Ngón tay cô gái tinh tế đặt trên môi, nhẹ nhàng 'suỵt' một tiếng.
Mọi người không được tự nhiên ngừng thở.
"Alo?"
Điện thoại được kết nối, Tô Yên nhướng mày, hỏi: "Mẹ?"
Hùng Bội Lan sửng sốt, trong lòng mềm mại một chút, "Là mẹ, giờ con đang ở đâu?" Trước tiên bà phải xác định được, Tô Yên có biết chuyện Kỷ Vô Trần bị bắt cóc hay không.
"Con đang ở trường học, không thì ở đâu? Kỷ gia? Chẳng lẽ mẹ không biết bây giờ chú Kỷ xem con như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hay sao?"
Thấy Tô Yên cùng Hùng Bội Lan nói đông nói tây, cậu Kỷ Vô Trần không khỏi sốt ruột.
Kỷ Thành lại nâng tay, ngăn ông ta lại. Ý bảo ông ta bình tĩnh một chút đừng nóng nảy, trước hết nghe Tô Yên nói thế nào đã.
Hùng Bội Lan thở nhẹ nhõm một hơi, đắc ý cười: "Không sao, kệ ông ta đi, không lâu nữa, ông ta sẽ phải phá sản!"
Hàn Dũng muốn, cũng không phải chỉ là một triệu hai triệu.
Hắn muốn, chính là cả gia sản của Kỷ Thành!
"Có ý gì? Mẹ thành công rồi?" Khi Tô Yên nói chuyện, giọng điệu như có vài phần vui sướng, "Kỷ Thành kia còn gây phiền phức cho mẹ không? Con vốn định hôm nay sẽ đi cầu xin anh trai, thế nhưng anh ta lại không đi học, có phải anh ta đã phát hiện cái gì rồi. . . "
Hàn Dũng nghe Tô Yên nói tới đây, cũng yên lòng, xem ra Tô Yên không ở cùng với Kỷ Thành.
Nhưng cho dù Tô Yên chủ động quy phục, sợ là đối phương cũng sẽ không tin? Hùng Bội Lan sờ mặt, "Phát hiện thì phát hiện, mẹ đã sớm không vừa mắt thằng nhãi con kia! Con cũng không cần cầu xin nó, khi mọi chuyện chấm dứt, mẹ sẽ đưa con đi!"
Cũng chỉ là nhiều thêm một miệng ăn, hơn nữa Hùng Bội Lan cũng chỉ tùy ý nói.
Đến khi bà ta thật sự lấy được tiền, lúc đó bắt đầu chạy trốn, sao còn có thể nhớ rõ đứa con gái tiện lợi này chứ?
Sắc mặt Kỷ Thành khó coi, ánh mắt cậu Kỷ Vô Trần giống như muốn gϊếŧ chết Tô Yên.
"Đúng rồi mẹ, hôm nay Kỷ Thành gọi điện thoại cho con, hỏi con có biết anh trai đi đâu không, chuyện này sao con biết được?"
Nói tới đây, Tô Yên cười lạnh một tiếng, cô cũng biết được, trong khi Hùng Bội Lan nghe điện thoại, vẫn luôn đề phòng.
Cô dùng giọng điệu mềm mại ngây thơ nói chuyện, vô tình nói ra vài câu.
"Hơn nữa, không phải anh ta rất thích tìm chết sao? Sau này mẹ nhất định phải dẫn con đi, con cũng không muốn ở cạnh tên bệnh thần kinh này, con sợ có một ngày, con bị anh ta lây bệnh!"
Không ai ngờ, một cô gái chưa trưởng thành, có thể diễn tốt như vậy.
Hai tay Kỷ Thành nắm chặt, dùng ánh mắt hỏi đội trưởng đội cứu viện bên cạnh, không tiếng động há mồm: Đến chưa?
Bây giờ, sao ông ta còn không rõ, Tô Yên đang cố ý kéo dài thời gian.
Nếu không, trong lúc này, ai cũng không dám xác định, Hùng Bội Lan và Hàn Dũng có thẹn quá thành giận, phát tiết tức giận đối với ông ta lên người con trai ông ta hay không.
Trong tay đội trưởng có thiết bị định vị, trên đó xuất hiện một chấm đỏ không ngừng nhấp nháy.
Nhìn thấy đã sắp tiếp cận được mục tiêu, Kỷ Thành nhẹ nhàng thở ra, chật vật ngồi trên sô pha, lúc này mới ý thức được tất cả quần áo đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
"Con không thích nó?" Hùng Bội Lan không ngờ Tô Yên lại nói như vậy.
Nghe thấy lời này, Tô Yên khinh thường cười nói: "Mẹ, ai sẽ thích tên điên này chứ? Nếu không phải anh ta là con trai Kỷ Thành, mẹ nghĩ con muốn ở chung với anh ta? Con còn sợ ngày nào đó đang ngủ, sẽ bị anh ta bóp chết đấy!"
Con ngươi Kỷ Vô Trần càng ngày càng lạnh, sức sống trên người dần dần tiêu tán. Lại khôi phục bộ dạng trước đây, thiếu niên ôm chán ghét cùng ác ý thật lớn đối với thế giới này.