Lông mày của Tô Chi Niệm hơi nhíu một chút, khi mọi người còn chưa phản ứng kịp thì Tống Thanh Xuân đã đạp giày cao gót, đi đến trước mặt của anh: "Tô Chi Niệm.

"
Trong công ty có rất ít người dám gọi thẳng tổng tên của Tổng giám đốc, huống chi đây còn là một người phụ nữ, trên mặt của những tinh anh cao cấp đi sau lưng Tô Chi Niệm không nhịn được hiện lên vẻ mặt nghiên cứu, cẩn thận quan sát Tống Thanh Xuân từ trên xuống dưới.


Tống Thanh Xuân bị nhìn như thế có chút không được tự nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, mở to đôi mắt đen láy, nhìn Tô Chi Niệm lên tiếng lần nữa: "Tô Chi Niệm, anh có thể! "
Chỉ là Tống Thanh Xuân vừa nói được mấy chữ thì đã bị giọng điệu lạnh nhạt của Tô Chi Niệm ngắt lời: "Tiểu thư, xin hỏi, tôi với cô thân thiết đến nỗi có thể gọi thẳng tên như thế sao?"
Tống Thanh Xuân há miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt không có bất kì cảm xúc gì của Tô Chi Niệm, cô nghĩ đến chuyện tối hôm qua, anh không cho cô có cơ hội mở miệng thì đã đem mình đuổi ra khỏi nhà, cô rất sợ anh lúc này cũng sẽ tiếp tục làm như vậy, vì thế cô liền lui về phía sau một bước, một mực cung kính cúi đầu trước Tô Chi Niệm, mở miệng nói, có chút khách sáo mà lại xa cách: "Tổng giám đốc Tô, ngài khỏe, tôi là Tống Thanh Xuân, xin hỏi ngài có thể cho tôi mười phút được không?"

"Không thể.

" Tô Chi Niệm thẳng thừng nói với Tống Thanh Xuân hai chữ, rồi trực tiếp bước qua cô, đi ra ngoài cửa.

Cô đi tìm anh rất nhi%8.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện