Tiêu Trì nhìn chằm chằm chai nước, nắp chai vẫn còn nguyên vẹn, chưa có dấu hiệu từng mở ra, nhìn bên ngoài chai nước cũng không có gì bất thường, bất giác anh nhìn sang tay của Vân Điềm, ngón tay cô thon dài, trắng nõn, anh cảm thấy trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ, bất giác đưa tay lên cầm lấy chai nước, nhân tiện nắm lấy tay cô.

Anh lẩm bẩm trong miệng: “Tin chắc cô không dám mưu sát chồng đâu.”

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: “Đúng như trong tưởng tượng, ấm áp mềm mại, làm người khác có cảm giác dễ chịu.”

Người phụ nữ này lớn lên ở nông trại, sao có thể có đôi tay đẹp tới vậy? “Này! Đang suy nghĩ gì vậy?” Vân Điềm lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Trì: “Anh buông tay ra được chưa?”

“Sao vậy? Vừa kết hôn đã phát hiện ra anh yêu tôi rồi à?”

“Cô nói nhảm gì vậy!” Tiêu Trì sửng sờ, giật lấy chai nước, mở nắp uống ừng ực nửa chai hơn.

Tâm trạng anh nặng nề, “Vậy là sao? Sao lúc nào nha đầu cũng có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng và suy nghĩ của mình vậy?”

“Về thôi.” Thấy Tiêu Trì uống nước xong, Vân Điềm vui vẻ lên tiếng, nhảy chân sáo đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, ngồi xuống ghế.

Những người ở cục dân chính nhìn Tiêu Trì và Vân Điềm không rời mắt, soái cađi cạnh mỹ nhân, thu hút không ít sự chú ý. Tiêu Trì có chút không được tự nhiên, nhớ lại lúc nãy bị bỏ lại, anh nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế, rồi đóng cửa xe lại.

Vân Điềm cười: “Trì a, anh có biết bộ dạng bây giờ của anh trông như thế nào không?”

Cô chống một tay lên chiếc ghế ở trước mặt, tay còn lại vờn tóc trêu đùa, nhìn vô cùng mê người.

“Thế nào?” Sắc mặt Tiêu Trì cứng đờ, theo bản năng hỏi lại.

“Giống như con cún con sợ bị bỏ rơi vậy a.” Đột nhiên cô tiến lại gần Tiêu Trì, hai tay ôm lấy cổ Tiêu Trì, miệng sáp lại gần hà hơi vào cổ của Tiêu Trì, khẽ ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy si mê nói: “Trì a, dù sao tôi với anh cũng đã kết hôn rồi, sau này anh sẽ là người của tôi, yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi anh đâu.”

Cô buông một tay ra, dùng ngón trỏ lướt trên môi anh, vẻ mặt vô cùng si mê: “Trì a, anh nói tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có nên động phòng trước không?”

“Cô……không biết xấu hổ.”

Môi nhột nhột, vừa định cắn ngón tay tinh nghịch kia, chưa kịp làm gì Vân Điềm đã thu người lại, ngồi ngoan ngoãn ở chỗ của mình.

Vậy là, không biết xấu hổ bốn chữ này, anh còn chưa kịp nói ra miệng.

Xe chạy được một đoạn, Vân Điềm bắt đầu phàn nàn: “Trì a, điều hòa trên xe anh có bị hỏng không vậy? Sao nóng quá vậy?”

- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------

Vừa nói cô vừa cởi áo khoác nhỏ ở ngoài, để lộ bộ váy hai dây gợi cảm bên trong, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, khe ngực sâu thẳm giết người.

Cô vừa nói nóng vừa biểu hiện ra như vậy, nhất thời Tiêu Trì cũng cảm thấy có chút nóng.

“Mở nhiệt độ thấp nhất đi!” Tiêu Trì trầm giọng, phân phó lái xe.

“Da……dạ” Lái xe nhanh chóng chỉnh nhiệt độ xuống thấp.

Chưa tới ba phút, cô lại phàn nàn: “Tôi đã nói điều hòa trên xe anh hỏng rồi mà, nóng quá đi!” Cô lấy tay phe phẩy trước mặt để tạo chút gió, không quên kéo một vai dây áo của mình xuống

Tiêu Trì chỉ liếc ngang cô một cái, liền mở tiếng dặn dò: “Mở nhiệt độ thấp hơn đi!”

Mỹ nhân để lộ vai với một vựa trái cây, khỏi nói cũng biết mê người cỡ nào......

Lái xe bị dọa đến run lên một cái, nhanh chóng chỉnh nhiệt độ xuống thấp.

Chỉ một lát sau, Tiêu Trì cũng cảm thấy toàn thân nóng ran: “Tôi kêu anh chỉnh nhiệt độ xuống thấp bộ anh không nghe hay sao? Hay điều hòa hỏng thật rồi?”

Lái xe rất muốn nói với anh đây đã là nhiệt độ thấp nhất, lái xe biết là phu nhân đã bỏ thuốc anh, mà chính phu nhân cũng có uống, nên hai người mới cảm thấy nóng như vậy, còn anh ngồi chỗ tài xế đã lạnh muốn phát run lên luôn rồi.

Nhưng anh chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi ông chủ! Chắc điều hòa hỏng……thật rồi! Sau khi đưa hai vị về tôi sẽ đi sửa ngay!”

Lái xe đạp hết chân ge, thiếu điều chạy trên trời để đua với máy bay luôn, nhanh chóng đưa ông chủ với phu nhân về nhà, không làm phiền hai người ân ái, nếu chứng kiến cảnh hai người thân mật chắc cả đời này khó sống quá. (Tội nghiệp anh tài xế =))))

Chẳng qua, phu nhân cũng thật tài giỏi! Nhiều năm qua không nữ nhân nào có thể lại gần chủ nhân, vậy mà phu nhân có thể vừa kéo vừa ôm, vừa bỏ thuốc.

Vân Điềm quay đầu, nhìn Tiêu Trì, nhìn biểu hiện khuôn mặt liền đoán ra thuốc sắp phát tán, cô nhanh chóng nói với lái xe: “Tài xế, không cần về Vân sơn trang, cứ chạy qua đối diện! Thời tiết chết tiệt này mà về nhà sao chịu nổi, phía sau sơn trang có rừng trúc, mát mẻ, anh chạy qua đó đi.”

Lái xe kinh ngạc, nhịn không được lên tiếng: “Phu nhân, cái này……” Phu nhân là muốn gần gũi thiên nhiên với ông chủ a!

Rừng trức? Phía sau sơn trang đúng là có một rừng trúc, nhưng sao Vân Điềm lại biết chuyện này?

Tiêu Trì nhíu mày, cũng không có phản đối.

Cũng tốt, thanh phong lục trúc, vừa mát mẻ, vừa tiện để anh với Vân Điềm có thể hảo hảo bàn bạc xem sau này cô sẽ phải làm vợ như thế nào!

- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện