Dưới tiểu khu

Một chiếc BMW xiêu vẹo dừng lại, Tống Minh Huy và Lâm Tuyết vừa cãi nhau vừa bước xuống xe.

Tống Minh Huy bước nhanh đuổi theo Lâm Tuyết, giữ chặt cánh tay của cô ta, "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết em nghe anh nói đã!"

"Buông tay! Tống Minh Huy anh đúng là đồ đàn ông thối tha, sao lại gạt tôi đến chỗ này, muốn tôi đi lên ăn nói khép nép xin lỗi người phụ nữ kia sao? Anh nằm mơ đi!" Lâm Tuyết kích động giãy giụa .

Tống Minh Huy nhanh chóng đuổi kịp, "Tiểu Tuyết, em có thể nghĩ cho anh một chút được không? Vì em nói tuyệt đối không có sơ sót nên anh mới yên tâm bắt đầu mua nguyên vật liệu, bây giờ tiền của công ty đổ dồn vào nhập hàng rồi, nếu như không bán được thì toàn bộ hàng trong kho của anh phải làm thế nào bây giờ? Một lần thôi, một lần thôi được không em?"

Lâm Tuyết lắc đầu, giọng điệu không hề thay đổi: "Không được! Tống Minh Huy, tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể nào! Anh cho rằng mình là ai, dựa vào đâu mà anh bắt tôi phải cúi đầu trước một người phụ nữ hèn hạ như thế? Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ phải chịu nhục nhã thế này!"

"Anh là ai... Lâm Tuyết, em nói anh là ai ư? Rốt cục em có coi anh là bạn trai của em không?"

"Nếu tôi không xem anh là bạn trai thì có thể giúp anh nhiều thế sao? Không có tôi công ty anh có thể phát triển như thế sao? Tống Minh Huy lương tâm anh bị chó ăn rồi à?"

Tống Minh Huy cuối cùng cũng không nhịn được, giận dữ nói:"Em đừng có lấy chuyện công ty ra nói, tất cả thành công ngày hôm nay đều là do anh tự mình cố gắng, em ngoài việc cả ngày đi dạo phố mua sắm với đám bạn bè tốt xấu lẫn lộn ra thì đã từng làm gì, không phải em cũng chỉ giới thiệu một vài mối quen biết nhỏ thôi sao, có thể thành công cũng là vì anh không ngừng thu xếp với các bên, nhưng sau đó, vì em điêu ngoa tùy hứng, đắc tội với người khác, làm hại anh thất bại trong gang tấc! Bây giờ rõ ràng là có cơ hội bù đắp nhưng em vì một chút lòng tự trọng mà không chịu hi sinh cho anh một chút sao?"

"Bây giờ anh hối hận vì đã theo tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi mới là người phải cảm thấy hối hận vì đã đi theo người đàn ông vô dụng như anh, xảy ra chuyện thì đem bạn gái mình ra phía trước. Hy sinh, tôi hi sinh vì anh chưa đủ sao?" Lâm Tuyết tức đến phát điên, dằn co qua lại một lúc, cô liền vung tay tát lên mặt Tống Minh Huy một cái.

"Em đúng là người không biết nói lý lẽ, chẳng qua chỉ nói mấy câu có thể giải quyết vấn đề, vì sao em nhất định phải nói những câu khó nghe như thế? Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn là do em, nếu không phải em uống say muốn bắt trộm chó thì đã không ..."

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đó vốn dĩ là ý kiến chung của chúng ta cơ mà? Còn nữa, Tống Minh Huy, có phải anh quá đề cao người phụ nữ kia không? Nếu như cô ta có bản lĩnh như thế thì có thể một mình ở chỗ quái quỷ này sao? Anh đừng quên, Chủ tịch Tô có một người con trai, huống chi còn có dì Niếp ở đó, người phụ này thì có thể chiếm được lợi lộc gì? Chủ tịch Tô chẳng qua chợt nhớ tới mình còn có một người con gái mà thôi, anh lại xem cô ta là người thừa kế."

Hai người tranh cãi không ngừng, một chiếc Land Rover chậm rãi chạy đến, dừng ở cách đó không xa.

Tống Minh Huy giữ Lâm Tuyết đang điên cuồng, nhìn chiếc xe kia trầm giọng nói, "Đó hình như là xe của Chủ tịch Tô!"

"Cái gì? Anh có nhìn nhầm không!" Lâm Tuyết cũng nhìn về hướng chiếc xe Land Rover, vì đang đứng phía trước xe nên không nhìn rõ biển số nên không thể xác định được.

Mãi cho đến khi cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Sắc mặt Tống Minh Huy trầm xuống, "Thật sự là ông ta..."

Mặt Lâm Tuyết cũng đen xì , "Ông ta đến đây làm gì?"

"Đương nhiên là đến thăm Tiểu Đường!" Tống Minh Huy liếc cô ta một cái, bình tĩnh phân tích: "Chủ tịch Tô đích thân đến, đây không quan tâm thì là cái gì? Hôm đó ông ta gọi anh đến trong lời nói tràn ngập yêu thương cô con gái này, bởi vì Tiểu Đường giận dỗi với ông ta, không chịu tha thứ cho ông ta nên chúng ta mới có thể không biết cô ta, Chủ tịch Tô hổ thẹn với Tiểu Đường tuy là ông ta còn con trai nhưng chắc sẽ không bạc đãi cô con gái này."

"Tiểu Đường, Tiểu Đường... Gọi thật là thân thiết! Hối hận vì đã đá người ta đúng không? Hối hận chọn tôi đúng không? Ha ha, cũng đúng thôi; ai biết được người phụ nữ béo kia lại có thể là thiên kim tiểu thư nhà có tiền đâu, vậy anh đi tìm cô ta đi! Anh đi lấy lòng người đàn bà mập mạp chết bầm kia là được rồi! Tiểu thư đây không theo được!"

Lâm Tuyết xoay đôi giày cao gót quay người rời đi, trước khi đi còn dậm chân một cái, nước mắt lưng tròng mà quay đầu nhìn Tống Minh Huy; lại thấy anh ta nhìn hướng Chủ tịch Tô rời đi, không hề có ý định đuổi theo, vì vậy chỉ có thể hung hăng trừng mắt anh ta một cái, khập khiễng bước đi.

***

Lúc đó Tô Tiểu Đường vừa mới dọn dẹp lại nhà cửa xong, đang bị Thịt Viên quấn lấy đòi ra ngoài chơi, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Nhìn người đứng trước cửa, Tô Tiểu Đường sững sờ, "Sao ông lại tới đây?"

Tô Kiến Thụ hôm nay cố ý mặc một quần áo bình thường khiến cho bản thân nhìn vào có vẻ thân thiết một chút, vẻ mặt hơi lo lắng đứng ở cửa, thấy con gái mở cửa lập tức lộ ra nụ cười âu yếm, nghe lời cô nói xong lại có chút đau lòng nhìn cô, "Tiểu Đường, không phải con đồng ý tối nay ra ngoài ăn cơm với bố sao? Lúc nãy bố gọi cho con không được, sợ con xảy ra chuyện, cho nên mới chạy tới đây, hay là, con không muốn ăn cơm với bố ..."

"Không phải, xin lỗi, điện thoại của tôi hết pin còn đang sạc, ông vào nhà ngồi đi." Lúc này Tô Tiểu Đường mới nhớ ra hôm trước đã đồng ý với Tô Kiến Thụ tối nay cùng đi ăn cơm, hai ngày này xảy ra quá nhiều chuyện, suýt chút nữa cô đã quên mất.

Tô Kiến Thụ nghe cô nói như vậy thở phào một hơi, "Được, được..."

Thịt Viên tò mò nhìn người xa lạ đi vào, quan sát ông ta từ xa.

Tô Tiểu Đường rót cho ông ta rót cốc nước, "Ông chờ một chút, tôi đi thay quần áo là có thể đi rồi."

Tô Kiến Thụ do dự gọi cô lại: "Từ từ, Tiểu Đường à, không cần phiền phức ra ngoài ăn, bên ngoài đồ ăn không sạch sẽ lại đầy dầu mỡ, bố ở nhà làm đồ ăn cho con, con thấy được không? Thật ra bố có mang đồ ăn theo, để ngay trên xe ở dưới lầu..."

Tô Kiến Thụ nói những lời này, Tô Tiểu Đường cũng không tiện từ chối: "Vậy cũng được."

"Con chờ bố, bố xuống lấy thức ăn." Tô Kiến Thụ vui vẻ đi xuống lầu.

Bản chất Tô Kiến Thụ dù sao cũng là thương nhân, sở trường lớn nhất chính là làm sao tối ưu hóa lợi ích, vốn chỉ là một bữa cơm đơn giản, lại nhân cơ hội này phát triển thành tự mình nấu cơm cho con gái tranh thủ thêm tình cảm.

Lúc này Tống Minh Huy còn chưa đi, vẫn đang đứng đợi ở nơi bí mật gần đó, thấy Tô Kiến Thụ xuống nhanh như vậy cảm thấy có chút thất vọng, chẳng qua, ngay sau đó, anh ta phát hiện Tô Kiến Thụ không lái xe rời đi, mà là xách từ trong cốp mấy túi to rau cải trái cây sữa bò đồ ăn vặt cái gì cũng có, kích động lại đi lên .

Xem ra phán đoán của anh ta không sai, Tô Kiến Thụ quả thực rất quan tâm cô con gái này, nhìn vẻ mặt vui vẻ đi lên của ông ta, có thể nhận thấy mối quan hệ cha con có chút tiến triển.

Trong mắt Tống Minh Huy lướt qua một chút hối hận, nhưng lập tức lại lộ ra vẻ mặt tình thế bắt buộc.

"Tiểu Đường, tạp dề ở đâu?" Tô Kiến Thụ cầm lấy đồ ăn đi vào bếp.

Tô Tiểu Đường do dự nhìn ông ta:"Hay là để tôi làm cho."

"Tuy rằng bố đã lâu rồi không xuống bếp, nhưng tay nghề không hề thụt lùi, chút nữa con ăn sẽ thấy!" Tô Kiến Thụ tràn đầy tự tin tìm tạp dề buộc vào, khuyên cô ngồi trên sô pha xem TV, lại nhét một túi đồ ăn vặt thật to cho cô, "Gầy nhiều như vậy, có phải đang giảm béo không? Dù gì cũng đừng học những cô gái kia liều mạng giảm béo, đói bụng thì làm gì có sức."

Tô Tiểu Đường ngồi trên ghế sô pha nhìn bóng lưng bận rộn của ông ta ở trong phòng bếp, hốc mắt ươn ướt, từ trước đến nay Tô Kiến Thụ đều rất thương cô, khi còn bé người cô thân thiết nhất chính là bố, lúc nào cũng dính bố, sau đó vì ông ta phạm vào sai lầm "Mỗi người đàn ông đều gặp phải" dần dần đối với ông ta như người xa lạ.

Tô Kiến Thụ làm một bàn đồ ăn cô thích, còn đặc biệt nấu cho Thịt Viên một nồi xương thơm ngào ngạt, đồ ăn tỏa ra sức hút mê người khiến Thịt Viên lúc đầu còn thể hiện cảnh giác giờ ngoắc ngoắc đuôi phản bội.

"Thế nào? Có ngon không?"

Tô Tiểu Đường gật gật đầu, có lẽ bởi vì bây giờ trong lòng cô vô cùng vắng vẻ nên mới cần được quan tâm, thái độ đối với Tô Kiến Thụ cũng hòa hoãn hơn nhiều, hơn nữa nhiều năm như vậy, cho dù oán hận, cũng không thể kịch liệt như lúc đầu.

Tô Kiến Thụ cũng không nói những lời dễ dẫn đến tranh chấp như "Vậy sau này bố thường xuyên tới nấu cho con ăn được không", mà lựa chọn nói vấn đề bản thân quan tâm nhất.

"Bảo bối sang năm con 27 tuổi rồi nhỉ? Là một cô gái trưởng thành rồi rồi... Mới năm nào đầu con mới có một nhúm tóc, rồi nhìn thấy con lớn dần lớn dần..." Tô Kiến Thụ cảm thán hồi lâu, cuối cùng hỏi một câu, "Có thích ai chưa?"

Tô Tiểu Đường ngây ngẩn, "Không có."

Tô Kiến Thụ: "27 tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tuy rằng bây giờ con có thể tự nuôi sống mình, thế nhưng con gái thì vẫn phải lập gia đình. Dù sao cũng đừng vì một lần thất bại trong tình yêu mà mất đi lòng tin, có rất nhiều chuyện cũng phải xem duyên phận, không phải tất cả mọi người đều may mắn ngay từ lần đầu tiên, tất nhiên người đi cùng con cả đời sẽ xuất hiện, thế nhưng con mỗi ngày chỉ ở trong nhà thì không được, trước khi gặp được đúng người thì cũng cần phải có kinh nghiệm tìm tòi và trải nghiệm..."

Tô Tiểu Đường: "Tạm thời tôi không muốn hẹn hò."

Tô Kiến Thụ: "..."

Haiz, vòng vèo nửa ngày như thế mà vẫn vô ích ...

Tô Kiến Thụ thở dài cười khổ: "Cuối cùng vẫn là bố để con phải nhìn thấy một tấm gương xấu."

Tô Tiểu Đường chọc chọc bát cơm trước mặt: "Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, tôi cũng sẽ không vì một lần thất bại mà phủ định tất cả, chỉ là bây giờ tôi còn chưa bình ổn được tâm tình, chờ thêm vài năm nữa rồi hãy nói."

Tô Kiến Thụ nhìn vẻ mặt của con gái, cảm thấy trong khoảng thời gian này chắc đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cũng không xác định được là có liên quan tới Tống Minh Huy hay không, nói cho cùng có một vài việc mẹ nói với con gái sẽ dễ dàng hơn, huống chi ông lại là một người bố thất bại, muốn quan tâm cũng không làm gì được.

"Vậy được rồi, bố tôn trọng quyết định của con, tuy rằng bố cũng rất sốt ruột, chẳng qua dù sao đây cũng là chuyện cả một đời, ngàn lần không thể vội vàng quyết định, con gái Tô Kiến Thụ của bố không lo không có người lấy, con chỉ cần để ý chọn lựa là được rồi!" Bố Tô rất khí phách để lại một câu.

Có lẽ ông không phải là một người chồng tốt, nhưng đối với cô con gái này trong lòng lại vô cùng yêu thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện