Hùng Bội Lan vội vàng đuổi theo Kỷ Thành đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ lập tức chỉ còn lại hai người Kỷ Vô Trần và Tô Yên.
"Ha..."
Tô Yên khẽ cười, nghiêng đầu, ánh mắt đen nhánh, bình tĩnh nhìn chăm chú Kỷ Vô Trần.
"Anh trai, lần này cũng là ngoài ý muốn sao?"
Kỷ Vô Trần nhìn cô tươi cười xinh đẹp, bỗng dưng cảm thấy có vài phần chói mắt.
Anh nói: "Không muốn cười, có thể không cười."
Tô Yên hoảng hốt, đầu óc trống rỗng trong chớp mắt.
Nhưng rất nhanh, cô thu hồi ý cười, lười biếng vén tóc sau tai.
Cô bước ra ngoài cửa, đỡ cửa quay đầu, "Chú đang đợi chúng ta qua, anh trai, đi thôi?"
Dứt lời, cô không dừng lại, một đường đi thẳng đến thư phòng.
Kỷ Vô Trần giật giật môi.
Biểu tình phức tạp.
Mấy chữ không tiếng động, yên lặng phát ra từ môi.
Chỉ là, ai cũng không nghe được anh nói cái gì.
Không phải ngoài ý muốn ——
Đó là cái gì? Xúc động? Muốn phân cao thấp? Không chịu thua?
Cuộc đời Kỷ Vô Trần chưa bao giờ sinh ra quá nhiều cảm xúc xa lạ như vậy, lúc này tất cả nhét vào trong óc, khiến đầu anh choáng váng.
Anh nhíu mày, mím môi ra cửa.
...
Hùng Bội Lan đứng ở cửa thư phòng.
Thấy Tô Yên đi tới, hưng phấn túm chặt cô.
"Làm tốt lắm, mẹ không nhìn ra đó, thì ra tiểu tử thúi kia lại thích loại hình như mày? Dù sao mày nhất định phải nắm chắc cho mẹ! Về sau toàn bộ Kỷ gia đều là của nó, mày chỉ cần khống chế nó, sau này còn không phải muốn..."
Hùng Bội Lan nói quá hưng phấn, căn bản không chú ý tới, Kỷ Vô Trần đã xuất hiện ở phía sau cô.
Còn lải nhải.
Tô Yên cười lạnh một tiếng, Hùng Bội Lan không phải mẹ ruột của cô, bản thân cô không có cảm tình gì đối với bà ta.
Trực tiếp rút tay về, cũng không quay đầu đi vào thư phòng.
Tay Kỷ Vô Trần đút trong túi, từ trên cao nhìn chằm chằm Hùng Bội Lan vài giây.
Hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, Hùng Bội Lan bỗng dưng cảm thấy cổ lạnh căm căm. Tuy thừa nhận sự thật rất mất mặt, nhưng Hùng Bội Lan sợ hãi nam sinh còn chưa thành niên này, cảm giác ánh mắt anh, như dã thú ẩn trong bóng đêm, có lẽ khoảnh khắc nào đó, sẽ bị anh cắn đứt mạch máu mà chết.
"Tiến, vào đi thôi... ba con đang đợi."
Hùng Bội Lan rụt cổ, ngượng ngùng nói.
Kỷ Vô Trần cười một chút, đồng tử đen nhánh không có ánh sáng.
Anh hỏi một câu, "Đây là ý muốn của bà hay là của cô ta?"
"Hả? Cái gì?" Hùng Bội Lan sửng sốt.
Kỷ Vô Trần bỏ qua bà, đi vào thư phòng.
......
Trong thư phòng, Kỷ Thành tức giận đi qua đi lại.
Nhìn thấy Kỷ Vô Trần, tức giận giơ tay lên, lại oán hận buông xuống.
"Con nói đi, con rốt cuộc nghĩ thế nào?! Nó là em gái của con! Chẳng lẽ con không biết?"
Kỷ Vô Trần chuyển động tầm mắt, dừng ở trên người Tô Yên đang cúi đầu đứng một bên, nhàn nhạt nói: "Đó là ba thừa nhận, con chưa từng thừa nhận."
Kỷ Thành bị câu trả lời của anh làm nghẹn, quả thật Kỷ Vô Trần không thừa nhận thân phận mẹ con Hùng Bội Lan.
"Vậy còn con? Yên Yên, chẳng lẽ ta đối với con còn chưa đủ tốt sao?"
Thân ở vị trí này của Kỷ Thành, bệnh đa nghi là bệnh chung.
Ông ta chỉ vào Tô Yên, lạnh giọng chất vấn.
Tô Yên không nói lời nào, ông ta tiếp tục nói: "Sở dĩ lúc trước ta đồng ý với mẹ con tiếp nhận con, chính là vì cha ruột con không phải người tốt, mà con cũng có thể cùng làm bạn với Vô Trần!"
Trên thực tế, ở trong cái nhà này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra.
Tô Yên, chính là Kỷ Thành ngoài ý muốn dùng để làm bạn với Kỷ Vô Trần.
Tô Yên chính là "món đồ chơi" mà Kỷ Thành tìm về cho Kỷ Vô Trần.
Dùng làm bạn.
Nhưng không đại biểu, ông ta có thể trơ mắt, nhìn đứa con gái này qua lại với con trai ưu tú của ông ta!