"Hưng, bá tánh khổ. Vong, bá tánh khổ. Bá tánh bình thường cũng chỉ là vật hy sinh của tranh chấp quyền quý thôi."

Giọng điệu Tô Yên đạm mạc, lúc nói những lời này cũng không có bất cứ cảm xúc phập phồng gì.

Nàng không phải thánh mẫu, chỉ là không cần thiết thôi.

Các bá tánh là người không hy vọng bùng nổ chiến tranh nhất. Bọn họ quay quanh chuyện nhà chuyện cửa cả đời, nỗ lực sống tốt mỗi ngày.

Hoàng đế là ai, liên quan gì đến bọn họ?

"Xin lỗi, Tiểu Tướng quân."

Nghe xong lời nói của Tô Yên, Chung Tiểu Võ xấu hổ gục đầu xuống: "Là ta ngu ngốc."

Tô Yên xua tay, chỉ vào cửa thành đang mở rộng: "Cửa đã mở ra, bản tướng quân nói được làm được, lập tức ra khỏi thành."

Các bá tánh che miệng, vẫn chảy những giọt nước mắt sống sót sau tai nạn.

Tô Yên vừa nói xong, bọn họ lập tức vội vàng chạy ra ngoài thành không ngừng.

Dưới ánh chiều tà, trước khi cửa thành nặng nề đóng lại, bọn họ nghe nữ tướng quân đứng trên tường thành kia nói năng khí phách tuyên bố.

"Nói cho bá tánh Nhai Châu, thành trì tiếp theo, ít ngày nữa ta sẽ tới cướp! Cho nên, trốn trước đi, thoát được càng xa càng tốt ——"

Nơi núi rừng xa có dã thú tru lên, tiếng gió gào thét, giống như quỷ hồn đang khóc.

Không dám dừng lại dù chỉ một lát, Đại Liêu các bá tánh trong đôi mắt tràn ngập mờ mịt.

Bọn họ, nên đi đâu?

...

Quả nhiên Tô Yên nói được làm được, chỉ đơn giản nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa tháng.

Lập tức mang binh đánh hạ Nhai Châu.

Giống như lần trước, nàng không xuống tay với bá tánh, mà chỉ đuổi bọn họ đi.

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc này bá tánh Nhai Châu ít hơn gần một nửa so với bá tánh tòa thành.

Giờ đây, uy danh của Tô Yên dần lan truyền ra trong quốc nội Đại Liêu.

Phàm là nơi nàng mang binh đi qua, đều sẽ cắm một cây cờ xích màu đỏ thuộc về Đại Yến.

Mà mỗi lần, lúc nàng thả bá tánh Đại Liêu rời đi, đều sẽ báo cho bọn họ mục tiêu kế tiếp của nàng.

Lúc đó, khi những bá tánh đào vong vào thành, đều sẽ hét lớn: "Chạy mau đi! Ít ngày nữa quân Đại Yến đánh lại đây rồi!"

Những người nghe được đại kinh thất sắc, lập tức bán hết của cải lấy tiền mặt, hoảng hốt cắm đầu mà chạy.

...

Lúc này Tô Yên rời đi đã được một năm rưỡi.

Năm thứ hai tuyết rơi rất nhiều ở kinh đô.

Vạn vật khô mục, không sinh sôi bừng bừng như mùa hạ, càng thêm vẻ tịch liêu.

Một bông tuyết từ từ rơi xuống đậu trên lông mi mảnh dài của nam tử, lại nhanh chóng hóa thành bọt nước, rơi vào tròng mắt ôn nhuận đen nhánh của hắn.

Mi mắt Yến Phong Miên run rẩy, phun ra một ngụm bạch khí.

"Tuần Cửu, ngươi nói khi nào nàng mới có thể về?"

Nếu sớm biết nàng sẽ đi không biết ngày về, Yến Phong Miên không dám chắc lúc trước hắn có thể để nàng rời đi như vậy hay không.

Mỗi lần nghe thấy chiến báo truyền đến, đều là tin tức thắng lợi của nàng.

Mọi việc đều thuận lợi, uy danh truyền xa.

Bá tánh Đại Yến đã sớm tôn sùng nàng là thần.

Tuần Cửu há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn đã sớm không còn thành kiến đối với Tô Yên, nam nhi chí tại tứ phương, mỗi lần hắn nghe được công thần vĩ đại của Tô Yên liền cảm thấy máu trong cơ thể như đang thiêu đốt.

"Cái này... Thuộc hạ cũng không biết..."

Dựa theo cách làm trước mắt của Tô Yên, tựa hồ là nàng giết đỏ cả mắt rồi, dường như muốn san bằng Đại Liêu mới hả giận được.

Ngay cả thư hàng sứ giả Đại Liêu gửi tới, nàng cũng khinh thường không xem.

Từ chối chấp nhận đầu hàng, giết thẳng không lùi!

Trong nháy mắt, lãnh thổ Đại Liêu, đã bị Tô Yên nuốt sống hơn một nửa, chính thức hoa nhập thổ địa Đại Yến.

Sau đó những bá tánh Đại Liêu từng bị buộc không chỗ để đi đó, lại lặng lẽ trở về sinh hoạt. Nhưng sau khi phát hiện Tô Yên cũng không làm gì bọn họ, dần dần có nhiều người trở về sinh sống hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện