Edit + Beta: Snail
Lúc Trì Yến hôn lên, Mạch Đương ngây ngẩn cả người, lúc đầu lưỡi Trì Yến tiến vào, cậu hơi chút lấy lại tinh thần, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là vui sướng khi được nam thần hôn, mà là một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
… thì ra nam thần thật sự thẳng, kỳ thật anh thích là em gái nhỏ, không phải em trai nhỏ.
Trì Yến không biết ý nghĩ trong lòng Mạch Đương, anh cảm thấy có thể là mình quá xung động, không nên ở thời gian cùng trường hợp như vậy hôn Mạch Đương, bởi vì anh phát hiện lúc hôn môi cả người Mạch Đương đều cứng lên, thậm chí lúc đầu lưỡi mình thử dò xét tiến vào liếm liếm đầu lưỡi cậu cậu cũng không hề phản ứng.
Đây đại khái không phải là một nụ hôn đầu tiên tốt đẹp. Trì Yến nghĩ, anh kéo khoảng cách ra một bước, nhìn Mạch Đương vẫn đang trong trạng thái trên mây nói: “Em vẫn tốt chứ?”
“…” Mạch Đương không nói gì, ánh mắt trống rỗng.
Trì Yến khẽ cau mày một cái, buông tay đang nắm vai cậu, hơi lui ra sau hai bước, “Xin lỗi, là tôi vượt quá.”
Nghe được anh xin lỗi, Mạch Đương phục hồi tinh thần, khoát tay nói: “Không không không, không có, không phải vấn đề của anh, là tui là tui… Ôi trời… Em đang nói cái quái gì vậy!”
Nhìn bộ dáng cậu nói năng lộn xộng, Trì Yến cười khẽ, đưa tay đè đỉnh đầu cậu lại. Mạch Đương đang mang tóc giả, chất lượng tóc giả vô cùng tốt, sờ lên rất mềm mại, nhưng Trì Yến vẫn thích Mạch Đương tóc ngắn, tay anh chỉ dừng lại một chút liền thu về.
Tình trạng như vậy hoàn toàn ngoài dự liệu, khiến Mạch Đương không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn Trì Yến nở nụ cười, cậu cảm giác mình phải làm chút gì đó.
“Em đang nghĩ gì?” Trì Yến thấy cậu không nói lời nào liền lên tiếng hỏi.
“Em đang nghĩ, nếu đã hôn, vậy dứt khoát phải hôn cho đủ!” Mạch Đương nói xong liền duỗi tay ra ôm lấy đầu Trì Yến, áp anh vào một bên tường hôn lên, thích em gái thì thích em gái, dù sao em trai hay em gái cũng là em! Cùng lắm thì lúc anh muốn nhìn em gái em liền mặc váy là được!
“…” Trì Yến còn chưa kịp phản ứng với những lời này của cậu, liền cảm giác được trên môi nóng lên, ngay sau đó đầu lưỡi Mạch Đương duỗi vào, ở trong miệng anh khuấy động không có kết cấu gì.
Vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của Trì Yến, cũng là nụ hôn đầu tiên của Mạch Đương, nhưng thời gian quá ngắn hai người đều không cảm thụ được bao nhiêu, lúc này Trì Yến chỉ thoáng sửng sốt một giây, lập tức không chút do dự hôn trả lại Mạch Đương, một tay ôm eo cậu, chậm rãi làm sâu sắc nụ hôn này.
Đối với chuyện hôn môi kỳ thực hai người đều không có kinh nghiệm, tuy rằng Mạch Đương từng viết cảnh hôn, nhưng chung quy đều là lý luận suông, lúc chân chính hôn người mình thích, cậu ngoại trừ biết đưa đầu lưỡi ra, những thứ khác đều quên sạch, mà Trì Yến cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, vẻn vẹn chỉ biết dùng bản năng liếm láp răng nanh cùng đầu lưỡi Mạch Đương, có điều dù vậy, dưới tình huống hai người đều thử dùng kỹ xảo trúc trắc của mình lấy lòng đối phương, bất cứ đụng chạm nhỏ nhoi nào đều có thể kích thích thần kinh bọn họ run lên, sau đó chuyển thành khoái cảm sinh lý.
Tay Mạch Đương ôm Trì Yến chậm rãi trượt xuống, ngược lại ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi từ ban đầu mới lạ không kết cấu dần dần tìm ra chút phương pháp, cảnh hôn trước đây cậu từng viết cũng hiện lên trong đầu, cậu thử di động theo đầu lưỡi Trì Yến, lợi dụng đầu lưỡi liếm láp thịt mềm trong miệng Trì Yến, hoặc là thỉnh thoảng ngậm lấy lưỡi Trì Yến hút một cái, mỗi khi cậu làm như thế, là có thể từ trên thân thể dán sát mình cảm giác hô hấp Trì Yến dồn dập hơn không ít.
Mặc kệ anh thích em gái nhỏ hay em trai nhỏ, hiện tại hôn anh chính là em ~
Nghĩ đến đây trong lòng Mạch Đương cười trộm, cảm giác mình hẳn nên thừa cơ hội này chiếm nhiều tiện nghi chút, nghĩ vậy cậu buông miệng Trì Yến ra, dự định thở gấp hai cái lại đến một lần nữa, vừa hít một hơi, liền nghe Trì Yến nói bên tai mình: “Em… kỹ thuật dường như rất không tệ.”
“A, không phải…” Sợ Trì Yến hiểu lầm cái gì, Mạch Đương muốn giải thích, vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt Trì Yến, trong đôi con ngươi đen như mực kia đều là bóng dáng của mình, nhìn nhau trong nháy mắt khiến cậu quên mất mình muốn giải thích cái gì.
“Đã như vậy, tiếp tục dạy tôi đi.” Trì Yến nhìn cậu chậm rãi nói.
A? Mạch Đương còn chưa kịp phản ứng ý tứ của anh, bàn tay ôm thắt lưng mình chợt tăng thêm sức lực, ngay sau đó xoay người một cái, biến thành mình bị đặt trên tường, mặt Trì Yến chậm rãi tới gần, cách mặt mình 1cm liền ngừng lại.
Hai người lẳng lặng đối diện, Mạch Đương nghe anh hỏi: “Thích tôi sao?”
Thích anh sao? Thích.
Thích đến không biết nên làm thế nào mới tốt, thích đến mỗi ngày đều muốn ở bên anh, thích đến sợ hãi sau khi trải qua những năm tháng hỏng bét trước kia bản thân sẽ không xứng với anh, muốn vì anh biến thành người càng ưu tú hơn, muốn ôm anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không muốn buông tay.
“Có thích tôi không?” Trì Yến thấy cậu không lên tiếng, lại dán sát vào thêm chút, hơi thở ám muội không thể tưởng nổi bao xung quanh hai người, lúc anh nói chuyện môi đã chạm phải môi Mạch Đương, cho dù trải qua hai lần hôn môi vừa rồi, đụng chạm đơn giản như vậy vẫn khiến đáy lòng Mạch Đương run lên một chút.
“… Thích anh.” Mạch Đương nghe được chính mình trả lời như vậy, tiếp đó môi Trì Yến liền áp lên, đem hai chữ mơ hồ không rõ kia nuốt vào miệng.
Lần hôn môi này không kịch liệt giống trước đó, Trì Yến ngậm môi dưới Mạch Đương nhẹ nhàng liếm láp một hồi, sau đó khẽ mổ vài cái liền buông cậu ra, cuối cùng còn đưa tay lau môi dưới bị mình liếm có chút đỏ hồng, nói: “Hơi sưng, lần sau tôi sẽ nhẹ chút.”
Tay Trì Yến bởi vì chơi bóng, ngón tay có một lớp chai mỏng, ma sát trên đôi môi bị sử dụng quá độ nên có chút cảm giác ran rát, mang theo một loại xúc cảm tê tê dại dại, lại phối hợp với những lời này của anh, làm cho Mạch Đương vừa rồi còn hào sảng nghĩ dù sao cũng đã hôn, dứt khoát hôn nhiều một lần trực tiếp đỏ mặt.
Nam thần đùa giỡn lưu manh, cũng vẫn đẹp trai muốn đòi mạng mà…
“Hẳn là em nên nhẹ chút, anh cũng không tốt hơn em.” Mạch Đương nói.
“Được rồi, về trước đi.” Trì Yến cười nói, đưa tay kéo cậu chuẩn bị trở về, quay người lại liền thấy Lâm Tiêu Tiêu đứng cách đó không xa, đối phương hiển nhiên thấy được chuyện vừa rồi giữa hai người, có chút không biết làm sao mà đứng ở đó.
Lâm Tiêu Tiêu quả thực thấy được, hình ảnh Trì Yến đặt Mạch Đương trên tường hôn môi cô nhìn thấy tất cả, theo lý thuyết trường hợp phi lễ chớ nhìn như vậy cô hẳn là nên tránh đi, thế nhưng không biết vì sao cô không khống chế được chân mình, vậy mà lại đứng tại chỗ nhìn hai người hôn môi, mãi cho đến khi hai người phát hiện ra cô.
Nếu Mạch Đương là nữ sinh, chuyện như vậy bị đụng phải có lẽ cậu sẽ ngượng ngùng, đáng tiếc cậu không phải, cậu cùng Trì Yến đi qua bên người Lâm Tiêu Tiêu, còn phất tay chào hỏi cô, thái độ thản nhiên ngược lại còn khiến đối phương đỏ mặt.
“Vừa rồi ăn no chưa?” Trì Yến hỏi cậu, vừa rồi Mạch Đương ăn được một nửa liền đi khiêu vũ.
“Còn có chút đói.” Mạch Đương kéo tay anh qua đặt lên bụng mình, “Đại khái là vừa rồi lúc hôn môi đã xài hết sức lực của em.”
“…” Trì Yến không nói nên lời.
“Anh có đói không?” Mạch Đương hỏi.
“Không đói.” Trì Yến nói.
“Vậy nhất định là vừa rồi em dùng sức không đủ.”
“…”
Lâm Tiêu Tiêu nghe giọng bọn họ dần xa, lại liên tưởng đến hình ảnh vừa rồi, vô thức đỏ mặt, cô đưa tay che mặt mình, cảm giác mình hết cứu nỗi rồi, truyện cao H khắp nơi đều thấy không ít, vì sao nhìn người khác hôn môi cũng sẽ đỏ mặt chứ.
Sau khi Mạch Đương cùng Trì Yến trở lại sân nhảy hội trường vũ khúc đã đổi thành điệu waltz, có điều hai người đều không có ý tưởng tiếp tục khiêu vũ, Mạch Đương cũng không muốn đi WC lần nữa.
Lúc ăn gì đó Mạch Đương tổng kết thu hoạch hôm nay, cùng Trì Yến khiêu vũ hoàn thành, còn thêm trúng thưởng cùng Trì Yến hôn môi, như vậy vấn đề hiện tại là, cậu làm Mạch Nha, vậy phải về nhà thế nào đây? Làm sao thành công hoàn mỹ tránh khỏi nam thần rời đi?
Trở về khu lão thành khẳng định là không được, chính mình không có biện pháp tạo ra một phân thân nữa, cậu cần một nơi tốt để đi.
Kỳ thực Mạch Đương hoàn toàn có thể để Trì Yến đưa cậu về nhà Mạch Nha, hoặc là nhà Tưởng Ninh Ninh, không được nữa thì đến chung cư của Cao Nguyệt cũng được, nhưng Mạch Đương không muốn, bởi vì một lời nói dối liền cần dùng càng nhiều lời nói dối để che lấp, cậu không muốn nói dối Trì Yến. Sau khi suy tính, cuối cùng cậu chọn để Tưởng Ninh Ninh hỗ trợ chống đỡ Trì Yến, tự mình chuồn êm.
Đứng trên đường cái, Mạch Đương nhẹ thở ra một hơi, chuẩn bị đón xe trở về, một giọng nói phía sau gọi cậu lại, “Chào cậu, xin chờ một chút.” Vừa quay đầu liền thấy một chàng trai chạy đến, Mạch Đương không nhận ra cậu ta.
“Cậu muốn về sao?” Đối phương hỏi.
“Đúng.” Mạch Đương nói, “Cậu là…?”
“A, quên tự giới thiệu, mình là Lương Việt, sinh viên học viện hàng hải.” Nói đến đây cậu ta đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, sờ sờ ót, mang theo chờ mong nhìn Mạch Đương, “Cậu còn nhớ mình không?”
Mạch Đương không hiểu ra sao nhìn cậu ta.
“Chính là… vừa rồi lúc ở trong góc kia, mình không cẩn thận… nhìn thấy cậu.” Nói đến đây nam sinh trẻ tuổi còn cao hơn Mạch Đương kia vậy mà lại đỏ mặt.
Cậu ta vừa nói vậy Mạch Đương liền nhớ ra, thì ra là người lúc nãy đụng phải khi điều chỉnh bra trong góc tối, chỉ là vì sao phải đuổi theo đến đây? Chẳng lẽ mình làm rớt bra bị cậu ta nhặt được sao?! Mạch Đương cả kinh, đưa tay nhấn nhấn ngực mình, xúc cảm đầy đặn khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, may mắn là vẫn còn.
Lương Việt bị động tác hào phóng của Mạch Đương làm cho ngu người, ánh mắt dừng trước ngực cậu hai giây, tiếp đó khuôn mặt liền đỏ bừng lên, vội vã quay mặt chỗ khác, “Ưm… xin lỗi, mình không cố ý nhìn.”
Mạch Đương phát hiện dường như mình đã làm ra chuyện gì rất ghê gớm, dọa sợ vị thiếu niên ngây thơ này, cậu thả tay xuống, ho hai tiếng, hỏi: “Cậu gọi tôi làm gì?”
Lương Việt cũng ho hai tiếng, trấn định trái tim đang nhảy như bay của mình, “Cậu muốn về sao?”
“Đúng vậy.” Mạch Đương cảm thấy cậu ta hỏi đến kỳ quái, không về chẳng lẽ ra đây hóng gió?
“Một mình cậu sao?” Lương Việt hỏi.
“Rốt cục cậu muốn nói cái gì?” Mạch Đương nhíu mày hỏi.
Mặt Lương Việt lại đỏ lên, mới nói: “Mình có thể đưa cậu về không?”
Ha?! Mạch Đương sửng sốt một chút, sau đó bóng đèn chợt lóe, tên này… sẽ không phải nhìn trúng mình đi? Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạch Đương thầm gọi má ơi!! Mình mặc nữ trang không chỉ thu được nam thần, còn trêu chọc thêm một đóa hoa đào?!! Tạo nghiệt gì đây… Cậu có chút hỗn độn trong gió.
Lương Việt thấy dáng vẻ sửng sờ của cậu, cho là mình quá đường đột, vội vàng nói: “Cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy một cô gái đi về buổi tối không quá an toàn.”
“À, không sao đâu, tự tôi về là được rồi.” Mạch Đương cự tuyệt ý tốt của cậu ta, vươn tay ngăn một chiếc xe đi ngang qua, nói tiếng cảm ơn với Lương Việt liền lên xe, xe rất nhanh rời đi, lưu lại Lương Việt đứng tại chỗ nhìn theo hướng cậu có chút mất mát.
Sau khi lên xe Mạch Đương đột nhiên nhớ tới vì sao mình cảm thấy Lương Việt nhìn quen mắt, thì ra trước kia lúc bọn Trì Yến cùng học viện hàng hải thi đấu, Lương Việt là chủ lực của học viện hàng hải, cũng chính là người buổi tối ngày đó cậu trở lại sân bóng nhỏ nhìn thấy bóng lưng có chút tương tự Trì Yến kia.
Có điều cho dù nhớ cậu cũng không để ý, so ra cậu tương đối để ý là kế tiếp làm sao sắm tốt vai “Mạch Nha” đây, vừa nghĩ đến phản ứng hôm nay của Trì Yến cậu liền phiền muộn, dường như nam thần thật sự thích em gái nhỏ.
Đây thật là một chuyện tình vừa ngọt ngào lại vừa bi thương. Mạch Đương thở dài, lấy di động ra xem, tin nhắn thông báo có thư chưa đọc, mở ra xem là Trì Yến gửi tới.
Chi: Đang làm gì?
Duang: Chơi game.
Chi: Tối nay tôi tìm cậu ăn khuya.
Ăn khuya là cuộc hẹn lúc ban ngày, nếu như bình thường Mạch Đương nhất định không nói hai lời liền chạy qua, nhưng hiện tại cậu cần phải suy nghĩ kỹ phương pháp ứng đối kế tiếp, vì vậy cậu nhịn đau cự tuyệt lời mời của nam thần.
Duang: Để mai rồi ăn, hôm nay no rồi.
Chi: Được, tối mai đến nhà tôi ăn cơm, chuyện lúc trước mẹ tôi nói phải cảm ơn cậu.
Duang: Ok.
Đến nhà nam thần ăn cơm, còn có thể được ăn món mẹ vợ làm, cơ hội tốt như vậy Mạch Đương khẳng định sẽ không cự tuyệt, về phần em gái nhỏ hay em trai nhỏ thì gặp gia trưởng trước rồi nói!
Có điều tin nhắn cậu vừa send, Trì Yến liền gửi ngay một tin nhắn lại.
Chi: Có thể mang theo em gái Mạch Nha của cậu.
… Móa, nói cho cùng thì ra là muốn hẹn em gái!!
Lúc Trì Yến hôn lên, Mạch Đương ngây ngẩn cả người, lúc đầu lưỡi Trì Yến tiến vào, cậu hơi chút lấy lại tinh thần, nhưng phản ứng đầu tiên không phải là vui sướng khi được nam thần hôn, mà là một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
… thì ra nam thần thật sự thẳng, kỳ thật anh thích là em gái nhỏ, không phải em trai nhỏ.
Trì Yến không biết ý nghĩ trong lòng Mạch Đương, anh cảm thấy có thể là mình quá xung động, không nên ở thời gian cùng trường hợp như vậy hôn Mạch Đương, bởi vì anh phát hiện lúc hôn môi cả người Mạch Đương đều cứng lên, thậm chí lúc đầu lưỡi mình thử dò xét tiến vào liếm liếm đầu lưỡi cậu cậu cũng không hề phản ứng.
Đây đại khái không phải là một nụ hôn đầu tiên tốt đẹp. Trì Yến nghĩ, anh kéo khoảng cách ra một bước, nhìn Mạch Đương vẫn đang trong trạng thái trên mây nói: “Em vẫn tốt chứ?”
“…” Mạch Đương không nói gì, ánh mắt trống rỗng.
Trì Yến khẽ cau mày một cái, buông tay đang nắm vai cậu, hơi lui ra sau hai bước, “Xin lỗi, là tôi vượt quá.”
Nghe được anh xin lỗi, Mạch Đương phục hồi tinh thần, khoát tay nói: “Không không không, không có, không phải vấn đề của anh, là tui là tui… Ôi trời… Em đang nói cái quái gì vậy!”
Nhìn bộ dáng cậu nói năng lộn xộng, Trì Yến cười khẽ, đưa tay đè đỉnh đầu cậu lại. Mạch Đương đang mang tóc giả, chất lượng tóc giả vô cùng tốt, sờ lên rất mềm mại, nhưng Trì Yến vẫn thích Mạch Đương tóc ngắn, tay anh chỉ dừng lại một chút liền thu về.
Tình trạng như vậy hoàn toàn ngoài dự liệu, khiến Mạch Đương không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn Trì Yến nở nụ cười, cậu cảm giác mình phải làm chút gì đó.
“Em đang nghĩ gì?” Trì Yến thấy cậu không nói lời nào liền lên tiếng hỏi.
“Em đang nghĩ, nếu đã hôn, vậy dứt khoát phải hôn cho đủ!” Mạch Đương nói xong liền duỗi tay ra ôm lấy đầu Trì Yến, áp anh vào một bên tường hôn lên, thích em gái thì thích em gái, dù sao em trai hay em gái cũng là em! Cùng lắm thì lúc anh muốn nhìn em gái em liền mặc váy là được!
“…” Trì Yến còn chưa kịp phản ứng với những lời này của cậu, liền cảm giác được trên môi nóng lên, ngay sau đó đầu lưỡi Mạch Đương duỗi vào, ở trong miệng anh khuấy động không có kết cấu gì.
Vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của Trì Yến, cũng là nụ hôn đầu tiên của Mạch Đương, nhưng thời gian quá ngắn hai người đều không cảm thụ được bao nhiêu, lúc này Trì Yến chỉ thoáng sửng sốt một giây, lập tức không chút do dự hôn trả lại Mạch Đương, một tay ôm eo cậu, chậm rãi làm sâu sắc nụ hôn này.
Đối với chuyện hôn môi kỳ thực hai người đều không có kinh nghiệm, tuy rằng Mạch Đương từng viết cảnh hôn, nhưng chung quy đều là lý luận suông, lúc chân chính hôn người mình thích, cậu ngoại trừ biết đưa đầu lưỡi ra, những thứ khác đều quên sạch, mà Trì Yến cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu, vẻn vẹn chỉ biết dùng bản năng liếm láp răng nanh cùng đầu lưỡi Mạch Đương, có điều dù vậy, dưới tình huống hai người đều thử dùng kỹ xảo trúc trắc của mình lấy lòng đối phương, bất cứ đụng chạm nhỏ nhoi nào đều có thể kích thích thần kinh bọn họ run lên, sau đó chuyển thành khoái cảm sinh lý.
Tay Mạch Đương ôm Trì Yến chậm rãi trượt xuống, ngược lại ôm lấy cổ anh, đầu lưỡi từ ban đầu mới lạ không kết cấu dần dần tìm ra chút phương pháp, cảnh hôn trước đây cậu từng viết cũng hiện lên trong đầu, cậu thử di động theo đầu lưỡi Trì Yến, lợi dụng đầu lưỡi liếm láp thịt mềm trong miệng Trì Yến, hoặc là thỉnh thoảng ngậm lấy lưỡi Trì Yến hút một cái, mỗi khi cậu làm như thế, là có thể từ trên thân thể dán sát mình cảm giác hô hấp Trì Yến dồn dập hơn không ít.
Mặc kệ anh thích em gái nhỏ hay em trai nhỏ, hiện tại hôn anh chính là em ~
Nghĩ đến đây trong lòng Mạch Đương cười trộm, cảm giác mình hẳn nên thừa cơ hội này chiếm nhiều tiện nghi chút, nghĩ vậy cậu buông miệng Trì Yến ra, dự định thở gấp hai cái lại đến một lần nữa, vừa hít một hơi, liền nghe Trì Yến nói bên tai mình: “Em… kỹ thuật dường như rất không tệ.”
“A, không phải…” Sợ Trì Yến hiểu lầm cái gì, Mạch Đương muốn giải thích, vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt Trì Yến, trong đôi con ngươi đen như mực kia đều là bóng dáng của mình, nhìn nhau trong nháy mắt khiến cậu quên mất mình muốn giải thích cái gì.
“Đã như vậy, tiếp tục dạy tôi đi.” Trì Yến nhìn cậu chậm rãi nói.
A? Mạch Đương còn chưa kịp phản ứng ý tứ của anh, bàn tay ôm thắt lưng mình chợt tăng thêm sức lực, ngay sau đó xoay người một cái, biến thành mình bị đặt trên tường, mặt Trì Yến chậm rãi tới gần, cách mặt mình 1cm liền ngừng lại.
Hai người lẳng lặng đối diện, Mạch Đương nghe anh hỏi: “Thích tôi sao?”
Thích anh sao? Thích.
Thích đến không biết nên làm thế nào mới tốt, thích đến mỗi ngày đều muốn ở bên anh, thích đến sợ hãi sau khi trải qua những năm tháng hỏng bét trước kia bản thân sẽ không xứng với anh, muốn vì anh biến thành người càng ưu tú hơn, muốn ôm anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không muốn buông tay.
“Có thích tôi không?” Trì Yến thấy cậu không lên tiếng, lại dán sát vào thêm chút, hơi thở ám muội không thể tưởng nổi bao xung quanh hai người, lúc anh nói chuyện môi đã chạm phải môi Mạch Đương, cho dù trải qua hai lần hôn môi vừa rồi, đụng chạm đơn giản như vậy vẫn khiến đáy lòng Mạch Đương run lên một chút.
“… Thích anh.” Mạch Đương nghe được chính mình trả lời như vậy, tiếp đó môi Trì Yến liền áp lên, đem hai chữ mơ hồ không rõ kia nuốt vào miệng.
Lần hôn môi này không kịch liệt giống trước đó, Trì Yến ngậm môi dưới Mạch Đương nhẹ nhàng liếm láp một hồi, sau đó khẽ mổ vài cái liền buông cậu ra, cuối cùng còn đưa tay lau môi dưới bị mình liếm có chút đỏ hồng, nói: “Hơi sưng, lần sau tôi sẽ nhẹ chút.”
Tay Trì Yến bởi vì chơi bóng, ngón tay có một lớp chai mỏng, ma sát trên đôi môi bị sử dụng quá độ nên có chút cảm giác ran rát, mang theo một loại xúc cảm tê tê dại dại, lại phối hợp với những lời này của anh, làm cho Mạch Đương vừa rồi còn hào sảng nghĩ dù sao cũng đã hôn, dứt khoát hôn nhiều một lần trực tiếp đỏ mặt.
Nam thần đùa giỡn lưu manh, cũng vẫn đẹp trai muốn đòi mạng mà…
“Hẳn là em nên nhẹ chút, anh cũng không tốt hơn em.” Mạch Đương nói.
“Được rồi, về trước đi.” Trì Yến cười nói, đưa tay kéo cậu chuẩn bị trở về, quay người lại liền thấy Lâm Tiêu Tiêu đứng cách đó không xa, đối phương hiển nhiên thấy được chuyện vừa rồi giữa hai người, có chút không biết làm sao mà đứng ở đó.
Lâm Tiêu Tiêu quả thực thấy được, hình ảnh Trì Yến đặt Mạch Đương trên tường hôn môi cô nhìn thấy tất cả, theo lý thuyết trường hợp phi lễ chớ nhìn như vậy cô hẳn là nên tránh đi, thế nhưng không biết vì sao cô không khống chế được chân mình, vậy mà lại đứng tại chỗ nhìn hai người hôn môi, mãi cho đến khi hai người phát hiện ra cô.
Nếu Mạch Đương là nữ sinh, chuyện như vậy bị đụng phải có lẽ cậu sẽ ngượng ngùng, đáng tiếc cậu không phải, cậu cùng Trì Yến đi qua bên người Lâm Tiêu Tiêu, còn phất tay chào hỏi cô, thái độ thản nhiên ngược lại còn khiến đối phương đỏ mặt.
“Vừa rồi ăn no chưa?” Trì Yến hỏi cậu, vừa rồi Mạch Đương ăn được một nửa liền đi khiêu vũ.
“Còn có chút đói.” Mạch Đương kéo tay anh qua đặt lên bụng mình, “Đại khái là vừa rồi lúc hôn môi đã xài hết sức lực của em.”
“…” Trì Yến không nói nên lời.
“Anh có đói không?” Mạch Đương hỏi.
“Không đói.” Trì Yến nói.
“Vậy nhất định là vừa rồi em dùng sức không đủ.”
“…”
Lâm Tiêu Tiêu nghe giọng bọn họ dần xa, lại liên tưởng đến hình ảnh vừa rồi, vô thức đỏ mặt, cô đưa tay che mặt mình, cảm giác mình hết cứu nỗi rồi, truyện cao H khắp nơi đều thấy không ít, vì sao nhìn người khác hôn môi cũng sẽ đỏ mặt chứ.
Sau khi Mạch Đương cùng Trì Yến trở lại sân nhảy hội trường vũ khúc đã đổi thành điệu waltz, có điều hai người đều không có ý tưởng tiếp tục khiêu vũ, Mạch Đương cũng không muốn đi WC lần nữa.
Lúc ăn gì đó Mạch Đương tổng kết thu hoạch hôm nay, cùng Trì Yến khiêu vũ hoàn thành, còn thêm trúng thưởng cùng Trì Yến hôn môi, như vậy vấn đề hiện tại là, cậu làm Mạch Nha, vậy phải về nhà thế nào đây? Làm sao thành công hoàn mỹ tránh khỏi nam thần rời đi?
Trở về khu lão thành khẳng định là không được, chính mình không có biện pháp tạo ra một phân thân nữa, cậu cần một nơi tốt để đi.
Kỳ thực Mạch Đương hoàn toàn có thể để Trì Yến đưa cậu về nhà Mạch Nha, hoặc là nhà Tưởng Ninh Ninh, không được nữa thì đến chung cư của Cao Nguyệt cũng được, nhưng Mạch Đương không muốn, bởi vì một lời nói dối liền cần dùng càng nhiều lời nói dối để che lấp, cậu không muốn nói dối Trì Yến. Sau khi suy tính, cuối cùng cậu chọn để Tưởng Ninh Ninh hỗ trợ chống đỡ Trì Yến, tự mình chuồn êm.
Đứng trên đường cái, Mạch Đương nhẹ thở ra một hơi, chuẩn bị đón xe trở về, một giọng nói phía sau gọi cậu lại, “Chào cậu, xin chờ một chút.” Vừa quay đầu liền thấy một chàng trai chạy đến, Mạch Đương không nhận ra cậu ta.
“Cậu muốn về sao?” Đối phương hỏi.
“Đúng.” Mạch Đương nói, “Cậu là…?”
“A, quên tự giới thiệu, mình là Lương Việt, sinh viên học viện hàng hải.” Nói đến đây cậu ta đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, sờ sờ ót, mang theo chờ mong nhìn Mạch Đương, “Cậu còn nhớ mình không?”
Mạch Đương không hiểu ra sao nhìn cậu ta.
“Chính là… vừa rồi lúc ở trong góc kia, mình không cẩn thận… nhìn thấy cậu.” Nói đến đây nam sinh trẻ tuổi còn cao hơn Mạch Đương kia vậy mà lại đỏ mặt.
Cậu ta vừa nói vậy Mạch Đương liền nhớ ra, thì ra là người lúc nãy đụng phải khi điều chỉnh bra trong góc tối, chỉ là vì sao phải đuổi theo đến đây? Chẳng lẽ mình làm rớt bra bị cậu ta nhặt được sao?! Mạch Đương cả kinh, đưa tay nhấn nhấn ngực mình, xúc cảm đầy đặn khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, may mắn là vẫn còn.
Lương Việt bị động tác hào phóng của Mạch Đương làm cho ngu người, ánh mắt dừng trước ngực cậu hai giây, tiếp đó khuôn mặt liền đỏ bừng lên, vội vã quay mặt chỗ khác, “Ưm… xin lỗi, mình không cố ý nhìn.”
Mạch Đương phát hiện dường như mình đã làm ra chuyện gì rất ghê gớm, dọa sợ vị thiếu niên ngây thơ này, cậu thả tay xuống, ho hai tiếng, hỏi: “Cậu gọi tôi làm gì?”
Lương Việt cũng ho hai tiếng, trấn định trái tim đang nhảy như bay của mình, “Cậu muốn về sao?”
“Đúng vậy.” Mạch Đương cảm thấy cậu ta hỏi đến kỳ quái, không về chẳng lẽ ra đây hóng gió?
“Một mình cậu sao?” Lương Việt hỏi.
“Rốt cục cậu muốn nói cái gì?” Mạch Đương nhíu mày hỏi.
Mặt Lương Việt lại đỏ lên, mới nói: “Mình có thể đưa cậu về không?”
Ha?! Mạch Đương sửng sốt một chút, sau đó bóng đèn chợt lóe, tên này… sẽ không phải nhìn trúng mình đi? Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạch Đương thầm gọi má ơi!! Mình mặc nữ trang không chỉ thu được nam thần, còn trêu chọc thêm một đóa hoa đào?!! Tạo nghiệt gì đây… Cậu có chút hỗn độn trong gió.
Lương Việt thấy dáng vẻ sửng sờ của cậu, cho là mình quá đường đột, vội vàng nói: “Cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy một cô gái đi về buổi tối không quá an toàn.”
“À, không sao đâu, tự tôi về là được rồi.” Mạch Đương cự tuyệt ý tốt của cậu ta, vươn tay ngăn một chiếc xe đi ngang qua, nói tiếng cảm ơn với Lương Việt liền lên xe, xe rất nhanh rời đi, lưu lại Lương Việt đứng tại chỗ nhìn theo hướng cậu có chút mất mát.
Sau khi lên xe Mạch Đương đột nhiên nhớ tới vì sao mình cảm thấy Lương Việt nhìn quen mắt, thì ra trước kia lúc bọn Trì Yến cùng học viện hàng hải thi đấu, Lương Việt là chủ lực của học viện hàng hải, cũng chính là người buổi tối ngày đó cậu trở lại sân bóng nhỏ nhìn thấy bóng lưng có chút tương tự Trì Yến kia.
Có điều cho dù nhớ cậu cũng không để ý, so ra cậu tương đối để ý là kế tiếp làm sao sắm tốt vai “Mạch Nha” đây, vừa nghĩ đến phản ứng hôm nay của Trì Yến cậu liền phiền muộn, dường như nam thần thật sự thích em gái nhỏ.
Đây thật là một chuyện tình vừa ngọt ngào lại vừa bi thương. Mạch Đương thở dài, lấy di động ra xem, tin nhắn thông báo có thư chưa đọc, mở ra xem là Trì Yến gửi tới.
Chi: Đang làm gì?
Duang: Chơi game.
Chi: Tối nay tôi tìm cậu ăn khuya.
Ăn khuya là cuộc hẹn lúc ban ngày, nếu như bình thường Mạch Đương nhất định không nói hai lời liền chạy qua, nhưng hiện tại cậu cần phải suy nghĩ kỹ phương pháp ứng đối kế tiếp, vì vậy cậu nhịn đau cự tuyệt lời mời của nam thần.
Duang: Để mai rồi ăn, hôm nay no rồi.
Chi: Được, tối mai đến nhà tôi ăn cơm, chuyện lúc trước mẹ tôi nói phải cảm ơn cậu.
Duang: Ok.
Đến nhà nam thần ăn cơm, còn có thể được ăn món mẹ vợ làm, cơ hội tốt như vậy Mạch Đương khẳng định sẽ không cự tuyệt, về phần em gái nhỏ hay em trai nhỏ thì gặp gia trưởng trước rồi nói!
Có điều tin nhắn cậu vừa send, Trì Yến liền gửi ngay một tin nhắn lại.
Chi: Có thể mang theo em gái Mạch Nha của cậu.
… Móa, nói cho cùng thì ra là muốn hẹn em gái!!
Danh sách chương