

"Đồ nhu nhược!"

Hôm nay không phải đơn thuần chỉ là yến hội, trên ghế còn có rất nhiều võ tướng.

Trong đó không ít người đi theo Tô gia.

Nhưng người bọn họ tin phục là Tô lão tướng quân, sau khi Tô lão tướng quân chết trận, bọn họ đang ở trạng thái như rắn mất đầu.

Lúc này một đám ngu ngốc nghe Tô Yên nói, trong lòng nóng nảy, muốn nhanh chóng phát tiết!

Bị nhiều người khích như vậy, Liễu Hồng Văn đỏ mắt, rít gào một tiếng "Aaaaa", một quyền đập vào đao Tô Yên, đứng dậy bắt lấy cây trường thương, đâm tới mặt nàng.

"A!" Mấy thiếu nữ nhát gan nhanh chóng che mắt lại, sợ giây tiếp theo sẽ thấy cảnh máu bắn tung tóe.

Rồi lại không nhịn được nhìn trộm qua kẽ tay.

Bả vai Từ thị run rẩy, bóp chặt cánh tay trượng phu, nước mắt lo lắng không ngừng tuôn rơi.

Chuyện tới nước này, ngoại trừ đấu thì không còn lựa chọn nào khác!

Tô Yên cong môi, lúc trường thương sắp đâm đến, nàng bình tĩnh nghiêng người, đồng thời xoay người nhấc chân đá bay thương trong tay hắn rơi xuống đất, lại lần nữa đá bay Liễu Hồng Văn.

Liễu Hồng Văn không ngừng bị kích thích, chịu đả kích, đôi mắt đỏ lên vì lửa giận.

Nếu hôm nay hắn bại dưới tay một nữ tử, chắc chắn sẽ là trò cười cho thiên hạ.

Lần này hắn không bị đá xuống, mười ngón bám trên mặt đất, bay ngược ra ngoài mấy mét, khó khăn lắm mới dừng lại.

Tô Yên ngả ngớn búng lưỡi đao, nghe được một tiếng giòn vang, nhẹ cười nói: "Phế vật có vũ khí cũng không giữ được, ngươi lấy đệ nhất, nhưng dưỡng khí thì không chỉ một hai lần là lớn được."

Ánh mặt trời trên đỉnh đầu chói lọi, khiến người ta đau mắt.

Liễu Hồng Văn vỗ mặt đất, đứng lên, lau sạch máu ở khóe môi, nghiến răng nghiến lợi: "Đấu lại!"

"Cho dù đấu lại một trăm lần, ngươi cũng là thủ hạ bại tướng dưới tay ta."

Không cần đến một chiêu.

Thân hình Tô Yên nhanh như chớp, đột nhiên vọt ra phía sau hắn, lần này không để thoát, trực tiếp đá hắn xuống đài.

Người bên cạnh có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gãy, lúc này đây, e là Liễu Hồng Văn không chỉ nằm trên giường một hai năm, đừng nghĩ có thể đứng lên.

Vua Nhân Cảnh vỗ tay đầu tiên: "Hay lắm!"

Dung phi nhìn cháu trai yêu thương của mình, thân thể vặn vẹo ngã trên mặt đất, không biết người đã gãy bao nhiêu xương.

Nước mắt chảy ròng: "Hoàng Thượng, đây đâu phải luận võ, đây rõ ràng là đánh người gần chết mới thôi!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện