Editor: May 

Lại là một trận cười: “Tôi đoán cậu sẽ là thái độ này, chỉ là trận ngày mai, cậu phải ở đó, luôn không thể lại để Nhị Trung lại tiếp tục cuồng vọng như vậy.”

Hỏi người cũng không có nhận được đáp lại, nhưng anh biết rõ tính cáchđối phương.

Chỉ cần không cự tuyệt, ngược lại đi lộ mặt một chút, vẫn là được.

Chỉ là.

“Chờ một chút, cậu đây là đi đâu?”

“Tìm người.” Người trong bóng mờ rốt cuộc lộ gương mặt ra, đáng tiếc là còn mang khẩu trang màu đen, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt, lười biếng xa cách, mang theo không kiên nhẫn.

Về phần tìm chính là ai.

Khi anh chuyển qua chỗ ngoặt.

Một đứa bé mặc áo lông vũ màu đen, trực tiếp vọt lại đây, ôm chặt chân anh: “Anh, anh đi đâu, em tìm anh thật lâu? Em đều phải thay mẹ lo lắng cho anh.”

Bóng người tựa hồ là cười một chút, vươn một bàn tay rãnh ra, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ kia, âm cuối có chút lạnh lùng: “Bạn học Phong Tiểu Lâm, em nghĩ nói hết lời nói của anh, là cảm thấy tùy tiện đi loạn không cần bị đánh?”

Đứa bé lắc đầu: “Em không có đi loạn, em nghe được trong điện thoại, anh nói muốn đi đánh nhau, em là muốn đi ngăn cản anh, đánh nhau nhiều không tốt, lại gọi phụ huynh lần nữa, mẹ lại xóa hết tiêu vặt tiền của anh.”

“Em trai anh thật đúng là mưu tính sâu xa.” Bóng người kia không chút để ý, ngón tay ở sau khi đụng tới đồ vật trên tay em trai anh, dừng một chút: “Đây là cái gì?”

Đứa bé đoán không ra cảm xúc của anh trai mình, thật vất vả có đề tài khác để nói, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là anh trai nhỏ cứu mạng em tặng cho em, anh trai nhỏ cũng rất thích chơi game, cho nên em vì báo đáp phần ân cứu mạng này, em tính toán buổi tối dẫn anh ấy bay một phen.”

“A, cứu em một mạng thật đúng là thảm, kiếp sống trò chơi đều phải kết thúc.”

Những lời này kích thích Tiểu Lâm, qua một lúc lâu vẫn không có hòa hoãn được.

Từ trước đến nay anh trai cậu không phải thân thiện.

Nhưng mà, ở trên Weibo, không có fans nào không biết, K Thần là một nô lệ của em trai.

Một tay của Phong Nại cắm túi quần, một bàn tay khác búng búng tờ giấy kia: “Chờ có cơ hội cảm ơn anh trai nhỏ này của em.”

“Cần thiết!” Tiểu Lâm thật cao hứng, cậu cảm thấy anh trai cậu và anh trai nhỏ nhất định có thể ở chung hoà bình, dù sao hai người kia đều soái như vậy……

Sự thật chứng minh, Tiểu Lâm đích xác vẫn là một đứa bé.

Lão đại Nhất Trung và lão đại Nhị Trung sao có thể sẽ ở chung hoà bình.

Dùng thiên địch tới hình dung lại chuẩn xác không thôi.

Lúc này.

Mạc Bắc đã đi ra Nhất Trung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện