Phủ Nhị hoàng tử.

Từ đường.

Trong Phật môn, khuôn mặt Bồ Tát từ bi, khói hương nghi ngút, đáy mắt lộ ra vẻ nhu hòa.

Nam tử mặc y phục xanh, khoanh tay trước ngực, thành kính quỳ gối trên đệm bồ hương.

Những hạt Phật châu màu nâu sẫm quấn quanh cổ tay khiến làn da của hắn càng trở nên tái nhợt.

"Két két ——"

Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tuần Cửu đứng ở ngoài nhỏ giọng nói: "Điện hạ, Tô Tướng quân gửi thư tới."

Cho đến bây giờ, Tuần Cửu vẫn thường nghe thấy mọi người hết lời khen ngợi Tô Yên, nhưng vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Đây có phải là nữ nhân yêu nghiệt, vô liêm sỉ, hống hách không?

Liên tiếp lấy lại ba thành trì, đánh trọng thương Thái tử Đại Liêu.

Trực tiếp đuổi đối phương về Đại Liêu trị thương.

Tất cả những việc này khiến cảm nhận của Tuần Cửu về Tô Yên trở nên đặc biệt phức tạp.

Chán ghét nàng ư? Không, chỉ là cảm thấy giống như một giấc mộng.

Nam nhân đang thành tâm khấn Phật nghe vậy, bỗng cong khóe miệng, trên môi nở một nụ cười như gió xuân.

Yến Phong Miên từ từ nâng mắt lên, đáy mắt trong veo, sáng ngời, mặc dù gầy đi rất nhiều, nhưng không biết tại sao nhìn hắn lại có tinh thần hơn bình thường.

"Đỡ ta ra ngoài."

Trong thư phòng.

Yến Phong Miên gần như vội vàng mở thư ra.

Trên thư vẫn là nét bút sắc bén kiêu ngạo của đối phương, thư viết đầy ba trang giấy, dường như người nọ chưa bao giờ bủn xỉn thể hiện tình cảm của chính mình.

Nhìn dòng thư, chính Yến Phong Miên cũng không nhận ra, hắn thở nhẹ một hơi, tâm tình vẫn luôn căng thẳng bỗng được thả lỏng.

Ý cười ôn nhu như gió nhẹ, trăng sáng.

Nàng viết rất nhiều, Yến Phong Miên cũng đọc kỹ từng câu từng chữ.

Ở trong thư, Tô Yên viết rất nhiều điều nàng đã gặp, đầu tiên chính là nói về Lương An Chí.

【Không thể về nhà, về thì ngoại bệnh xâm lấn, giang sơn này sẽ diệt vong. Khi đó, ta biết rằng ta sinh ra từ đau khổ nhưng chết vì hạnh phúc.

Lương An Chí là người đầu tiên ta giết, xác của hắn bị bách tính lăng nhục phỉ nhổ, điều đó cho thấy, ác danh của hắn ở biên quan kinh khủng đến mức nào.

Xác hắn bị ta vứt cho cẩu ăn, hoàng tử sinh ra lòng tham mà ép bách tính vào đường cùn, trọng dụng kẻ xấu, có thể thấy kẻ đứng sau Lương An Chí chẳng phải một minh quân.】

Yến Phong Miên đọc đến đây thì nhăn mày, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.

Càng làm khí chất của hắn trở lên thanh lãnh, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được.

【Nhưng mà tất cả đã có ta, có phải chàng đã nhận được tin tức ta thắng lợi rồi? Khi chàng nhận được tin tức kia, trong lòng có mừng thầm hay không? Dù sao thì thê tử của chàng cũng là nữ chiến thần của cả Đại Yến, người mà tất cả nam nhân đều tôn thờ!

Nhưng đừng lo, cuộc đời này ta chỉ thích mình ngài ——】

"Ha..."

Yến Phong Miên bật cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve câu cuối, vành tai hơi đỏ lên.

Hắn cong môi nghĩ, quả thật Tô Yên là sự tồn tại của tự tin nhưng lại không chút phô trương nhất mà hắn từng gặp trong đời.

Yến Phong Miên đặt bức thư lên bàn, lá trúc xanh ngoài cửa sổ bị ánh nắng phản chiếu, bóng cây nhẹ nhàng rơi xuống dòng chữ.

Trong hộp gỗ bên cạnh, tất cả các bức thư được xếp chồng lên nhau, nó dã dày bằng nửa bàn tay rồi.

Tuần Cửu đúng ngoài cửa, liếc nhìn chủ nhân nhà mình.

Y cảm thấy hôm nay tâm trạng của Yến Phong Miên rất tốt.

Năm tháng lặng lẽ, cơ hồ không cảm nhận được thời gian trôi đi.

Đang đứng phát ngốc, y chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Tuần Cửu ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt lạnh băng.

"Thất điện hạ? Sao ngài lại tới ——"

Y còn chưa nói xong, Yến Nam Triều đã nhấc chân bước vào thư phòng.

Phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, nhìn Yến Phong Miên nói: 'Hoàng huynh ta tới thăm huynh."

Lần trước Tô Yên nói không muốn nhìn thấy Yến Nam Triều ở phủ Nhị hoàng tử, vì vậy gần một tháng nay, thật sự không nhìn thấy Yến Nam Triều xuất hiện ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện