Lần trước Phương Cảnh Thâm trở về được là nhờ có nguy hiểm kích thích, dựa theo suy luận này Tiểu Đường chắc cũng cần phải có kích thích gì đó mới về được? Mấy ngày nay, một người một con mèo suy nghĩ rất nhiều phương án, thế nhưng cuối cùng tất cả đều bị bác bỏ, bởi vì phải để Tô Tiểu Đường bị kích thích thì nhất định một trong hai người bọn họ sẽ chịu tổn thương.

Bây giờ Phương Cảnh Thâm và Tô Tiểu Đường đều đang trong thời gian nghỉ chờ kết hôn nên không cần phải đi làm, việc Tiểu Đường xảy ra chuyện đều giấu tất cả mọi người trong nhà, nhưng ngày kết hôn thì ngày càng đến gần, chắc không giấu được bao lâu nữa.

Để tránh hành vi của mình trở nên kỳ quái khiến Phương Cảnh Xán nghi ngờ, lúc không có việc gì Tô Tiểu Đường vẫn thường hay chạy đến an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của cậu.

Thế nhưng, cô nhanh chóng cảm thấy hối hận.

Phương Cảnh Xán là một người ngốc hết, cậu có một thói quen xấu —— hay lẩm bẩm một mình.

Thói quen này thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người khác, nhưng, điều kiện tiên quyết là khi cậu ở một mình.

"Không phụ lòng một tay anh nuôi cưng lớn, thực sự rất thông minh ~ bảo bối, nhanh một lần nữa ~ ".

Phương Cảnh Xán nhìn bàn chân mập mạp của của chú mèo nhỏ đang chém trái cây trông đáng yêu đến mức động lòng người.

Tô Tiểu Đường lơ đãng lấy bàn chân cào cào vài phát cho cậu vui.

Phương Cảnh Xán nâng cằm cảm thấy hăng hái dạt dào, còn dùng điện thoại di động quay lại rồi đăng lên Wechat khoe khoang.

Chơi vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng lại đầy tâm sự nặng nề.

"Tiểu Đường đáng thương, trước đây em đã nói với chị cái gì, trăm phương ngàn kế muốn chị tránh xa anh ta một chút, không nghe, giờ thì hay rồi, biến thành như vậy..."

"Nhưng mà, thực sự kỳ quái, người sống thực vật chẳng lẽ có khả năng truyền nhiễm? Vậy sao không lây qua cho em này? Aiz, chẳng lẽ là cái tên Phương Cảnh Thâm đó... “Khắc thê”? Đừng nói, cũng có khả năng đó lắm! Hừ, bây giờ đã biết cái gì gọi là một lần sai lầm hối hận ngàn năm rồi chứ! Nếu sớm chọn em thì tốt biết bao!"

Tô Tiểu Đường ngồi bên cạnh nghe được khóe môi bỗng giật giật, khắc thê? Chuyện này mà cậu ta cũng nghĩ ra được...

Phương Cảnh Xán sờ sờ đám lông trên đầu Tiểu Nhuyễn, thấp giọng nói: "Lúc này có thêm chuyện nan giải, cho dù bây giờ có chuyển Tiểu Đường đến bệnh viện tư nhân, phong tỏa mọi tin tức, nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, nhất là chuyện của người đó, ngoài kia có biết bao người bụng dạ khó lường đang nhìn chằm chằm vào đây, lúc này chắc chắn chuyện nên biết đều biết cả rồi!"

"Aiz, chị dâu Tiểu Đường... Nếu như chị không tỉnh lại, rất có thể một tiếng chị dâu này phải dành để gọi người khác rồi!"

Tô Tiểu Đường nghe xong liền muốn tạt cho cậu em này một chậu nước lạnh, lời cậu ta nói thật sự muốn bị đánh đây mà.

Phương Cảnh Xán tiếp tục lẩm bẩm, "Haiz, không phải tôi đe dọa, lúc trước không một ai tin anh ta nghiêm túc, cho đến khi sắp bắt đầu tổ chức hôn lễ, thiệp mời đều đã gửi đi hết mới lo lắng sốt ruột, thế nhưng lúc này tỉnh ngộ có ích lợi gì, đã chậm mất rồi, ngay cả chứng nhận kết hôn của người ta cũng xé! Nghe nói có người nào đó nhận được thiệp mời sau đó tức đến nỗi phải vào viện! Chậc chậc, trông ngày thường lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, lạnh lùng, không màng tất cả thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, ai đó đâu có biết trong lòng người ta cô đâu là gì, không nói hai lời lập tức kết hôn ngay..."

Tô Tiểu Đường thấy phiền, muốn né tránh bàn tay đang vuốt ve trên đầu của Phương Cảnh Xán, người cậu ta nói là ai?

Một giây tiếp theo, Tô Tiểu Đường thấy được cái gì gọi là miệng quạ.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Từ góc độ này Tô Tiểu Đường nhìn không rõ lắm, vậy nên bò lên vai Phương Cảnh Xán ngồi xổm xuống, ánh sáng xuyên qua cánh cửa thủy tinh rọi xuống mặt đất, thấy Phương Cảnh Thâm mở cửa, người đứng ở ngoài chính là...

Cô quan sát tỉ mỉ một lúc, phát hiện người này hơi quen quen, đó không phải là cái cô Amy luôn làm khó lúc cô thử áo cưới đó sao?

Phương Cảnh Xán huýt sáo, "Ôi chao, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay! Tiểu Nhuyễn ngoan, chúng ta sắp có trò hay để xem rồi! Ố là la, anh có nên quay lại rồi mang cho chị dâu xem không nhỉ? Nói không chừng có thể làm chị ấy tức giận đến mức từ trên giường bệnh nhào xuống cũng nên!"

Trong thâm tâm Tô Tiểu Đường đang tự nói: Không cần, cảm ơn...

Khoảng cách này nghe không rõ bên trong đang nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Amy thoạt nhìn tiều tụy vô cùng, quả thực giống như lời Phương Cảnh Xán nói, chắc là vừa bệnh một trận không nhẹ.

Amy đang ngồi trên ghế sa lon, Phương Cảnh Thâm chào hỏi xong, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

Amy không biết nói gì đó, mắt đỏ quạch nước mắt rơi lã chã, lời nói cùng vẻ mặt càng ngày càng kích động.

Ngay từ đầu Phương Cảnh Thâm còn chẳng thèm quan tâm, sau cùng ngồi xuống cạnh cô, hai tròng mắt Amy sáng ngời, lập tức nhào vào lòng anh.

Thân thể Phương Cảnh Thâm ngần ngừ một lúc, nhưng không đẩy cô ra, mà chậm rãi đưa bàn tay ra vỗ vỗ sau lưng cô muốn trấn an.

Người vẫn đứng ngoài quan sát như Phương Cảnh Xán mà hai tròng mắt còn sáng hơn cả Amy, thấy vậy vội vàng hú hét một tiếng rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, "Thật sự quá sai lầm! Còn tưởng rằng không có chuyện gì hay ho nữa, lại còn bạo dạng như vậy! Phương Cảnh Thâm tôi nhìn lầm anh rồi, hừ, sai, cái nhìn thật sự của tôi đối với anh chính là, anh quả nhiên là một bác sĩ cầm thú số một..."

Phương Cảnh Xán vừa mới lấy điện thoại di động ra lại chần chừ để xuống, "Aiz không được, có phải anh nên ngăn cản không? Tiểu Đường thật quá đáng thương!"

Lúc đang chần chừ, Phương Cảnh Thâm đã đứng dậy đỡ Amy ra cửa.

Tiếng khởi động xe truyền đến.

Đây là đưa người ta về nhà?

Phương Cảnh Xán đi vào phòng khách, thong thả đi qua đi lại, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tuy trong miệng vẫn không ngừng thốt ra những lời sỉ vả Phương Cảnh Thâm, nhưng trong lòng lại rõ ràng hơn ai hết Phương Cảnh Thâm tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

"Anh ta rốt cuộc muốn giở trò gì!"

Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Cảnh Xán vẫn gọi điện thoại cho Phương Cảnh Thâm, kết quả đối phương lại nói thẳng tối nay anh không về, sau đó liền cúp điện thoại.

Chuyện này Phương Cảnh Xán càng không hiểu, "Uống lộn thuốc?"

Phương Cảnh Xán không để ý, chú mèo nhỏ mới vừa nãy còn bên cạnh anh giờ không biết đã chạy đi đâu.

***

Ba giờ sáng, Phương Cảnh Thâm đã trở về.

Không ngờ phát hiện Phương Cảnh Xán vẫn còn chưa ngủ, tự mình cầm đèn pin đứng trong sân không biết đang làm gì.

"Tiểu Nhuyễn! Tiểu Nhuyễn cưng ra đây đi! Tiểu Nhuyễn... A ——F*ck! Phương Cảnh Thâm, đột nhiên xuất hiện anh muốn dọa chết người sao! Sao anh lại về?"

"Tiểu Nhuyễn thế nào?" Phương Cảnh Thâm mặt đen lại hỏi.

Phương Cảnh Xán có chút chột dạ, "Ai cần anh lo, bọn em đang chơi trò trốn tìm!"

"Không thấy nó từ khi nào?" Sắc mặt của Phương Cảnh Thâm càng đen hơn.

Phương Cảnh Xán bĩu môi, "Có lẽ chính là lúc anh cùng Amy anh anh em em... Làm sao bây giờ, em tìm khắp cả nhà rồi đều không thấy, Tiểu Nhuyễn không biết có lạc đường không? Nhưng bình thường nó rất hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không chạy xa..."

"Chia nhau ra tìm."

Thấy sắc mặt của Phương Cảnh Thâm càng ngày càng khó coi, Phương Cảnh Xán không dám chọc anh nữa, cầm đèn pin ra ngoài tiểu khu tiếp tục tìm.

Hai người tìm hơn nửa đêm, cuối cùng cả Thịt Viên cũng bị Phương Cảnh Thâm lôi ra tìm phụ, nhưng ngay cả một sợi lông mèo cũng không tìm được.

Bây giờ cô chỉ là một con vật bé nhỏ, nếu muốn trốn, căn bản là không thể nào tìm được.

Phương Cảnh Thâm càng ngày càng nôn nóng, đồng thời cũng buồn bực không thôi.

Đưa Amy về sau đó lập tức quay lại bệnh viện, nhưng đợi hết mấy giờ đồng hồ cũng không thấy Tô Tiểu Đường có dấu hiệu tỉnh lại, đoán là lại thất bại, vậy nên mới quay về nhà, ai ngờ lúc về đến lại nghe nói cô mất tích.

Lúc tuyệt vọng, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể thử, nha đầu kia... Nhất định là giận rồi...

Phương Cảnh Thâm véo mi tâm một cái, sau đó đột nhiên vẻ mặt hiện lên sự đau đớn, che ngực ngồi xổm xuống, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích...

Sau một khắc, một cái bóng màu vàng từ trong bụi cây lao vọt ra, chạy như bay đến bên cạnh Phương Cảnh Thâm, vô cùng lo lắng dùng cái chân bé xíu cào cào lên mặt anh.

Lúc này, bất ngờ không kịp đề phòng, một bàn tay vươn ra ôm cô vào lòng, đôi mắt vẫn nhắm chặt không biết đã mở tự bao giờ, sáng như sao trên trời, rạng rỡ lấp lánh nhìn cô, nói: "Bắt được em rồi..."

Chỉ vì đôi mắt hớp hồn đó mà khiến Tô Tiểu Đường một thời mê mẩn không dứt ra được, rõ ràng thẹn quá hóa giận đưa móng vuốt sắt bén lên, sau cùng lại không nỡ cào anh, chỉ có thể tức tối nhìn anh chằm chằm.

Phương Cảnh Thâm véo nhẹ vào lớp thịt mềm mại một cái lấy lòng, "Xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa..."

Chiêu này lại vô dụng, nhắc lại Phương Cảnh Thâm thấy có chút mất mát.

Tô Tiểu Đường lập tức kích động dùng chân vẽ vào lòng bàn tay anh, sau cùng viết ra ba chữ "Mỹ nhân kế".

Phương Cảnh Thâm cười khẽ, liên tục cam đoan, "Biết mà biết mà, sau này chỉ dùng với em thôi!"

Tô Tiểu Đường đã sớm đoán ra mưu đồ của anh, xem ra chiêu này không thể sử dụng được nữa, nhưng nhìn theo góc độ khác, anh lại rất vui mừng, ít ra cô tin tưởng anh, Phương Cảnh Xán vẫn cho rằng cô không có cảm giác an toàn, nhưng sự thực chứng minh cố gắng của anh không uổng phí.

***

Nhìn thấy thời gian tổ chức hôn lễ càng ngày càng đến gần, ba Phương cùng mẹ Phương đang chuẩn bị về nước, bà ngoại của Tô Tiểu Đường cùng bà con cũng nhiệt tình nói muốn đến đây để phụ giúp công việc chuẩn bị cho hôn lễ.

Phương Cảnh Thâm vắt hết trí óc mới khuyên được bọn họ đừng đến sớm như vậy, nhưng giấy không thể gói được lửa, dù cho bà ngoại của Tô Tiểu Đường không phát hiện, nhưng cha mẹ anh chắc chắn đang nghi ngờ.

Phương Cảnh Xán nhàn nhã ăn khoai tây sợi, "Anh chắc chắn vẫn còn muốn tiếp tục lừa gạt mọi người? Không nên tùy tiện, tìm lý do gì đó kéo dài lễ thành hôn lại là được rồi!"

"Lý do? Chú cho anh một lý do để Tô Kiến Thụ không tìm đến tận cửa để hỏi nguyên nhân đi!"

"Ồ, không có..." Phương Cảnh Xán nhìn bộ dạng mệt mỏi của Phương Cảnh Thâm, đột nhiên có chút cảm thông cho anh, "Không phải như vậy, đối với bên ngoài có thể nói đã đổi lịch trình, hai người kết hôn, sau đó nhân cơ hội đưa chị dâu sang Mỹ để chữa bệnh, em vẫn còn giữ liên lạc với bác sĩ Smith..."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Tô Tiểu Đường vẫn đang nằm trên ghế sa lon chợt meo meo một tiếng rồi nhảy lên gối Phương Cảnh Xán, nhiệt tình cọ cọ đầu vào mu bàn tay cậu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trong mấy ngày này.

Phương Cảnh Xán thấy hành động thân thiết chưa từng có của Tiểu Nhuyễn, cảm động đến nỗi rưng rưng nước mắt, Phương Cảnh Thâm ho nhẹ một tiếng bế con mèo nhỏ về, "Anh đến bệnh viện xem thử, hôm nay là ngày Tiểu Đường kiểm tra tổng quát."

"Sao lần nào đến bệnh viện cũng phải mang theo Tiểu Nhuyễn thế!" Phương Cảnh Xán bất mãn.

"Động vật là một liệu pháp chữa bệnh."

"Có loại liệu pháp này sao?" Phương Cảnh Xán lẩm bẩm đi theo, suy nghĩ nếu cùng mang Thịt Viên đi theo sẽ tránh bị hoài nghi, "Em cùng đi với anh!"

***

Đến bệnh viện, Phương Cảnh Thâm ôm con mèo nhỏ thảo luận cùng mấy chuyên gia, Phương Cảnh Xán đến phòng bệnh thăm Tô Tiểu Đường, tự lấy điện thoại muốn hát cho cô nghe, đột nhiên đôi mắt nhạy bén phát hiện bàn tay cô khẽ động đậy.

Mấy phút sau, trong phòng bệnh truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, sau đó là âm thanh bàn ghế đổ ngã ầm ầm loảng xoảng...

Đương Phương Cảnh Thâm cùng các chuyên gia trò chuyện xong, muốn đến phòng bệnh thăm Tô Tiểu Đường, ngay khi mở cửa phòng bệnh, lập tức bị cảnh bên trong dọa chết khiếp.

"Tô Tiểu Đường" tỉnh rồi!!!

Phương Cảnh Thâm lập tức cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong lòng, nó cũng nhìn anh một cái, sau đó ngọ nguậy nhảy xuống đất, đi vòng quanh anh, trái ba vòng, phải ba vòng.

Phương Cảnh Thâm: "..."

Con mèo vẫn là Tiểu Đường,... Vậy bây giờ "Tiểu Đường" vừa tỉnh lại rốt cuộc là ai?

"A a a! Anh, mau cứu em! Chị dâu điên rồi!"

Giờ này phút này, đầu tóc Phương Cảnh Xán bù xù, quần áo xốc xếch, cà vạt rơi trên mặt đất, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị dã thú rượt đuổi, mà phía sau cậu, "Tô Tiểu Đường" vẻ mặt ủi khuất, vẫn đang kiên trì đuổi theo cậu...

Hai người chạy vòng quanh một cái bàn tròn, cậu chạy tôi đuổi...

"Người" này rốt cuộc là ai, dường như đã rất rõ ràng...

Phương Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn khi trước đây anh không gặp phải tình huống này.

Anh thực sự không cách nào tưởng tượng được Thịt Viên dùng thân thể của chính mình sẽ làm ra những việc đáng sợ đến nhường nào.

"A a a! Anh! Anh trai yêu dấu! Anh cứ đứng nhìn là thế nào? Chị dâu! Chị dâu em biết sau khi tỉnh lại, hai mạch Nhâm Đốc của chị được đả thông nên mới nhận ra trên thế giới này ai mới là người đàn ông hoàn mỹ nhất, nhưng... nhưng chị nên khép nép lại xíu đi chứ hu hu hu! Em không phải loại đàn ông tùy tiện đâu!"

Vừa dứt lời, "Tô Tiểu Đường" không tiếp tục truy đuổi nữa, mà dùng cả tay lẫn chân bò lên mặt bàn, đoán đúng thời cơ nhào lên người Phương Cảnh Xán, mạnh mẽ lao đầu vào người cậu.

Phương Cảnh Thâm đứng bên cạnh đúng lúc túm lấy cổ áo của “Tô Tiểu Đường”, mặt lạnh nhìn về phía Phương Cảnh Xán: "Chú đi ra ngoài trước! Không được cho ai vào đây! Chờ một chút, mang cho anh một phần cơm, phải có cá!"

Phương Cảnh Xán cũng không biết có nghe hay không, như một nàng dâu nhỏ bị khi dễ khóc lóc chạy ra ngoài.

Thấy chủ nhân thân yêu bị đuổi đi, "Tô Tiểu Đường" bỗng chốc nổi cáu, dùng móng tay cào lên mặt Phương Cảnh Thâm.

Phương Cảnh Thâm nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn là bị bắt được, trên cổ hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, bởi vì không nỡ dùng sức với cô, cho nên bị cô cào vài cái, ngay cả Thịt Viên trông thấy chủ nhận kích động chờ được vuốt ve cũng bị cào cho mấy phát, tiếng tru thảm thương vang dội khắp phòng.

Sau đó...

Sau đó con mèo nhỏ bên cạnh bật dậy, từ sau chiếc bàn nhảy lên cào lên mặt "Tô Tiểu Đường".

Phương Cảnh Thâm: "..."

Nói chung, tiếp theo đó là một màn hỗn loạn...

Mười phút sau, "Tô Tiểu Đường" được đút cho một con cá, sau khi ăn no thì ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng tạm thời có lại được sự bình yên.

Phương Cảnh Thâm vừa thoa thuốc cho "Tô Tiểu Đường" vừa nhíu mày phê phá chú mèo nhỏ, "Ra tay sao lại nặng thế này? Đây chính là mặt của em đó!"

Con mèo nhỏ buồn bã lo lắng nhìn anh đang bôi thuốc cho mình, thở phì phò nghiêng đầu sang chỗ khác.

Hừ, nó khi dễ cún của cô còn dám cào mặt người đàn ông của cô, cô không trả thù sao được!

***

Sau khi Phương Cảnh Thâm suy tính lập tức đem "Tô Tiểu Đường" trở về nhà.

Chuyên gia biết được bệnh nhân lại tự mình tỉnh dậy được thì vô cùng kinh ngạc, đề nghị anh ở lại bệnh viện tiến hành kiểm tra một lượt rồi hãy xuất viện, nhưng Phương Cảnh Thâm từ chối, tình huống của cô bây giờ quá mức hoang đường.

Lúc về đến nhà, chắc là do tập tính của mèo, phần lớn thời gian "Tô Tiểu Đường" đều ngủ, không trêu chọc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Giữa lúc Phương Cảnh Thâm lâm vào bế tắc, ngày hôm sau, anh nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới.

"Sức khỏe của Phương phu nhân tất cả đều bình thường, nhưng..."

"Thế nào?"

"Đừng khẩn trương, chỉ là muốn chúc mừng Phương tiên sinh mà thôi!"

"Chúc mừng?"

"Không sai, Phương phu nhân đã mang thai."

"Cô... Nói cái gì?"

"Lúc trước vì thời gian ngắn quá nên không phát hiện ra."

Bác sĩ nói xong còn hết sức thân thiết đưa chỉ số xét nghiệm cùng ảnh chụp cho anh xem.

Nhớ đến lần đó, trong đại não Phương Cảnh Thâm có một tia sáng lóe lên, sau đó vừa mừng vừa lo, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết phải chạy đi đâu, trong phòng ngủ trên lầu “Tô Tiểu Đường” đang ngủ, mà linh hồn của Tô Tiểu Đường lại đang hoán đổi với cơ thể mèo, đang phơi nắng trong sân.

Cuối cùng Phương Cảnh Thâm vẫn nhanh chóng đến bệnh viện.

Kết quả, anh không nhìn thấy con mèo nhỏ vừa nãy vẫn còn ngồi đây phơi nắng, trong lòng anh lại nhen nhóm một nổi sợ mơ hồ.

Trên lầu, "Tô Tiểu Đường" lại đi ra ban công, cả người trèo lên lan can hết sức nguy hiểm, đưa cánh tay dài ra muốn phơi con cá.

Lúc Phương Cảnh Thâm kinh sợ hồn phi phách tán, trong phòng khách truyền đến thanh âm của Phương Cảnh Xán, "Anh! Không hay rồi! Ba mẹ đã trở về! Bây giờ sắp đến nơi rồi! Chị dâu đã trở lại bình thường chưa vậy? Oa a a a, chị dâu à, sao chị leo được cao vậy! Anh, hai người rốt cuộc đang chơi trò gì thế? Cứ thế này sớm muộn gì tim em cũng rớt ra ngoài mất thôi!"

"Câm miệng!" Phương Cảnh Thâm khẽ rủa một tiếng nhanh chóng chạy lên lầu.

Đời này Phương Cảnh Thâm chưa từng sợ như bây giờ, loại cảm giác này khiến cả thế giới của anh trở nên lung lay gần như sụp đổ...

Chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, cả người anh đều là mồ hôi, hơi thở nặng nề, như cá bị ngạt sắp chết.

Anh hoảng sợ nhìn cô gái đang trèo lên lan can, thanh âm run rẩy không còn nghe rõ, "Em..."

Anh không biết nên gọi cô là gì, yết hầu chuyển động lên xuống vài cái, "Tiểu Nhuyễn, xuống đây..."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cô gái đứng lắc lư trong gió nhìn anh, đột nhiên lộ ra một nụ cười, một nụ cười ấm áp không ai có thể sánh bằng, trong nháy mắt xoa dịu tất cả nỗi bất an đang lan ra từng tế bào của anh.

"Em..."

Cô gái cẩn thận lần theo lan can trở vào ban công, sau cùng khi ánh mắt đờ đẫn bước đến gần anh, vươn cánh tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy eo anh, "Là em."

Phương Cảnh Thâm đỏ mắt vùi đầu vào hõm cổ của cô, thân thể run rẩy, ôm cô thật chặt, nhưng lập tức cẩn thận buông tay ra, không dám dùng quá sức.

Khi thấy biểu hiện hoảng sợ chợt hiện trên gương mặt anh, cô về với cơ thể của mình rồi.

"Cảnh Thâm! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Đường thế nào? Vì sao Amy nói Tiểu Đường hôn mê bất tỉnh thành người thực vật?"

"Phương Cảnh Thâm anh ra đây cho tôi! Tôi mang con gái khỏe mạnh giao cho anh, anh rốt cuộc là chăm sóc nó thế nào!"

"Để tôi đi! Em rể cũng vừa thoát khỏi kiếp sống cuộc sống thực vật, em họ lại trở thành người thực vật? Không xui xẻo đến vậy chứ! Có phải ông bịa ra không!"

"Thâm Thâm, Thâm Thâm con đang ở đâu, mau ra đây! Con làm vậy là muốn giết bà cố này sao?"

...

Bố Phương, mẹ Phương cũng đến, rõ ràng tất cả người trong nhà đều có mặt.

Đám người đợi đến lúc thấy hai người họ ôm nhau, tất cả đều mắt lớn nhìn mắt nhỏ ngây ra.

Không gian im lặng trong phút chốc lại trở nên huyên náo.

Phương Cảnh Thâm bị hỏi đến mức đều sắp phình ra, "Mọi người có thể yên lặng một chút được không? Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi!"

Lần thứ hai im lặng.

Ngay cả Tô Tiểu Đường cũng sửng sốt, "Phụ nữ có thai..." Ở đâu?

Mười phút sau, Tô Tiểu Đường bị một đám người vậy quanh, lúc Phương Cảnh Thâm bịa ra một chuyện để kể, người một lại vui vẻ trở lại.

Phương Cảnh Xán ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm chậm chạp chưa tỉnh hồn lại được, muốn chen miệng vào lại không có cơ hội.

Phương Cảnh Xán: "Cái kia, con muốn hỏi..."

Bà cố: "Sao con vẫn còn bộ dạng này thế! Chị dâu con cũng mang thai rồi, nhanh chóng thu xếp đồ đạc dọn đi đi!"

Phương Cảnh Xán: "Con..."

Mẹ Phương: "Đúng vậy, dưỡng thai rất quan trọng, ngộ ngỡ bé cưng bị nhiễm phải tính xấu của con thì phải làm thế nào?"

Phương Cảnh Xán: "Cái gì..."

Ba Phương vốn muốn an ủi vài câu, nhưng gần đây thấy tin tức trên tạp chí nói ông tính tình kỳ quái, lập tức nghiêm mặt, "Con cũng nên dắt một cô gái về nhà đi, cho dù không muốn có bạn gái, cũng đừng lúc nào cũng theo quấy rối chị dâu của con!"

Phương Cảnh Xán: "..."

Bà xã, em đang ở đâu, nhanh đến mang anh ra khỏi cái thế giới vô tình này đi...

THE END
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện