Hai chân Tô Yên vắt lên nhau, cánh tay nhỏ dài lười nhác đặt trên lưng xe lăn của Yến Phong Miên, lúc cười khẽ đáy mắt mang theo vài phần lệ khí: "Sắc mặt người khác ra sao, thái độ của ta sẽ như thế. Ngại quá, ưu điểm khác thì con người ta không có, chỉ có thù dai ——"

Hiện tại Yến Nam Triều nào có tâm tình tới nơi này của Yến Phong Miên làm khách, còn mang theo nữ nhân khiến nàng chướng mắt này.

Chỉ sợ mấy ngày nữa, hắn ta phải vội túi bụi đó...

Trong sâu thẳm đáy mắt của Yến Nam Triều là cảm xúc kích động.

Cuối cùng lạnh lùng ném ra một câu: "Tô Yên, tốt nhất ngươi đừng hối hận!"

Tô Yên cười nhạo một tiếng.

Mềm mại dựa vào người Yến Phong Miên: "Nhị điện hạ, ta không muốn nhìn thấy bọn họ, phải làm sao bây giờ?"

Âm điệu nàng khàn khàn lười biếng, khi nói chuyện luôn mang theo mị ý như có như không.

Lúc này như vô hại dựa vào Yến Phong Miên, ngữ điệu phảng phất đang làm nũng, khuôn mặt nhỏ nồng diễm càng thêm vẻ hại nước hại dân, như là yêu nghiệt!

Cho dù đã quen thấy Tô Yên ngả ngớn, Yến Phong Miên vẫn không tự chủ được mà đỏ tai.

Hắn mím môi mỏng, nhàn nhạt nhấc mắt.

"Thất đệ, các ngươi về trước đi."

Yến Nam Triều bỗng ngồi thẳng thân thể, không tin được nhìn chằm chằm Yến Phong Miên: "Hoàng huynh, huynh đuổi ta đi? Chỉ vì nữ nhân này?"

Hắn ta châm biếm, cơ hồ không thể tin vào những gì lỗ tai mình đã nghe được.

Hoàng huynh hắn điên rồi sao?

Vừa đúng lúc chính ngọ dương quang, ánh sáng ấm áp phủ xuống người Yến Phong Miên, Tô Yên nghiêng mắt nhìn lại, vừa lúc có thể nhìn thấy mặt mày thanh tuyển của hắn, sườn mặt tinh xảo đường cong nhu hòa, lông mi nhỏ dài lơ đãng giống như cánh côn trùng.

Nàng cong môi, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Đầu ghé trên vai Yến Phong Miên, thưởng thức tay hắn nói: "Nếu ta nói, về sau không bao giờ muốn thấy nữ nhân này có mặt ở phủ Nhị hoàng tử thì sao?"

Yến Phong Miên bật cười, có thêm kiến thức mới đối với việc nàng mang thù.

"Được."

Hắn gật đầu, ngữ khí ôn nhu, mang theo sủng nịch mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

"Thất đệ, sức khỏe của ta rất tốt, sau này nếu không có việc gì, thì cố gắng đừng đến đây được chứ?" Yến Phong Miên nhìn Yến Nam Triều, trong mắt cũng không có vẻ áy náy gì.

Tuy là dò hỏi, lại càng như thông báo cho hắn ta.

Yến Nam Triều hít sâu một hơi, hiểu rõ, ngày sau cho dù hắn ta lại tới, phủ Nhị hoàng tử cũng sẽ không mở rộng cửa đón hắn ta.

Hắn ta trào phúng cười: "Hoàng huynh, huynh thật sự bị yêu nữ này câu hồn rồi sao?!"

Trong tất cả các huynh đệ, Yến Phong Miên là người Yến Nam Triều cho rằng không có sức uy hiếp đối với hắn ta, lại cũng không màng danh lợi, không có nhược điểm nhất.

Nhưng hiện tại, Yến Nam Triều phát hiện, hắn ta sai rồi.

Nếu lúc trước hắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai chân có thể hành tẩu. Giờ chắc thân là Thái tử Đông Cung quyền thế ngập trời, nên phải hoang đường ngu ngốc đến cỡ nào?

Yến Phong Miên cười nhạt: "Thất đệ, đệ có khác gì đâu?" Hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Yến Nam Triều nhăn mày lại, há mồm muốn hỏi, nhưng ngược lại lời nói đến miệng lại bị hắn ta cứng rắn nuốt về.

Hắn ta có trực giác đáp án này vẫn không biết thì tốt hơn.

Liễu Như Yên đứng một bên, biểu tình thống khổ, vốn là dáng người nhỏ yếu, lúc này càng như dương liễu trong mưa, ủy khuất bất lực.

"Nhị điện hạ, Như Yên tự hỏi mình không đắc tội ngài, cũng chưa từng nhằm vào Tô tướng quân. Ngược lại là Tô tướng quân bởi vì, bởi vì biểu ca mà cứ luôn nhằm vào ta, việc này ngài cũng biết mà!"

Dựa vào đâu mà đến cuối cùng, nàng ta lại bị đuổi ra khỏi phủ Nhị hoàng tử.

Thậm chí còn nằm trong sổ đen của phủ?

Liễu Như Yên biết rõ, ngay cả Yến Nam Triều cũng vì một câu của Tô Yên, còn có thể bị Yến Phong Miên đuổi đi, càng không cần nói nàng ta.

Hay là, nàng còn quan trọng hơn Yến Nam Triều sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện