Trường thương nện trên mặt đất, thiết kỵ xuyên qua đường phố.

Bá tánh toàn thành đều đến tiễn tân nhiệm Tướng quân Tô gia, cũng là nữ Tướng quân duy nhất của Tô gia, một đường đi xa ——

"Tướng quân, ngài xem đằng sau."

Thiên quân vạn mã, từ trên tường thành xa xa nhìn lại, đen nghìn nghịt toàn người.

"Hu ——"

Tô Yên vừa động ý niệm, giữ chặt dây cương nhướng mày nhìn về phía sau.

Phía trên tường thành, nam tử mặc một bộ bạch y tựa như thần tiên, thấy nàng ngoái đầu nhìn lại, đôi môi nhợt nhạt tràn ra một nụ cười nhẹ.

Không tiếng động mở miệng: Sống sót trở về ——

Tô Yên mềm nhũn trong lòng, nàng khép hai ngón tay lại, nhấn nhấn môi mình: "Chờ ta trở lại ——"

Nàng không biết đối phương có nghe được không, nhưng các tướng sĩ phía sau cũng hiểu rõ mà cười to.

"Đi thôi!"

Hai chân nàng kẹp bụng ngựa, không quay đầu lại.

Phó tướng Chung Tiểu Võ cưỡi ngựa đi phía sau Tô Yên, trêu chọc nói: "Tướng quân, ngài và Nhị điện hạ có mối quan hệ thế nào vậy?"

Nghe vậy, tất cả các tướng sĩ phía sau đều dựng lỗ tai lắng nghe.

Tô Yên cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn hắn ta: "Ngươi nghĩ là gì?"

Chung Tiểu Võ bị Tô Yên nhìn đến dựng tóc gáy, lại không nhịn được sự tò mò trong lòng: "Nhị điện hạ chính là thần tiên trong cảm nhận của nữ tử cả Đại Yến, vậy mà bị Tướng quân ngài bắt được, bọn thuộc hạ thật sự tò mò!"

"Đó là do họ không có bản lĩnh."

Tô Yên hừ nhẹ một tiếng, vung roi ngựa, con ngựa ăn đau, tăng tốc chạy về phía trước.

Đám người Chung Tiểu Võ vội vàng đuổi theo, liền nghe thấy đối phương từ từ phun ra mấy vấn đề.

"Họ có đẹp bằng ta không? Có gia thế lớn hơn ta? Hay là võ công giỏi hơn ta?"

Chung Tiểu Võ: "..."

Các tướng lĩnh: "..."

Nghĩ lại, hình như đúng là như vậy thật!

Nói đến xinh đẹp như hoa, Tướng quân nhà bọn họ thứ hai không ai chủ nhật.

Nhưng so về độ bưu hãn thì...

Khụ...

Cái này còn cần phải cân nhắc!

...

Chẳng phân biệt ngày đêm, tổng cộng chạy mười ngày.

Rốt cuộc chạng vạng ngày thứ mười, Tô Yên cùng các tướng sĩ, đã đi vào Thanh Thành bị thương tổn nặng nề.

Thôn xóm ngoài thành còn có tro tàn sau khi bị thiêu đốt, thi thể khắp nơi, ngẫu nhiên có hài tử trốn trong ngực của mẫu thân, đôi mắt tràn ngập kinh sợ cùng vô thố đối với thế giới này, lén lút đánh giá quân đội đang hành tẩu trên đường.

"Tướng quân, rốt cuộc cũng chờ được ngài, mời tiến vào!"

Một vị tướng lĩnh trên cánh tay cột băng vải đã nhuốm máu, ân cần dẫn Tô Yên vào phòng, hiện giờ quân đội đang đóng quân ở trong thành, nghỉ ngơi lấy sức.

"Thuộc hạ là Mạnh Thiêm, trước kia vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh của Lão Tướng quân!"

Mạnh Thiêm cười hiền hậu.

Tô Yên gật đầu, gỡ mũ giáp kẹp ở dưới nách, tầm mắt không dấu vết đánh giá chung quanh một lần.

Trong viện rất nhiều binh lính, sau khi vào nhà chính, Tô Yên nhăn chặt mày trước tiên.

"Phòng này ai ở?" Sắc mặt nàng không tốt, lạnh giọng chất vấn.

Mạnh Thiêm ngẩn ra, thần sắc ngượng ngùng nói: "Là chủ tướng hiện giờ Lương An Chí ở."

"Người đâu?"

Tô Yên cười lạnh một tiếng, thấy cư nhiên trong phòng còn có vài thị nữ thanh tú mỹ lệ, lệ khí ở đáy mắt nàng trào ra trong khoảnh khắc.

Xoay người đi ra khỏi viện: "Dẫn ta đi tìm hắn!"

Hành quân đánh giặc, đối với một vị tướng, phòng này không khỏi cũng quá thoải mái rồi.

Trong phòng râm mát, còn bày bồn bể băng, càng miễn bàn đến đồ thủ công, đồ trang trí các thứ.

Không biết còn tưởng rằng đây là phủ đệ của vương công quý tộc nào đó!

Mạnh Thiêm không biết vì sao Tô Yên tức giận, kỳ thật ngay từ đầu hắn ta cũng lo sợ trong lòng, ân cần đối đãi Tô Yên cũng vì tình cảm với Tô lão Tướng quân.

Nhưng hôm nay Tô Yên nổi nóng, khí thế quanh thân cường đại và lãnh lệ, thiếu chút nữa khiến hắn ta trực tiếp quỳ xuống.

...

Lúc Tô Yên đến, Lương An Chí đang ở trong thư phòng cách vách, miệng lưỡi lưu loát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện