63297.“Chết rồi? Không thể nào...... Sao có thể chứ! Nhất định có nhầm lẫn!”

Tống Tây Hoa chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, Tống Nhan chết rồi? Sao cô ta có thể chết chứ?

Cô ta là Tống Nhan mà!

Là Tống Nhan bất chấp tất cả để được kết hôn với anh mà, sao có thể chỉ vì một buổi tối không có về nhà mà chết rồi?

Không! Anh không tin! Nhất định là thủ đoạn của cô ta, cô ta là người có thủ đoạn như vậy mà, hại Vân Vân xém chút một xác hai mạng, sao cô ta có thể chết chứ? Sao có thể!

Anh muốn tận mắt đi xem thử......

Tống Tây Hoa ngay cả quần áo cũng không kịp thay, liền lảo đảo chạy ra khỏi cửa nhà, phóng xe cực nhanh đến bãi biển.

Cỗ thi thể trên bờ biển được che lại bởi 1 tấm vải trắng, hiện trường bị ngăn chặn bởi 1 sợi dây vàng, chung quanh đều là cảnh sát, Tống Tây Hoa ở rất xa đã thấy được.

Anh thắng gấp, tay run rẩy cởi dây an toàn ra, vội vã xuống xe, 1 bước lảo đảo xém chút té ngã trên đất.

“Xin hỏi có phải Tống Tây Hoa tiên sinh không?” Một người cảnh sát đi tới, khách khí hỏi thăm.

“Phải.” Tống Tây Hoa trả lời, ngay cả chính anh cũng nghe ra được giọng nói này quá mức lúng túng.

“Đây là vật dụng cá nhân để chứng minh thân phận mà chúng tôi tìm được trên người nạn nhân, mới anh xem qua.” Cảnh sát đưa 1 tấm thẻ căn cước và một chiếc nhẫn cho Tống Tây Hoa.

Thẻ căn cước, đúng là của Tống nhan, chiếc nhẫn đó, cũng là chiếc nhẫn mà lúc cô ấy và Tống Tây Hoa kết hôn đeo vào.

Tống Tây Hoa như đang sống sờ sờ nhưng bị người cầm dao moi tim anh ra vậy, cảm giác đau đớn từ trái tim cứ khuếch tán đến mỗi một tế bào ở trên người, cũng là trong giờ khắc này, anh mới biết được câu trời sập xuống mà nhiều người hay nói là cảm giác gì.

Anh giống như bị rút sạch hết cảm xúc vậy, như cái xác không hồn đi đến bên cạnh thi thể, “bịch” một tiếng quỳ xuống, sau đó, đưa bàn tay qua, đột nhiên xốc tấm vải trắng lên.

Trên mặt thi thể chi chít vết thương, thêm vào việc bị ngâm trong nước biển hết một đêm mặt đã sưng vù căn bản nhìn không rõ khuôn mặt, thế nhưng anh nhận ra quần áo trên người nạn nhân, là bộ đồ mà cô mặc hôm qua lúc anh và Tống Nhan gặp nhau.

“Cô ấy chết rồi?” Lời này, giống như đang hỏi cảnh sát phía sau, lại giống là đang hỏi bản thân anh. -------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------

Trong đầu anh rất hỗn loạn, những hình ảnh lúc anh và Tống Nhan ở bên nhau đang thoáng hiện lên:

—— Lần đầu gặp nhau giữa cô và anh ở quán bar, cô bắt lấy tay anh, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, cô nói: “Tiên sinh, xin giúp tôi với!”

Cô khi đó, có khuôn mặt thanh thoát như hoa bách hợp vậy, đôi mắt trong veo như nước suối, kiếm sống trong những nơi ồn ào phức tạp đó, lại sạch sẽ như là một đóa sen chui ra từ trong bùn, thế là, anh mềm lòng, giúp cô rời khỏi nơi đó.

Gặp nhau lần nữa, là lúc mẹ cô bệnh nặng, cô bất lực, khóc rất bi thương, nhưng không hề từ bỏ, thế là, anh lần nữa ra tay giúp cô, vì muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý của cô, còn cho cô 1 công việc.

Nói ra thì, chuyện mà anh làm cho cô, cũng chỉ có hai việc, sau đó, đều là cô xoay quanh anh.

Năng lực nghiệp vụ của cô thật sự rất tốt, những công việc mà anh giao cho cô làm, cô đều có thể hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, đồng thời, còn cung cấp cho anh một vài ý kiến mang tính xây dựng, dần dần, anh quen thuộc với việc có cô trong công việc.

—— Xảy ra chút vấn đề trong quan hệ giữa họ, là khi anh và Vân Vân cùng đến quán cà phê, lại bị tính kế, anh đã uống phải xuân dược, chật vật trở về biệt thự, lại gặp được cô đến đưa văn kiện, phát hiện nỗi thống khổ và sự kiêu ngạo của anh, thế là, cô cam tâm tình nguyện hi sinh chính mình làm thuốc giải cho anh!

Đã lâu như thế, cũng chỉ xảy ra quan hệ với cô có một lần, nhưng cho dù khi đó đầu óc của anh không tỉnh táo lắm, lại chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút, liền nhớ đến hương thơm mềm mềm của cô, làn da của cô rất mịn, cơ thể cô rất mềm, cô mang cho anh cảm giác, là sự vui sướng trước nay chưa từng có...... Anh chán ghét cảm giác vui sướng này, sẽ khiến anh cảm thấy mình phản bội Vân Vân, dù cho, Vân Vân chưa hề có tình yêu nam nữ với anh, mọi si tâm vọng tưởng, chẳng qua đều là anh yêu đơn phương.

Thế nhưng bỏ ra vì Vân Vân, thay Vân Vân thủ thân như ngọc, là chấp niệm nhiều năm của anh, anh không muốn từ bỏ.

Thế là, anh chỉ có thể mang theo bao sự áy náy, nhiều lần tránh né Tống Nhan.

Mãi đến khi.

—— Vân Vân xảy ra chuyện, nhưng Tống Nhan lại kiểm tra được đang mang thai, vì trách nhiệm, anh quyết định chấp nhận Tống Nhan.

Vẫn còn nhớ kỹ, lúc Tống Nhan nghe được anh đồng ý cưới cô, sự kích động và vui vẻ trong mắt, cô ráng kiềm chế mà cười nói với anh: “Tây Hoa tiên sinh, tôi rất cảm ơn anh ngay lúc tôi nguy hiểm nhất giúp đỡ tôi, giúp mẹ tôi ra tiền thuốc men, còn giới thiệu công việc tốt cho tôi, chuyện lần đó, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới muốn anh chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng lại......

“Phải! Tôi thích Tây Hoa tiên sinh, Tây Hoa tiên sinh rất tốt, năng lực tốt, tính cách tốt, tôi cảm thấy gặp được Tây Hoa tiên sinh, là may mắn lớn nhất của tôi kiếp này, nếu như Tây Hoa tiên sinh bằng lòng chấp nhận tôi, dù chỉ là làm người vợ hữu danh vô thực, tôi cũng cam tâm tình nguyện!

Ánh mắt kiên định của cô nhìn anh: “Tây Hoa tiên sinh, chúng ta kết hôn đi!”

Cứ như vậy, cô trở thành vị hôn thê của anh, sau đó, lại trở thành vợ của anh.

- ------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện