Ngày hôm sau, Vương Mẫn thông báo cho Tô Yên, nói tìm cho cô một vị luật sư, yêu cầu cô hôm nay đi gặp một lần.

Tô Yên ngủ mê mang, đương nhiên không để ý đến sự kích động trong giọng nói của Vương Mẫn.

Cô chọn một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu đỏ từ trong tủ, đây là mẫu của hai năm trước, cũng may bây giờ Tô Yên có khí chất và ngoại hình rất nổi bật, tự nhiên là có thể áp chế màu sắc lộng lẫy này.

Chỉ là đến lúc cô trang điểm, Tô Yên nhìn một bàn bàn đầy đồ trang điểm không biết được sản xuất khi nào liền do dự.

Có quỷ mới biết mấy thứ này đã hết hạn sử dụng hay chưa.

Nghĩ đến nguyên thân trong hai năm qua, nhất định là sẽ không có tâm trạng đi trang điểm.

Cho nên, cô đoán rằng những mỹ phẩm này được mở ra, cũng phải hai năm.

Được rồi...

Cô thắt tóc thành đuôi ngựa, để tuỳ ý hờ hững trên vai, sau đó lấy một cái mũ từ trong phòng quần áo đội lên đầu, rồi lấy đồ đạc của mình ra ngoài.

Bên ngoài vẫn còn rất nhiều phóng viên đang ngồm canh, Tô Yên bình tĩnh đi qua bọn họ, còn khiến cho bọn họ phải huýt sáo.

Nhưng căn bản không ai nhận ra cô là Tô Yên.

Tô Yên vô tư đi ngang qua bọn họ.

Đến khi bóng dáng kiều diễm của cô biến mất hoàn toàn, mới có một tay chó săn chưa đã thèm sờ sờ cằm, đột nhiên sửng sốt.

"Chờ đã, không đúng ——"

Cô gái vừa rồi, tại sao lại quen mắt như vậy?!

...

Thủy tạ Đình Thai.

Một phòng trà có không gian riêng tư tuyệt vời, giá cả cũng rất 'hời'.

Tô Yên cảm thấy hơi lạ khi Vương Mẫn lại chọn gặp mặt ở một nơi sang chảnh như vậy.

Ở chỗ này uống một ấm trà, cũng đủ bằng nửa năm tiền lương của thành phần tri thức bình thường.

Đây còn là cơ bản nhất.

Chẳng lẽ Vương Mẫn phát tài? "Tới đây! A Yên, nơi này!"

Người đàn ông ngồi ở bên cạnh Vương Mẫn trong bộ tây trang cùng giày da, giữ lại khoảng cách 1 cm, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai cứng cáp. Không tính là quá đẹp trai, nhưng lại mang vẻ đẹp nam tính độc đáo.

Anh ta đẩy cặp kính vàng lên sống mũi, hứng thú thăm dò nhìn cô.

Sau đó sửng sốt.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ dài đến mắt cá chân, giống như những cánh hoa nở rộ khi cô bước đi. Thỉnh thoảng lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh tinh tế, trắng nõn sạch sẽ, đang đội một cái mũ, để mọi người không nhìn thấy rõ diện mạo của cô, chỉ có bím tóc đen buông thõng trước ngực, khiến người ta có thể nhìn thấy một tia mỹ lệ.

Tô Yên dẫm lên đường đá nhựa, đi vào sân cổ kính.

Con đường uốn lượn của hòn non bộ bên trong gian nhà dẫn đến sự yên tĩnh.

Bên cạnh con đường rải đá nhựa có một con suối nhỏ hẹp, nước chảy róc rách, có thể thấy được những viên sỏi dưới đáy nước trong vắt.

Cùng với một vài chú cá chép đang bơi lội vui vẻ bên trong.

Đây thật ra là một nơi rất tốt để tu thân dưỡng tính.

Tô Yên nghe được giọng nói, ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, người đàn ông cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát.

Ánh mặt trời rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn của người phụ nữ, một đôi lông mày rậm rậm và thưa thớt, đôi mắt đào hoa như sương mù, môi anh đào cong lên. Cô có ngoại hình xinh đẹp, bởi vì khí chất dịu dàng tự nhiên chảy giữa cặp lông mày, ngược lại đôi mắt của cô làm trung hoà vẻ ngoài mang tính xâm lược.

"Chị Vương."

Tô Yên chào hỏi, sau đó lại gật đầu chào hỏi với người đàn ông có thể là luật sư bên kia.

Rồi sau đó đi vào.

"Đến lúc hoàn hồn rồi."

Tạ Phỉ lười biếng chống cằm, dựa vào ghế.

Anh liếc mắt một cái nhìn Mạnh Thanh Vũ, vẻ mặt bình tĩnh.

"Dừng, cậu quản tôi làm gì? Thế nào? Cậu thích cô ấy?"

Mạnh Thanh Vũ liếc trắng mắt nhìn bạn tốt một cái, vui vẻ rạo rực uống ngụm trà.

Vương Mẫn sờ sờ mũi, hai người trước mặt đều không phải là người mà chị có thể chọc đến, đặc biệt là người đối diện này ——

Thành thật mà nói, sáng sớm khi nhận được thông báo của Tạ Phỉ, cô đã rất bất ngờ.

Hiện tại, vị này Tạ đại ảnh đế, còn tự mình đi cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện