Lông mi nhỏ dài run rẩy xẹt qua gương mặt nàng, mang theo chút hơi ngứa.

Ngay cả gió bên ngoài phần phật giống như dao nhỏ, tựa hồ cũng trở nên ôn nhu.

Ở trước mặt vô số tướng sĩ, Yến Phong Miên dùng một cái hôn, nói cho Tô Yên, cũng nói cho mọi người biết.

Hắn không chê nàng, vĩnh viễn sẽ không.

Cho dù cuối cùng mặt nàng không trị hết, hắn cũng sẽ không.

Đây không phải hủy dung, là tượng trưng cho vinh quang ——

Mi mắt Tô Yên cong cong, giống như trăng non.

Nàng phản ứng lại, một câu cũng không nói, trực tiếp bá đạo đẩy Yến Phong Miên vào lưng ghế xe lăn, một tay chống tay vịn, một tay khác ấn ngực hắn, gọn gàng dứt khoát hôn lên môi hắn.

"Oa!!"

"Tướng quân uy vũ!!"

Tất cả các tướng sĩ đều hưng phấn, tình cảm sạch sẽ nhất của bọn họ cũng trở nên nóng bỏng.

Thích chính là thích, hôn người mình thích thì có gì không đúng?

Tam tòng tứ đức, không biết xấu hổ?

Vả lại mẹ nó chó má! Ở chỗ này, tướng quân nhà bọn họ là trời, tướng quân là đất! Cho dù nàng muốn động phòng ở đây, các tướng sĩ cũng có thể nghĩ cách tạo điều kiện cho nàng!

Miễn bàn là một cái hôn.

Yến Phong Miên không khống chế được ngừng thở, hắn không dám nhắm mắt lại, sợ tất cả những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác.

Thẳng đến khi hắn đối diện một đôi mắt tràn đầy ý cười, vừa đen vừa sáng.

Oanh một tiếng, trong đầu có cái gì đó vang lên.

Nháy mắt, trong đầu trống rỗng.

Bên tai tràn ngập màu đỏ, Yến Phong Miên có thể nghe được thanh âm các tướng sĩ ồn ào, nhưng mà có liên quan gì đâu chứ?

Hắn không thành thạo, hôn lại nàng một chút.

Như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

"Chàng muốn nghẹn chết mình sao?"

Tô Yên khẽ cười một tiếng, buông Yến Phong Miên ra, đứng vững, nhéo vành tai hắn: "Quá gầy, phải nuôi béo hơn, ôm không thoải mái."

Oa! Quá đỉnh!

Tuần Cửu cầm áo khoác mà lảo đảo, liền nghe thấy điện hạ nhà y ngoan ngoãn gật đầu, ôn nhu nói: "Được."

Trời ạ ——

Trước mắt Tuần Cửu tối sầm, chỉ cảm thấy về sau không có ngày tháng yên lành.

Nếu đại ma vương này trở thành nữ chủ nhân phủ Nhị hoàng tử, từ đây ở trong phủ nói một không hai.

Dựa theo tính tình điện hạ nhà mình, chỉ sợ cho dù đại ma vương này muốn giết người phóng hỏa, hắn cũng có thể bình tĩnh cầm dao nhỏ gác phía sau.

Cuối cùng còn thêm một câu: "Đừng làm bản thân bị thương."

Tình huống này có khả năng! Vô cùng có khả năng xảy ra!

"Ồ, ngươi cũng tới?"

Tô Yên nhận áo khoác từ tay Tuần Cửu rồi phủ thêm cho Yến Phong Miên, cười như không cười liếc y một cái.

Không biết vì sao trong lòng Tuần Cửu phát hoảng.

Có Tô Yên, Yến Phong Miên không cần y đi theo, rốt cuộc Tuần Cửu cũng có thể yên lòng, vui vẻ dạo một vòng trong quân doanh.

Bất tri bất giác, y đi ra bên ngoài doanh trướng.

Nhìn thấy có binh lính xách theo thứ gì đó như muốn treo lên cây cột, hắn tò mò thò lại gần, vừa thấy hai chân đã nhũn ra, khàn giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì?"

Người nọ kỳ quái quay đầu lại nhìn thoáng qua Tuần Cửu: "Treo đầu người, tướng quân phân phó, treo đầu tên này lên, hỏi Đại Liêu đầu hàng hay không đầu hàng."

"Đầu người này là ai?" Tuần Cửu chỉ vào cái đầu đang treo lên, trước khi chết nhất định là người nọ cực kỳ sợ hãi tuyệt vọng, thịt nửa bên mặt đều bị lột không còn.

"Ha! Thái tử Đại Liêu Thác Bạt Trác! Tướng quân chúng ta vì đuổi theo hắn ta mà ba ngày mới về! Cũng không biết chạy có ích gì, hắn ta giết Tô Lão Tướng quân, Tiểu Tướng quân không chém hắn ta mới lạ!"

Trong lòng Tuần Cửu chấn động.

Tuy rằng y luôn ghét bỏ Tô Yên, nhưng từ đáy lòng đã sớm bội phục nàng.

"Nàng cũng thật lợi hại."

"Đương nhiên!" Binh lính có chung vinh dự ngửa đầu, khoe khoang không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện