Tô Yên ngồi quỳ bên cạnh cái bàn ngắn, khói trong cái ấm, từ từ bốc lên một làn sương trắng, mờ mịt tản ra.
Cô nghe thấy âm thanh, ngước mắt nhìn lên.
"Anh! Sao anh lại ở đây?"
Tạ Anh vui vẻ hét to, đàng hoàng đứng lên.
Xem ra, người này có thói quen sạch sẽ, đúng là danh bất hư truyền, đến cả em gái ruột cũng không thể đứng kế bên? Tô Yên cười híp mắt.
Người đàn ông đứng ở cửa khẽ gật đầu, quai hàm tựa hồ như căng ra khi nhìn thấy Tô Yên.
Anh có một đôi mắt sạch sẽ, sắc bén khiến người khác không dám xem thường.
"Em có khách à?" Tạ Phỉ hơi nhướng mày.
"Xin chào, tôi là Tô Yên."
Tô Yên nhàn nhạt vươn tay, "Mời ngồi."
Người phụ nữ với thân hình hơi đầy đặn, một mái tóc đen nhánh tùy ý buộc ở sau đầu. Đầu cô hơi cúi xuống, một lọn tóc rớt xuống bên trán, làm cho khuôn mặt càng thêm đẹp và quyến rũ như tranh vẽ.
Tạo cho người xung quanh cảm giác rất đặc biệt.
Lúc đầu, Tạ Phỉ chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, nhưng khi nhìn Tô Yên, mới đột nhiên nhớ đến người phụ nữ anh đã nhìn thấy ở bệnh viện.
Nhưng, vẻ bề ngoài đã thay đổi quá lớn.
"Tạ Phỉ."
Tạ Phỉ vốn không định đi vào, anh luôn giữ mình trong sạch, nếu em gái có bạn ở đây, với thân phận đặc biệt của anh càng không tiện vào ngồi.
Nhưng người này lại là Tô Yên, mặc dù Tạ Phỉ không bao giờ áp đặt suy đoán ác ý lên người khác. Tuy nhiên chuyện này lại liên quan đến em gái mình, nên anh vẫn chọn đi vào.
"Vậy thì quấy rầy rồi."
Anh mặc một bộ tây trang sẫm màu, mái tóc đen nhánh, cặp chân mày sắc bén. Đi vào tùy ý ngồi xếp bằng xuống, sống lưng thẳng tắp, tư thái tao nhã.
Vừa nhìn đã biết là một người được giáo dục tử tế.
"Không phiền, mời ——"
Tô Yên rót một ly trà dưỡng sinh cho anh, không chạm tay cô, chỉ là nhàn nhạt duỗi tay, làm một cái tư thế ' mời '.
Tạ Phỉ có chút kinh ngạc, anh hơi ngước mắt, nhìn cô gái đang cúi đầu yên tĩnh loay hoay dọn bộ ấm trà. Khuôn mặt bình tĩnh và thờ ơ, thật sự không có một chút gì là ra vẻ lấy lòng anh.
Nhưng cô ấy lại biết anh có thói quen ưa sạch sẽ.
"Anh, đây là bạn mới của em Yên Yên. Cô ấy rất lợi hại, thường xuyên tập thể dục mỗi ngày. Nhưng mà em không kiên trì nổi, vận động một lát là đã mệt không chịu được."
Tạ Anh thè lưỡi, nói về Tô Yên, như một đứa trẻ đang khoe món đồ chơi yêu thích của mình.
Tô Yên cười lắc đầu, không tiếp lời.
"Thật ra giờ nhìn em đã rất đẹp, không cần thiết phải giảm cân đâu."
Tạ Phỉ nghiêm túc nói.
"Không được! Em nhất định phải giảm cân thành công! Những người đó mặt ngoài thì lấy lòng em, sau lưng tất cả đều cười nói em là đứa mập chết tiệt, chờ em thay da đổi thịt, xem em vả mặt bọn họ như thế nào!"
Tạ Anh nắm tay, vẻ mặt khó chịu.
Tạ Phỉ nhướng mày, thấy cô như vậy, cặp mắt đen lộ ra một ý cười, "Vậy thì cố gắng lên."
Tô Yên nhìn qua, không nghĩ tới Tạ Phỉ lại là một người anh khá sáng suốt.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có hương trà lượn lờ, hai người yên lặng ngồi đối diện nhau.
Tạ Anh đã sớm không chịu ngồi yên, chạy đi chơi.
Tô Yên nhẹ cong cánh môi, cầm chén trà nhấp một ngụm, "Anh Tạ có gì muốn nói với tôi sao?"
"Cô biết tôi muốn nói gì?"
Đôi mi mỏng của Tạ Phỉ hơi rũ xuống, nhìn nước trà màu vàng, hơi nóng trong ly toả ra.
"Là về A Anh chắc," Tô Yên cười cười, buông chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Tạ Phỉ, "Anh Tạ là đàn anh trong giới giải trí, đương nhiên biết danh tiếng của tôi trong vòng. Cho nên lo rằng tôi đang có tâm tư lợi dụng A Anh, để quay lại giới giải trí, điều này thực bình thường."
Thành thật mà nói, hình tượng của người phụ nữ này cùng người trong thang máy, như hai người khác nhau.
Tóc đen nhánh, da thịt cũng càng ngày trở nên trắng sáng.
Mặc dù có hơi tròn trịa, nhưng đặc biệt có vài phần quyến rũ động lòng người mà không ai có được.