Gió đêm hơi lạnh, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn ở ven đường chờ Trần Bân.

Trần Bân trở về khách sạn lấy xe, hắn hoàn toàn không có cách với hai vị tổ tông này, Nguyễn Nhuyễn muốn trở về, Lục Ly khẳng định sẽ trở về.

Mà hắn hoàn toàn ngăn lại không được.

Chỉ có thể nhận mệnh quay lại lấy xe, đưa một người một mèo này trở về.

Sau khi ngồi trêи xe, Lục Ly nửa mở cửa kính xe, nhìn cảnh đêm phồn hoa.

Nguyễn Nhuyễn từ sau khi tới đây, ban đêm cũng không có đi ra, hoặc có thể nói là sau khi cô biến thành mèo, liền không biết làm sao để đi ra.

Thỉnh thoảng được Lục Ly ôm ra ngoài, cũng chỉ đi dạo khu buôn bán bên kia một vòng.

Trêи người Nguyễn Nhuyễn, hiện tại mặc quần áo Lục Ly thiết kế cho cô, có vài điều muốn nói, vậy chắc chính là quần áo Lục Ly thiết kế cho cô, cô còn chưa có mặc hết, liền phải biến thành người, về sau sẽ không còn cơ hội mặc nữa.

Ghé vào trêи cửa sổ xe, Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm ánh sáng của đèn nê ông lóe lên ngoài cửa xe.

Lúc này không tính là quá muộn, mới hơn bảy giờ, bên đường đèn đường toàn bộ đều sáng lên, ven đường có không ít người đi dạo, có lẽ ăn xong cơm tối ra tản bộ.

Tiếng cười nói, cửa xe mở ra hơn phân nửa, truyền vào trong tai bọn họ.

Lục Ly ngồi ở trêи ghế sau, hai chân Nguyễn Nhuyễn đạp ở trêи đùi Lục Ly, hai chân khác ghé vào trêи cửa xe, tư thế có chút khó coi, cũng có chút khiến người mệt mỏi, nhưng Nguyễn Nhuyễn vãn rất kiên trì.

Bởi vì cô muốn nhìn cảnh sắc bên ngoài nhiều hơn một chút, lúc vẫn đang làm mèo, nhìn nhiều thêm mấy lần.

Lục Ly ngẫu nhiên duỗi tay xoa xoa đầu cô, cúi đều liếc nhìn cô một cái.

Một người một mèo ở trong xe, nhưng thật ra cực kỳ an tĩnh.

Trần Bân thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, đều nhịn không được líu lưỡi, Lục Ly thật sự quá mức sủng ái mèo.

Ngay cả hắn là người đại diện cũng không biết rốt cuộc là vì sao.

Sau khi về đến nhà, bản thân Trần Bân cũng trở về nhà, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào, trong nhà tuy rằng không có ai ở, nhưng vẫn luôn có dì giúp việc tới đây lau dọn, cho nên bên trong sạch sẽ không tì vết.

Nguyễn Nhuyễn vừa vào nhà liền từ trong ngực Lục Ly nhảy xuống, chạy vào bên trong.

Lục Ly nhìn, không nhịn được cong cong môi: “Nhuyễn Nhuyễn, cẩn thận một chút.”

Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại nhìn anh một cái, “Meo.”

Cô biết mà.

Lục Ly nhìn, giữa mi mắt tràn đầy nhu ý.

Nhìn mèo nhảy nhót, bản thân Lục Ly cũng cảm thấy tâm tình sung sướиɠ, vui vẻ nói không nên lời.

Trước kia, Lục Ly từng nuôi một con mèo, nhưng đó là ký ức khi còn nhỏ, ở bên ngoài nhặt được một con mèo hoang, chỉ là đó là một con mèo hoang, lúc ấy Lục Ly thấy đang vào mùa đông, phát hiện ở bên dưới bánh xe, liền ôm trở về nhà.

Vào ngày mùa đông, mèo bị lạnh run bần bật, chắc là cũng lâu rồi chưa được ăn uống.

Lục Ly từ nhỏ hơi lãnh đạm rất nhiều chuyện, hết lần này tới lần khác lại dùng hết tất cả kiên nhẫn với con mèo kia, vẫn luôn chăm sóc.

Chăm sóc hơn nửa năm, mèo nuôi không tệ, lúc đó Lục Ly học tiểu học, vừa tan học về nhà là chơi cùng với mèo, bởi vì cha mẹ lúc ấy đều công việc vội vàng, từng có nhiều lần không để ý tới Lục Ly, tất cả những cô đơn trong cuộc sống của Lục Ly, đều chia sẻ với mèo.

Con mèo kia nuôi chừng hai năm, từ lớp ba đến lớp năm, đều nuôi ở đây, ở cùng bên Lục Ly.

Chẳng qua sau đó, con mèo kia qua đời.

Từ đây về sau, Lục Ly liền không nuôi mèo.

Cho đến khi gặp Nguyễn Nhuyễn, nhìn thấy cô đáng thương lôi kéo ống quần của mình, Lục Ly đột nhiên bừng tỉnh, hình như cảm giác trước kia đã trở lại.

Anh chỉ muốn nuôi cô thật tốt, mà không phải giống như lúc trước, lặng yên không một tiếng động qua đời.

……

Nhưng Lục Ly rất rõ ràng, con mèo này cũng không phải là con mèo khi còn bé kia, một điểm này anh vẫn phân biệt rất rõ ràng.

Còn mèo nuôi khi còn nhỏ kia, có lẽ chỉ là Lục Ly cảm thấy đáng thương, ôm về nhà nuôi, nhưng con này, cảm tình của Lục Ly đối với nó không biết nên nói ra sao.

Lúc ban đầu, cảm thấy cô vô cùng đáng thương, muốn tìm được chủ nhân cho cô, nhưng càng nuôi, lại càng không muốn buông tha.

Lúc nhìn đến cặp mắt của cô, Lục Ly luôn cảm thấy có thể nhìn hiểu suy nghĩ cô muốn biểu đạt vậy.

Có lúc, anh sẽ có ảo giác, thật giống như đây cũng không phải một con mèo, mà là một người, có thể nghe hiểu lời mình nói, có thể ở lúc tâm tình mình không tốt an ủi mình, cũng có thể ở bên cạnh mình, trò chuyện cùng mình.

Tất cả tất cả, đều ở đây nói cho anh, con mèo này không đơn giản.

Có thể cho dù là không đơn giản đi nữa, Lục Ly cũng muốn nuôi cô, cưng chiều cô.

Không có nguyên do, chỉ là muốn như vậy.

Anh lặng lẳng nhìn mèo nhảy nhót cách đó không xa, đột nhiên nhớ tới Trần Bân nói với mình, cũng không biết bản thân mình rốt cuộc vì sao lại thích con mèo này.

Hiện tại nghĩ nghĩ, bản thân Lục Ly cũng không biết nói thế nào.

“Meo.” Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, nhìn về phía Lục Ly.

Lục Ly cười khẽ, duỗi tay ôm cô lên: “Sao lại muốn trở lại vậy?”

Nguyễn Nhuyễn không lên tiếng, chui vào trong ngực anh, dùng sức chui.

Lục Ly cong cong môi: “Còn muốn làm nũng với ta sao.”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Thừa dịp đang lúc làm mèo, mau ăn đậu hủ của nam thần nhiều chút chút.

Nếu không làm người, có thể sẽ không có cơ hội.

Lục Ly ôm cô đi lên lầu, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Lại đây, ta tắm rửa cho mày.”

Nguyễn Nhuyễn đi qua bên Lục Ly, tùy ý anh tắm rửa cho mình.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, làm cho toàn bộ phòng tắm cũng thêm sương mù, tràn đầy sương mù.

Sau khi tắm xong, Lục Ly liền rửa mặt.

Một người một mèo rửa mặt sạch sẽ xong liền lên giường ngủ.

Nguyễn Nhuyễn còn đang tự hỏi, ngày mai nên làm sao để Lục Ly ở nhà cùng mình một ngày.

“Tôi cho cô một kiến nghị.”

“Nói.”

“Gỉa bệnh.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Như vậy Lục Ly sẽ ôm cô đi bệnh viện đấy.

“Cái này không được, Lục Ly chắc sẽ mang ta đi bệnh viện, mà không phải ở nhà một ngày.” Cô không muốn một ngày cuối cùng ở cùng với nam thần, lại phải trôi qua ở bệnh viện.

Hệ thống nghĩ nghĩ nói: “Vậy tùy cô, dù sao tôi tin tưởng cô.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn: “Ta cũng không tin bản thân ta.”

“Cô mỗi lần nói đều nói như vậy, nhưng nhiệm vụ vẫn hoàn thành thuận lợi.”

Nguyễn Nhuyễn thở dài, nghĩ nghĩ nói: “Ta ngày mai liền phải khôi phục thành người, mi có thể nói tất cả mọi chuyện cho ta chưa?”

“Ngày mai buổi tối trước mười hai giờ, tôi sẽ đem chuyện cơ bản cô muốn biết đều nói cho cô, đương nhiên không thể nói vẫn là không thể nói.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Nói giống như chưa nói vậy.

Cô ừ một tiếng: “Được rồi.”

Nguyễn Nhuyễn trở mình, chui vào trong ngực Lục Ly.

Lục Ly ngủ mơ mơ màng màng, nhưng vẫn vươn tay ra, ôm cô vào trong ngực.

Bóng đêm yên lặng, một người một mèo nương theo ánh trăng mỏng manh, ôm nhau mà ngủ.

*

Sáng sớm, Lục Ly tỉnh lại đầu tiên.

Lúc tỉnh lại anh còn có chút kinh ngạc, mèo vì sao còn chưa tỉnh.

Nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn tỉnh rất sớm, lúc Lục Ly dậy, mèo đều ở dưới giường nhìn anh.

Nhưng lúc này, mèo còn an an tĩnh tĩnh nằm ở trêи giường của mình.

Nhướng mày, Lục Ly duỗi tay nhéo nhéo mặt mèo, nhưng không có động tĩnh gì.

Anh gọi: “Nhuyễn Nhuyễn?”

Nguyễn Nhuyễn mở to mắt nhìn Lục Ly, nghĩ nghĩ liền đi qua bổ nhào vào trong ngực anh, cô quyết định, đợi lát nữa nếu Lục Ly phải đi ra ngoài, cô liền nắm ống quần Lục Ly, không để cho anh đi ra ngoài là được.

Bày trò vô liêm sỉ cũng phải để cho Lục Ly ở nhà cùng cô cả ngày.

Dù sao đây cũng là một nhiệm vụ cuối cùng.

Rửa mặt xong, Trần Bân liền đưa bữa sáng tới, chuẩn bị đưa Lục Ly đi phim trường quay phim.

Nguyễn Nhuyễn vừa nhìn thấy Trần Bân, liền hung tợn trừng mắt hắn.

Trần Bân run lên, có chút kinh ngạc: “Nhuyễn Nhuyễn hôm nay làm sao vậy, vì sao lại không có ý tốt với tôi như vậy?”

Nghe vậy, Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn, lắc lắc đầu: “Không biết, có thể là thiếu ngủ?”

Trần Bân: “……”

Hồ nghi nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn vài lần, hắn cảm thấy không phải ở vấn đề thiếu ngủ đâu.

“Nó có phải không muốn tôi ở lại đây không.”

Vừa dứt lời, Lục Ly còn chưa kịp trả lời, Nguyễn Nhuyễn liền kêu một tiếng: “Meo.”

Trần Bân thật sự có thể tự mình hiểu lấy.

Tay cầm bữa sáng của Lục Ly dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Không muốn Trần Bân lại đây?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Đúng, chính là như vậy.

Anh ta lại đây đón anh đi phim trường, khẳng định không muốn nha.

Trần Bân nhìn một người một mèo, vô cùng ủy khuất.

Vì sao lại không muốn hắn ở lại đây chứ, hắn ngày thường đối xử với Nguyễn Nhuyễn, cũng xem như không tồi mag.

Lục Ly nhướng mày: “Vì sao không muốn Trần Bân lại đây?”

Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, trực tiếp đi qua bên chân Lục Ly, đạp lên trêи chân Lục Ly, trặc tiếp ghé vào nơi đó.

Động tác này, cô cảm thấy Lục Ly chắc là có thể hiểu.

Lục Ly hơi giật mình, động tác này, là lúc ban đầu Nguyễn Nhuyễn gặp được Lục Ly, cô làm tư thế này.

Ngay lúc đó cô không muốn Lục Ly đi, sau đó Lục Ly liền ôm cô cùng nhau lên xe, đi siêu thị, rồi sau đó khi tiết mục quay hoàn thành, Lục Ly liền ôm cô về nhà, cho tới bây giờ.

“Mày không muốn đi phim trường?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Lục Ly hơi dừng lại, vươn tay ôm cô lên, “Vì sao lại không muốn đi phim trường, muốn ở nhà chơi sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.” Đúng, chính là như vậy.

Trần Bân cũng nhướng mày, có chút kinh ngạc nói: “Này cậu cũng thể nghe hiểu ý của mèo?”

Lục Ly liếc mắt nhìn hắn: “Mèo của tôi tôi khẳng định hiểu.”

Trần Bân: “……” Được được được, mèo của cậu cậu hiểu nhất.

Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Cái này cũng có thể hiểu được, đúng là không thể tượng tưởng nổi mà.

Nguyễn Nhuyễn sau khi kêu xong, liền bắt được vạt áo của Lục Ly, không để cho anh buông tay ôm mình.

Cho đến khi Lục Ly ăn sáng xong, Nguyễn Nhuyễn cũng không nguyện ý rời đi Lục Ly, Lục Ly ôm cô chuẩn bị buông xuống, Nguyễn Nhuyễn liền đưa ra móng vuốt nắm quần áo của anh, sống chết không muốn buông ra.

Như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Lục Ly nhíu mày một cái, nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Mày cũng không muốn ta đi phim trường?”

“Meo.”

Đúng vậy đấy, Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt nhìn Lục Ly, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng mong đợi.

Lục Ly nhíu mày, nhìn Nguyễn Nhuyễn có chút không bình thường, thấp giọng nói: “Nhưng ta phải làm công việc, ta ôm mày cùng đi phim trường được không?”

Nguyễn Nhuyễn vẫy đuôi, lắc đầu.

Cô cũng không phải rất nguyện ý, mục đích hôm nay chỉ là để cho Lục Ly ở cùng với mình một ngày.

“Còn không muốn?”

“Meo.”

Lục Ly nhíu mày nhìn, nhìn nhau với Trần Bân, thấp giọng hỏi: “Có phải có nơi nào không thoải mái không?” Anh đột nhiên nhớ tới buổi sáng lúc rời giường, Nguyễn Nhuyễn cũng không chủ động.

Nguyễn Nhuyễn không lên tiếng, nhưng lại dùng sức bắt lấy quần áo Lục Ly, không muốn buông ra.

Nhìn hồi lâu sau, Lục Ly nhíu nhíu mày, hơi có chút bất đắc dĩ.

“Anh giúp tôi gọi điện thoại với Cố đạo.”

“Hử? Không đi phim trường?”

Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn, ở lúc đối diện với cặp mắt kia, lòng mềm đến rối tinh rối mù, làm sao có thể cự tuyệt được nó.

“Ừ, cảnh diễn hôm nay cũng không quá quan trọng, tôi không đi qua, nói với ngài ấy một tiếng, sau này thì bù lại.” Lục Ly thấp giọng an bài nói: “Cố đạo chắc là không thành vấn đề, hôm nay không cần ai đối diễn, chỉ là cảnh diễn một mình của tôi.”

Hôm nay Lục Ly có hai cảnh diễn, đều là diễn một mình, cho nên xin nghỉ cũng sẽ không chậm trễ tiến độ của những diễn viên khác.

Nghe vậy, Trần Bân gật gật đầu: “Được, cậu ở nhà với Nguyễn Nhuyễn?”

“Ừ.”

“Nó có phải không thoải mái hay không, muốn đi bệnh viện nhìn xem không?”

Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng vẫy đuôi, “Meo meo.”

Lục Ly hơi giật mình, thở dài nói: “Không được, nó không muốn đi.”

“Vậy được đi.”

Trần Bân sau khi gọi điện thoại cho Cố đạo xong, liền nói một tiếng với Lục Ly, Cố đạo bên kia không có vấn đề gì, dù sao Lục Ly khó có được xin một lần, một ngày nghỉ vẫn nguyện ý cho.

Ở Lục Ly bên này đợi một hồi, Trần Bân liền rời đi.

Sau khi Trần Bân đi, Nguyễn Nhuyễn mới nguyện ý từ trong lòng ngực Lục Ly xuống dưới.

Lục Ly cười khổ không thôi, thấp giọng hỏi cô: “Sợ ta đi phim trường cùng Trần Bân sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “...”

Đúng là có chút sợ, sợ nhiệm vụ của mình không làm được, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cô là một người mâu thuẫn, muốn ở bên cạnh Lục Ly, cũng muốn khôi phục thành người, cô có quá nhiều mơ ước chưa hoàn thành, cũng có quá nhiều chuyện còn chưa có đi làm, cho nên muốn biến thành người, tiếp tục làm chuyện của mình.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn lại có trăm ngàn lưu luyến với Lục Ly.

Sau một lát, Lục Ly cũng không đợi cô trả lời, chỉ đưa tay xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, sung sướиɠ kêu: “Meo.”

Lục Ly cười khẽ, ôm cô vào trong ngực, rũ mắt nhìn cô, mặt mày nhu hòa.

*

Cả ngày, Nguyễn Nhuyễn đều cùng Lục Ly ở nhà.

Buổi trưa ăn bên ngoài, bởi vì trong tủ lạnh không có thức ăn, ăn xong cơm trưa, Nguyễn Nhuyễn liền đi theo Lục Ly cùng nhau ngủ trưa, vào buổi chiều, Lục Ly ở nhà xem phim, Nguyễn Nhuyễn ghé vào bên người anh, xem phim với anh.

Buổi chiều, thừa dịp ánh mặt trời không nắng gắt, Lục Ly đi ra phía sau tưới nước cho hoa, Nguyễn Nhuyễn cũng đi theo ra ngoài.

Bình bình đạm đạm một ngày, không có thứ gì khác.

Chỉ là trước khi biến thành người, Nguyễn Nhuyễn còn muốn Lục Ly làm một chuyện, muốn chụp chung với Lục Ly.

Ít nhất cho mình, cũng cho Lục Ly ấn tượng sâu sắc một chút.

Đây là ý tưởng của Nguyễn Nhuyễn, cho nên tưới hoa xong, Nguyễn Nhuyễn liền nắm ống quần Lục Ly không muốn đi.

Cô đưa ra móng vuốt, muốn để cho Lục Ly ôm mình.

Lục Ly khẽ run, khom người bế cô lên, “Sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn lay động thân mình, vươn móng vuốt chỉ hướng trong phòng.

Cô biết Lục Ly để điện thoại di động ở trong nhà.

Lục Ly ôm cô vào nhà, Nguyễn Nhuyễn đi vào liền đi tới trêи sô pha, dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Ly, vươn móng vuốt ấn lên điện thoại quay đầu nhìn anh.

“Muốn chụp ảnh?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Lục Ly cười khẽ, ngược lại theo ý cô, lấy điện thoại di động ra chụp hình cho cô.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn đưa ra móng vuốt, chỉ chỉ điện thoại di động, cô chui vào trong ngực Lục Ly.

Lục Ly nhìn một loạt động tác của cô, hơi ngẩn ra: “Muốn chụp chung với ta?”

“Meo.”

Lục Ly cười khẽ, như suy tư nhìn Nguyễn Nhuyễn thật lâu sau, mới ừ một tiếng, ôm cô cùng nhau chụp ảnh.

Một người một mèo chơi hồi lâu, Lục Ly thật ra cũng không phải là người thích tự chụp ảnh, kỹ thuật tự chụp cũng siêu cấp kém, nhưng Nguyễn Nhuyễn muốn, anh cũng tùy ý cô.

Ôm Nguyễn Nhuyễn chụp ảnh xong, Lục Ly liền chụp một mình Nguyễn Nhuyễn, cũng chụp rất nhiều rất nhiều.

Một người một mèo cứ như vậy ở bên nhau cả ngày, Lục Ly có thể cảm giác được cảm xúc của mèo có chút không bình thường, nhưng rốt cuộc nơi nào không giống, anh lại không nói nên lời.

Chỉ có thể là an an tĩnh tĩnh ở cùng Nguyễn Nhuyễn, cùng cô làm điều cô muốn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn ăn vạ trêи người Lục Ly không muốn rời đi, cô tính tính thời gian, không còn mấy giờ nữa.

Lục Ly cúi đầu nhìn cô, xoa đầu cô trấn an cảm xúc: “Muốn cùng nhau xem TV không?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

“Muốn xem cái gì?”

Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu.

Lục Ly vừa mới chuẩn bị nói chuyện, điện thoại liền vang lên.

Anh nhướng mày, Nguyễn Nhuyễn theo tầm mắt nhìn lại, lúc nhìn thấy trêи màn hình hai chữ Trần Diễm có chút kinh ngạc.

Cô biến thành mèo lâu như vậy, cũng chưa thấy Lục Ly liên lạc với Trần Diễm, còn tưởng rằng hai người có chuyện gì đấy.

Trần Diễm là anh trai của Trần Nặc, cũng là bạn học của Lục Ly, hai người một người là đạo diễn một người là nghệ sĩ, ở trong vòng giải trí có thể nói là một đôi anh em có quan hệ rất tốt.

“A lô, đã trở lại?”

Trần Diễm cười to: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng quay chụp hoàn thành.”

Trần Diễm gần mấy tháng nay ra ngoài quay phim phóng sự, vẫn luôn không ở trong nước.

Nghe vậy, Lục Ly ừ một tiếng: “Về nhà?”

“Trở về, gọi điện thoại nói cho cậu một tiếng, nghe nói cậu nuôi một con mèo?”

Lục Ly cười nhẹ, mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn đáp lời: “Nuôi, rất đáng yêu.”

Trần Diễm chậc chậc: “Tôi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nhìn xem mèo của cậu.”

“Buổi tối có thể, tôi không quay phim.”

“Được.”

Sau khi treo điện thoại xong, Lục Ly liền ôm Nguyễn Nhuyễn lên lầu, chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Meo.”

Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly, đi theo Lục Ly vào phòng tắm.

Lục Ly bật cười, nhéo nhéo lỗ tai cô cười nói: “Ta muốn tắm rửa, trước đi ra ngoài chờ ta được không?”

Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn Lục Ly, an tĩnh nhìn một hồi lâu sau, mới xoay người rời đi.

Sao có thể không được chứ.

Một ngày vô cùng bình đạm, không có biến hóa quá lớn, cũng không có cảnh tượng ly biệt bi thương.

Nhiệm vụ cuối cùng của cô, cũng coi như hoàn thành.

Sau khi rửa mặt xong, Lục Ly liền ôm Nguyễn Nhuyễn lên giường ngồi, Lục Ly còn đang nghiên cứu kịch bản, mà Nguyễn Nhuyễn, lại an an tĩnh tĩnh ghé vào trêи đùi Lục Ly.

Thời gian yên tĩnh, từng chút từng chút trôi qua.

Vào lúc mười một giờ, Lục Ly đúng giờ ngủ.

Nguyễn Nhuyễn kêu một tiếng, tay tắt đèn của Lục Ly hơi dừng lại, cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm anh, như là muốn nhớ Lục Ly hiện tại thật kỹ, một lát sau, Nguyễn Nhuyễn không có động tĩnh gì, Lục Ly mới tắt đèn.

Còn thừa một giờ cuối cùng, Lục Ly ôm cô nằm xuống một lúc cũng không có nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà Nguyễn Nhuyễn, vẫn luôn mở con mắt nhìn Lục Ly, cô thật cẩn thận ngồi dậy, ngồi ở bên cạnh Lục Ly, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn mặt của Lục Ly.

Không biết sau này, còn có thể nhìn thấy bộ dáng này của Lục Ly hay không.

“Còn một giờ cuối cùng.”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Mi chuẩn bị nói cho ta tất cả mọi chuyện chưa?”

Hệ thống đáp lời: “Sắp rồi.”

Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ chốc lát nói: “Ta tại sao phải trở thành một con mèo?”

“Cô không phải là không cẩn thận qua đời, mà là bị người ta đẩy xuống, chỉ là người kia cô không thấy, sau khi đẩy xuống, lúc ấy cô không cam lòng, muốn biết rốt cuộc là ai làm, cho nên có oán niệm, do đó làm cho cô bám vào trong thân thể của mèo.”

“Mèo kia xuất hiện như thế nào?”

Hệ thống trầm mặc một hồi nói: “Tôi cho cô một thân hình, thật ra là tùy tiện tìm, để cho cô tạm thời tồn tại.”

“Vậy vì sao… Các người lại nguyện ý để cho ta tới làm nhiệm vụ?”

“Lúc cô hôn mê, chúng tôi có hỏi qua cô, có phải muốn sống hay không, cô nói đúng vậy, cho nên liền có tình huống hiện tại.”

Nguyễn Nhuyễn tự hỏi, nhưng trong đầu cái gì cũng nhớ không nổi: “Vậy đoạn ký ức kia đâu? Cắt bỏ?”

“Đúng.”

Hệ thống giải thích cho cô: “Hệ thống chúng tôi tồn tại, chỉ là vì trợ giúp người tốt có oan khuất mà tồn tại, không có mục đích gì khác.”

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, tạm thời có thể tiếp thu cách nói này.

“Vậy ta tại sao phải bị phân công cho Lục Ly.”

Hệ thống nói cho cô chuyện lúc Lục Ly còn bé, nó giải thích: “Mặc dù Lục Ly vẫn luôn không biểu hiện ra, nhưng đáy lòng hắn khát vọng muốn nuôi một con mèo đen, cũng bởi vì cô là fans của Lục Ly, cho nên liền để cho cô đi theo Lục Ly.”

Giải thích như vậy là nói về nói quá khứ sao.

Cô quả thật cho đến trước khi qua đời còn tâm tâm niệm niệm muốn thấy Lục Ly, nhìn ở khoảng cách gần, hoặc là cùng nhau quay một bộ phim, chính mình làm nữ số n cũng được, đây là nguyện vọng của Nguyễn Nhuyễn trước khi chết còn chưa hoàn thành.

Hệ thống rất rõ ràng với điều này, cho nên hoàn thành nguyện vọng của cô.

Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Ta đây sau khi biến thành người, vậy con mèo này làm sao bây giờ?”

“Cô đi rồi, mèo sẽ tự nhiên mà biến mất.” Hệ thống bổ sung nói: “Nó vốn dĩ chính là một con mèo không còn sinh mệnh, chỉ là bởi vì cô bám vào trong thân thể nó, mới tiếp tục còn sống.”

“Vậy ta sẽ biến mất như thế nào.”

“Vừa đến 12 giờ, chúng tôi sẽ đưa cô trở về bên trong thân thể.”

Nguyễn Nhuyễn trầm mặc, đột nhiên lên tiếng nói: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Còn có nửa giờ.”

“Ta đi rồi Lục Ly làm sao bây giờ?”

Hệ thống trầm mặc, qua hồi lâu mới trả lời vấn đề của Nguyễn Nhuyễn.

“Lục Ly không có gì bất ngờ xảy ra mà nói khẳng định sẽ tìm cô.”

“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó, hắn tìm không thấy.”

“Đúng rồi, đợi lát nữa tới mười hai giờ, cô ra bên ngoài, không thể ở trong phòng, cái này tôi quên nói với cô.”

“Đi ra ngoài đâu?”

“Trong sân, mở cửa ra, chế tạo một bộ dáng giả mạo cho Lục Ly, để cho hắn nghĩ cho là cô đi lạc, nếu không sẽ quá huyền ảo.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, suy nghĩ nói: “Chuyện này, vốn là rất mơ hồ được không?”

Mình biến thành mèo, lại biến thành người, mèo tự động biến mất.

Một loạt chuyện này, dựa theo logic của người bình thường, căn bản không giải thích được.

Nhưng cố ý sự thật lại là như vậy.

Cô cũng trải qua chuyện này.

Hệ thống ừ hừ một tiếng: “Còn muốn biết gì nữa, cô tiếp tục hỏi đi.”

Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ chốc lát nói: “Sau khi ta biến thành người, mi cũng sẽ biến mất phải không?”

“Đúng vậy.”

“Ta đấy có thể biết được là ai làm hại ta không?”

“Người bên cạnh cô, chính mình đi tìm đi, đến lúc đó biến thành người, tôi chỉ có thể nhắc nhở như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Nhưng còn Lục Ly làm sao bây giờ.”

Cô luyến tiếc Lục Ly, tưởng tượng đến muốn cùng Lục Ly tách ra, liền luyến tiếc.

“Đợi lát nữa lúc ta đi ra ngoài, Lục Ly có tỉnh lại không?”

“Sẽ không, yên tâm đi.”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cũng không biết trò chuyện bao lâu, hệ thống đột nhiên nhắc nhở: “Còn có một phút đồng hồ, cô nên đi ra ngoài.”

Nguyễn Nhuyễn mở to mắt, nương ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Lục Ly, suy nghĩ thật lâu thật lâu, cô đột nhiên tiến lên, đi tới bên Lục Ly.

Trước khi biến thành người, hôn Lục Ly một lần cuối cùng, chắc không quá đáng chứ?? Mới vừa hôn đến môi Lục Ly, Lục Ly buông hai bên tay xuống, có một chút xíu động tĩnh, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, liền không còn.

Lục Ly còn ở trong trạng thái hôn mê, hệ thống nhắc nhở cô: “Đã đến giờ.”

Nguyễn Nhuyễn lưu luyến không rời nhảy xuống giường, quay đầu lại nhìn Lục Ly, đi một bước quay đầu lại nhìn một cái, ra khỏi phòng, lúc đi đến ngoài sân, đã là lúc gần rạng sáng.

“Ta còn có một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Ta biến thành người xong, có thể lập tức tỉnh lại sao?”

“Tùy theo ý thức sinh tồn của cô.”

Nguyễn Nhuyễn: “???” Còn chưa kịp truy hỏi một lần nữa, một đạo ánh sáng rơi xuống, Nguyễn Nhuyễn liền biến mất không thấy, mèo cũng cũng biến mất không thấy.

Trong sân trở về yên lặng, tất cả cũng giống như lúc ban đầu vậy.

Gió vẫn thổi, còn lớn hơn một chút với lúc vừa nãy, trừ cái này ra, bên trong căn phòng Lục Ly vẫn còn đang ngủ.

Nhưng có một chút khác biệt, cho dù là trong giấc mộng, chân mày Lục Ly vẫn nhíu chặt như cũ.

Đột nhiên, anh cả kinh, từ trêи giường ngồi dậy, kêu lớn: “Nhuyễn Nhuyễn!”

Ngoài cửa sổ cành lá rào rạt rơi xuống mặt đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện