“Ba, mẹ, con chịu chút uất ức không sao, con chỉ lo bởi vì chuyện của con, để hai người chịu uất ức,” Dương Liễu buông thõng mí mắt xuống, giấu đi sự mưu tính độc ác vô tình, làm ra một bộ dạng nhu nhược yếu đuối.
“Lúc con còn rất nhỏ, ba mẹ đã đón con về Vân gia, nhiều năm như thế, ba mẹ nuôi con, yêu thương ta, cho con ăn mặc ở xài, thỏa mãn mọi thứ con cần, con thật sự rất cảm ơn rất cảm ơn ba mẹ!”
“Kỳ thật, ấn tượng của con đối với ba mẹ ruột đã rất mơ hồ, trong lòng con, hai người chính là ba mẹ ruột của con! Kiếp này, có thể làm con gái của hai người, là sự yêu mến mà ông trời dành cho con!”
“Nhưng con đã trưởng thành, con cũng có con của mình, con phải lập gia đình rồi, đây chính là con đường mà con lựa chọn, dù có khó đi, con cũng phải đi tiếp, hơn nữa, con còn phải cố gắng đi cho tốt, chỉ có thế này, con mới có thể hiếu thảo với ba mẹ, mà không phải tiếp tục liên lụy hai người!”
Nói đến đây, Dương Liễu thở dài một hơi, nói tiếp: “Chỉ là, ba, mẹ, con thật không ngờ tới, chị...... lại đối xử với chúng ta như vậy. Chúng ta là người nhà của chị ấy, nhưng chị ấy lại vì ích lợi của mình, bôi nhọ hết mặt mũi của tất cả chúng ta, con vẫn rằng, chị ấy không phải người ích kỷ như vậy......”
“Con nha đầu đê tiện đó! Chính là người vì tư lợi! Vân Bính Hoa ta chỉ coi không có đứa con gái này!” Vân Bính Hoa nghe xong lời Dương Liễu nói, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Nó chính là cái tai họa! Còn chưa ra đời đã hại mẹ con chịu nhiều khổ như vậy, lúc tới thế giới này, còn xém chút lấy mất mạng của mẹ con! Lúc trước nếu không phải nể mặt nó là đứa con mẹ con liều mạng sinh ra, lúc nó vừa ra đời, ba đã một tay bóp chết nó rồi!”
“Chỉ trách ba nhất thời mềm lòng, cứ nghĩ dù sao cũng là cốt nhục của mình...... Không ngờ tới, nó chính là một con súc sinh vô tình vô nghĩa!
“Bỏ đi bỏ đi, còn nhắc tới nó làm gì?” Vân Bính Hoa huơ tay, hạ nhẹ giọng lại: “Liễu Nhi, nửa sau đời của ba mẹ, coi như trông cậy vào con rồi.”
Tô Tương cũng nói: “Liễu Nhi, cổ phần của Vân thị, Vân Khuynh nắm trong tay 20%, ba con chuyển cho con 60 % mà ông nội con để lại, còn lại, đều trong tay các cổ đông khác, vốn dĩ, 60%? cổ phần này dự tính cho con lấy làm đồ cưới hết, nhưng con đã quyết định gả cho Lục gia rồi, mà hiện giờ tình trạng của Lục gia, chắc chắn sẽ ép con giao ra đồ cưới trước.
“Cho nên, mẹ và ba con thương lượng qua, chia cho con 40% trước, lấy tiền mặt của 40% này, 20% còn lại, chờ sau khi khủng hoảng kinh tế của Lục gia vượt qua, đưa con thêm, thế này sẽ ổn hơn......
Sợ Dương Liễu có suy nghĩ, Tô Tương cố gắng giải thích một chút.
Tuy nhiên, cách nghĩ thật sự của bà và Vân Bính Hoa đều không phải như vậy.
Khoảng thời gian gần đây, xảy ra quá nhiều chuyện, những lời trên mạng đó rất khó nghe, xem nhiều, cũng vẫn sẽ để trong lòng.
Dương Liễu dù sao cũng không phải con ruột của họ, bởi vì trước Dương Liễu, bọn họ đã có Vân Khuynh rồi, không đủ điều kiện nhận nuôi mà pháp luật quy định, cho nên, cũng không làm thủ tục nhận nuôi cho Dương Liễu, mặc dù bọn họ nuôi lớn Dương Liễu, nhưng đây là tự nguyện, nuôi dưỡng và giám hộ không được pháp luật bảo vệ, Dương Liễu cũng sẽ không có nghĩa vụ phụng dưỡng về mặt pháp luật.
Lòng người dễ đổi, ngay cả con gái ruột cũng có thể trở mặt với bọn họ, còn có chuyện gì không thể xảy ra? Lỡ như?
Lỡ nhu sau khi Dương Liễu gả vào Lục gia, thật sự bỏ mặc bọn họ, bọn họ nên tính sao đây?
Đương nhiên, bọn họ không muốn chuyện này sẽ xảy ra, nhưng vẫn nên để lại đường lui cho mình.
Giữ lại 20% cổ phần, là muốn giữ lại sự đảm bảo cho mình lúc tuổi già, cũng là muốn khảo nghiệm Dương Liễu một lần nữa.
Tâm cơ của Dương Liễu nặng, tự nhiên không tin lời Tô Tương nói, những năm này, cô có thể luôn có được sự thiên vị của Vân Bính Hoa và Tô Tương, chính là vì cô hiểu rõ hết tính cách của họ, cô biết bọn họ nghĩ gì, trong đáy lòng tràn đầy oán hận.
Biết ngay là hai lão già này còn phòng bị của cô! Hừ! Cho rằng như vậy là có thể ngăn cản cô nắm hết toàn bộ tài sản của Vân gia trong tay sao?
Không vội! Số tiền này, trước hết để trong tay hai lão già này cũng tốt, để tránh người của Lục gia nhìn chằm chằm.
Đợi sau khi cô thành công gả cho Lục Văn Bân, bắt người của Lục gia ngoan ngoãn nghe lời cô, chính là lúc cô lấy số tiền đó về, một chân đạp vào hai lão già Vân Bính Hoa và Tô Tương!
“Ba, mẹ, con biết hai người chuyện gì cũng nghĩ cho Liễu Nhi, Liễu Nhi nghe theo ba mẹ,” Dương Liễu rơi nước mắt cảm kích và mỉm cười nói với Vân Bính Hoa và Tô Tương.
“Thật là một đứa con ngoan.” Tô Tương đưa tay ôm Dương Liễu: “Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, sắp lập gia đình rồi, mẹ và ba con thật sự rất không nỡ xa con.”
“Con gả đi rồi còn không tốt sao? Dương Liễu nghịch ngợm nói: “Như vậy thì, trong nhà sẽ không ai làm kỳ đà cản mũi của hai người nữa, hai người muốn yêu thế nào thì yêu thế đó!”
“Đứa nhỏ này” Vân Bính Hoa cũng cười.
3 người trong phòng bệnh,, giống như thật sự là người một nhà vui vẻ hòa thuận......
Biệt thự Lục gia.
Sau khi nghỉ ngơi hơn một tiếng, Lục Văn Bân vẫn quyết định đi xem một chút Triệu Thanh Thanh —— nữ phục vụ bị anh cưỡng hiếp.
Khi anh đẩy cửa ra, lại trông thấy Triệu Thanh Thanh đã xuống giường, mặc một bộ váy màu đỏ, đó là trước đó trong khách sạn, lúc Cao Thúy Lan mang cô đi, tùy tiện cầm theo che người cô lại.
Làn da của cô rất trắng, màu đỏ chót càng làm làn da trắng hơn tuyết, những vết bầm xanh tím trên làn da trắng tuyết của Thanh Thanh, để lộ ra rõ ràng trong không khí.
Cũng rơi vào mắt Lục Văn Bân.
Nghĩ đến những vết bầm kia đều là do mình tạo ra, đôi mắt Lục Văn Bân bỗng nhiên có chút nóng lên, yết hầu chuyển động một cái, không tự chủ nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Triệu Thanh Thanh thấy người bước vào là anh, sửng sốt một lát, lập tức, nước mắt tuôn ra: “Lục...... Lục thiếu, anh đến...... đến trách em sao?”
“Trách cô?” Lục Văn Bân hơi nghi hoặc chút: “Tôi tại sao phải trách cô?”
Anh sau đó nhớ lại, đúng thật là anh ép buộc cô gái này, anh chỉ là nhớ tới cảm giác** với cô, mới muốn nhìn kĩ cô có bộ dáng như thế nào, lại sợ cô quấn lấy anh, cho nên, đến giải quyết phiền phức.
“Bởi vì......” Triệu Thanh Thanh cắn bờ môi chính mình: “Bởi vì em ở trước mặt mọi người nói anh cưỡng hiếp em, còn nói anh làm như vậy là phạm pháp, em muốn đi kiện anh.”
Lời này còn chưa dứt, Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy eo Lục Văn Bân, vội vã nói: “Lục thiếu, thật xin lỗi, em biết em không nên nói như vậy, như thế sẽ làm xấu danh tiếng của anh, thế nhưng lúc ấy trong tình huống đó, em cũng không còn cách nào.”
“Anh biết không, em thích anh, thật sự rất thích anh, năm năm trước, lúc em mười tám tuổi, liền đến khách sạn làm, lần đầu nhìn thấy anh, em liền thích anh, thế nhưng anh là hoàng tử ở trên cao, còn em, chỉ là một nhân viên phục vụ hết sức bình thưởng, em biết mình không xứng với anh, cho nên chỉ có thể giấu tình cảm này trong lòng.”
“Ngày đó, lúc anh bổ nhào vào người em, đối với em làm...... loại chuyện đó, em biết anh bị bỏ thuốc, em có nhắc nhở anh em không phải người anh muốn, em cũng có cơ hội chạy thoát, nhưng em không có, em không đành lòng thấy anh bị thuốc tra tấn, em nghĩ em hãy ích kỉ một lần, chỉ một lần thôi......”
“Sau đó...... Sau đó nếu như không phải nhiều người đều đến như vậy, em cũng sẽ không nói như vậy, lúc ấy em chỉ là sợ anh hiểu lầm em, tưởng rằng em dụ dỗ anh, cho là em là một người phụ nữ tùy tiện, mặc dù em không có tư cách làm người phụ nữ của anh, nhưng em không muốn phá hư ấn tượng của em trong lòng anh, nhất thời quýnh lên, em đã nói như thế......”
“Lục thiếu, em thật sự không phải cố ý muốn làm xấu danh tiếng của anh, anh là nam thần mà em nằm mơ cũng không nỡ tới gần, sao em có thể muốn làm tổn thương anh chứ? Thật xin lỗi, em thật sự thật sự không cố ý......”
Triệu Thanh thanh nói một cách vừa nhanh vừa vội, giống như thật sự rất sợ Lục Văn Bân không tin cô.
Lục Văn Bân lại có chút choáng váng: “Cô...... cô nói cô thích...... tôi? Thích ròng rã năm năm? Tôi làm thế với cô, thật ra là cô...... tự nguyện?”
“Dạ!” Triệu Thanh Thanh buông Lục Văn Bân ra, nhìn qua mắt của anh, cực kỳ kiên định nói: “Thật xin lỗi, em cũng không biết sao chuyện lại biến thành thế này, gây phiền phức cho anh, thật sự rất xin lỗi!”
Nói xong, cô còn khom người trước mặt Lục Văn Bân, sau khi đứng thẳng người còn nói: “Lục thiếu, ba anh đến đi tìm em, nói phải cho em một căn biệt thự và một chút tiền, em từ chối rồi.”
“Chuyện ở khách sạn, anh và em đều có tổn thất, em thì mất đi sự trong trắng của mình, nhưng người đàn ông mà em cho chính là người mà em thích nhất, em không hối hận, cũng không cần bồi thường, em chỉ trách em không phải người mà anh muốn, nếu như phải, hiện giờ anh cũng sẽ không bị những người không phân rõ trắng đen đó chỉ trích, em không giúp được gì, chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi, sau đó rời khỏi nơi này, để tránh mang đến thêm nhiều ảnh hưởng không tốt tới cho anh nữa.”
Lục văn bân trừng to mắt, có chút không thể tin: “Cô muốn đi? Không muốn nhà và tiền? Cũng không...... tính bám lấy tôi?”
“Đúng!” Triệu Thanh Thanh lần nữa không chút do dự trả lời, còn nói: “Lục thiếu, em biết anh có lẽ không thèm để ý tới tình cảm của em, sự sùng bái và ngưỡng mộ của em dành cho anh, nhưng Triệu Thanh Thanh em là người rất thực tế, thích chính là thích, kiếp này, em có thể có cơ hội tỏ tình với anh, và nằm trên giường của anh một chút, đã rất thỏa mãn, em...... em đi đây.”
Nói xong, cô quả thật xoay người, đi ra ngoài cửa......( Chỉ là đi có chút chậm.)
Trong lòng Lục Văn Bân dâng lên một cảm giác ấm áp
Người con gái tên Triệu Thanh Thanh này, mặc dù chỉ là một nhân viên phục vụ trong khách sạn, lại thích anh, sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, thậm chí còn đem anh trở thành bầu trời của cô, người nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng cô!
Lòng tự trọng của đàn ông có được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có!
Vân Khuynh là người vợ kết hôn hơn nửa năm, nhưng cô ta luôn để tâm đến chuyện của công ty, tính cách bảo thủ, không có quá nhiều tình cảm với anh.
Dương liễu ngược lại có tình cảm với anh, nhưng anh và Dương Liễu ở bên nhau, đều là anh dỗ dành Dương Liễu.
Hiện giờ, lại có một người phụ nữ khác dành cho anh tình cảm sâu đậm như thế, thậm chí ngay cả anh cưỡng hiếp cô, bạo lực với cô, giày vò cô mình đầy thương tích cũng không oán không hối hận, không chỉ không muốn bồi thường, còn một lòng nghĩ cho danh tiếng của anh......
“Cô chờ một chút!”
Ngay khi Triệu Thanh Thanh đi tới cửa, lúc sắp bước ra khỏi phòng, Lục Văn Bân gọi cô lại.
“Lúc con còn rất nhỏ, ba mẹ đã đón con về Vân gia, nhiều năm như thế, ba mẹ nuôi con, yêu thương ta, cho con ăn mặc ở xài, thỏa mãn mọi thứ con cần, con thật sự rất cảm ơn rất cảm ơn ba mẹ!”
“Kỳ thật, ấn tượng của con đối với ba mẹ ruột đã rất mơ hồ, trong lòng con, hai người chính là ba mẹ ruột của con! Kiếp này, có thể làm con gái của hai người, là sự yêu mến mà ông trời dành cho con!”
“Nhưng con đã trưởng thành, con cũng có con của mình, con phải lập gia đình rồi, đây chính là con đường mà con lựa chọn, dù có khó đi, con cũng phải đi tiếp, hơn nữa, con còn phải cố gắng đi cho tốt, chỉ có thế này, con mới có thể hiếu thảo với ba mẹ, mà không phải tiếp tục liên lụy hai người!”
Nói đến đây, Dương Liễu thở dài một hơi, nói tiếp: “Chỉ là, ba, mẹ, con thật không ngờ tới, chị...... lại đối xử với chúng ta như vậy. Chúng ta là người nhà của chị ấy, nhưng chị ấy lại vì ích lợi của mình, bôi nhọ hết mặt mũi của tất cả chúng ta, con vẫn rằng, chị ấy không phải người ích kỷ như vậy......”
“Con nha đầu đê tiện đó! Chính là người vì tư lợi! Vân Bính Hoa ta chỉ coi không có đứa con gái này!” Vân Bính Hoa nghe xong lời Dương Liễu nói, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Nó chính là cái tai họa! Còn chưa ra đời đã hại mẹ con chịu nhiều khổ như vậy, lúc tới thế giới này, còn xém chút lấy mất mạng của mẹ con! Lúc trước nếu không phải nể mặt nó là đứa con mẹ con liều mạng sinh ra, lúc nó vừa ra đời, ba đã một tay bóp chết nó rồi!”
“Chỉ trách ba nhất thời mềm lòng, cứ nghĩ dù sao cũng là cốt nhục của mình...... Không ngờ tới, nó chính là một con súc sinh vô tình vô nghĩa!
“Bỏ đi bỏ đi, còn nhắc tới nó làm gì?” Vân Bính Hoa huơ tay, hạ nhẹ giọng lại: “Liễu Nhi, nửa sau đời của ba mẹ, coi như trông cậy vào con rồi.”
Tô Tương cũng nói: “Liễu Nhi, cổ phần của Vân thị, Vân Khuynh nắm trong tay 20%, ba con chuyển cho con 60 % mà ông nội con để lại, còn lại, đều trong tay các cổ đông khác, vốn dĩ, 60%? cổ phần này dự tính cho con lấy làm đồ cưới hết, nhưng con đã quyết định gả cho Lục gia rồi, mà hiện giờ tình trạng của Lục gia, chắc chắn sẽ ép con giao ra đồ cưới trước.
“Cho nên, mẹ và ba con thương lượng qua, chia cho con 40% trước, lấy tiền mặt của 40% này, 20% còn lại, chờ sau khi khủng hoảng kinh tế của Lục gia vượt qua, đưa con thêm, thế này sẽ ổn hơn......
Sợ Dương Liễu có suy nghĩ, Tô Tương cố gắng giải thích một chút.
Tuy nhiên, cách nghĩ thật sự của bà và Vân Bính Hoa đều không phải như vậy.
Khoảng thời gian gần đây, xảy ra quá nhiều chuyện, những lời trên mạng đó rất khó nghe, xem nhiều, cũng vẫn sẽ để trong lòng.
Dương Liễu dù sao cũng không phải con ruột của họ, bởi vì trước Dương Liễu, bọn họ đã có Vân Khuynh rồi, không đủ điều kiện nhận nuôi mà pháp luật quy định, cho nên, cũng không làm thủ tục nhận nuôi cho Dương Liễu, mặc dù bọn họ nuôi lớn Dương Liễu, nhưng đây là tự nguyện, nuôi dưỡng và giám hộ không được pháp luật bảo vệ, Dương Liễu cũng sẽ không có nghĩa vụ phụng dưỡng về mặt pháp luật.
Lòng người dễ đổi, ngay cả con gái ruột cũng có thể trở mặt với bọn họ, còn có chuyện gì không thể xảy ra? Lỡ như?
Lỡ nhu sau khi Dương Liễu gả vào Lục gia, thật sự bỏ mặc bọn họ, bọn họ nên tính sao đây?
Đương nhiên, bọn họ không muốn chuyện này sẽ xảy ra, nhưng vẫn nên để lại đường lui cho mình.
Giữ lại 20% cổ phần, là muốn giữ lại sự đảm bảo cho mình lúc tuổi già, cũng là muốn khảo nghiệm Dương Liễu một lần nữa.
Tâm cơ của Dương Liễu nặng, tự nhiên không tin lời Tô Tương nói, những năm này, cô có thể luôn có được sự thiên vị của Vân Bính Hoa và Tô Tương, chính là vì cô hiểu rõ hết tính cách của họ, cô biết bọn họ nghĩ gì, trong đáy lòng tràn đầy oán hận.
Biết ngay là hai lão già này còn phòng bị của cô! Hừ! Cho rằng như vậy là có thể ngăn cản cô nắm hết toàn bộ tài sản của Vân gia trong tay sao?
Không vội! Số tiền này, trước hết để trong tay hai lão già này cũng tốt, để tránh người của Lục gia nhìn chằm chằm.
Đợi sau khi cô thành công gả cho Lục Văn Bân, bắt người của Lục gia ngoan ngoãn nghe lời cô, chính là lúc cô lấy số tiền đó về, một chân đạp vào hai lão già Vân Bính Hoa và Tô Tương!
“Ba, mẹ, con biết hai người chuyện gì cũng nghĩ cho Liễu Nhi, Liễu Nhi nghe theo ba mẹ,” Dương Liễu rơi nước mắt cảm kích và mỉm cười nói với Vân Bính Hoa và Tô Tương.
“Thật là một đứa con ngoan.” Tô Tương đưa tay ôm Dương Liễu: “Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, sắp lập gia đình rồi, mẹ và ba con thật sự rất không nỡ xa con.”
“Con gả đi rồi còn không tốt sao? Dương Liễu nghịch ngợm nói: “Như vậy thì, trong nhà sẽ không ai làm kỳ đà cản mũi của hai người nữa, hai người muốn yêu thế nào thì yêu thế đó!”
“Đứa nhỏ này” Vân Bính Hoa cũng cười.
3 người trong phòng bệnh,, giống như thật sự là người một nhà vui vẻ hòa thuận......
Biệt thự Lục gia.
Sau khi nghỉ ngơi hơn một tiếng, Lục Văn Bân vẫn quyết định đi xem một chút Triệu Thanh Thanh —— nữ phục vụ bị anh cưỡng hiếp.
Khi anh đẩy cửa ra, lại trông thấy Triệu Thanh Thanh đã xuống giường, mặc một bộ váy màu đỏ, đó là trước đó trong khách sạn, lúc Cao Thúy Lan mang cô đi, tùy tiện cầm theo che người cô lại.
Làn da của cô rất trắng, màu đỏ chót càng làm làn da trắng hơn tuyết, những vết bầm xanh tím trên làn da trắng tuyết của Thanh Thanh, để lộ ra rõ ràng trong không khí.
Cũng rơi vào mắt Lục Văn Bân.
Nghĩ đến những vết bầm kia đều là do mình tạo ra, đôi mắt Lục Văn Bân bỗng nhiên có chút nóng lên, yết hầu chuyển động một cái, không tự chủ nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Triệu Thanh Thanh thấy người bước vào là anh, sửng sốt một lát, lập tức, nước mắt tuôn ra: “Lục...... Lục thiếu, anh đến...... đến trách em sao?”
“Trách cô?” Lục Văn Bân hơi nghi hoặc chút: “Tôi tại sao phải trách cô?”
Anh sau đó nhớ lại, đúng thật là anh ép buộc cô gái này, anh chỉ là nhớ tới cảm giác** với cô, mới muốn nhìn kĩ cô có bộ dáng như thế nào, lại sợ cô quấn lấy anh, cho nên, đến giải quyết phiền phức.
“Bởi vì......” Triệu Thanh Thanh cắn bờ môi chính mình: “Bởi vì em ở trước mặt mọi người nói anh cưỡng hiếp em, còn nói anh làm như vậy là phạm pháp, em muốn đi kiện anh.”
Lời này còn chưa dứt, Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy eo Lục Văn Bân, vội vã nói: “Lục thiếu, thật xin lỗi, em biết em không nên nói như vậy, như thế sẽ làm xấu danh tiếng của anh, thế nhưng lúc ấy trong tình huống đó, em cũng không còn cách nào.”
“Anh biết không, em thích anh, thật sự rất thích anh, năm năm trước, lúc em mười tám tuổi, liền đến khách sạn làm, lần đầu nhìn thấy anh, em liền thích anh, thế nhưng anh là hoàng tử ở trên cao, còn em, chỉ là một nhân viên phục vụ hết sức bình thưởng, em biết mình không xứng với anh, cho nên chỉ có thể giấu tình cảm này trong lòng.”
“Ngày đó, lúc anh bổ nhào vào người em, đối với em làm...... loại chuyện đó, em biết anh bị bỏ thuốc, em có nhắc nhở anh em không phải người anh muốn, em cũng có cơ hội chạy thoát, nhưng em không có, em không đành lòng thấy anh bị thuốc tra tấn, em nghĩ em hãy ích kỉ một lần, chỉ một lần thôi......”
“Sau đó...... Sau đó nếu như không phải nhiều người đều đến như vậy, em cũng sẽ không nói như vậy, lúc ấy em chỉ là sợ anh hiểu lầm em, tưởng rằng em dụ dỗ anh, cho là em là một người phụ nữ tùy tiện, mặc dù em không có tư cách làm người phụ nữ của anh, nhưng em không muốn phá hư ấn tượng của em trong lòng anh, nhất thời quýnh lên, em đã nói như thế......”
“Lục thiếu, em thật sự không phải cố ý muốn làm xấu danh tiếng của anh, anh là nam thần mà em nằm mơ cũng không nỡ tới gần, sao em có thể muốn làm tổn thương anh chứ? Thật xin lỗi, em thật sự thật sự không cố ý......”
Triệu Thanh thanh nói một cách vừa nhanh vừa vội, giống như thật sự rất sợ Lục Văn Bân không tin cô.
Lục Văn Bân lại có chút choáng váng: “Cô...... cô nói cô thích...... tôi? Thích ròng rã năm năm? Tôi làm thế với cô, thật ra là cô...... tự nguyện?”
“Dạ!” Triệu Thanh Thanh buông Lục Văn Bân ra, nhìn qua mắt của anh, cực kỳ kiên định nói: “Thật xin lỗi, em cũng không biết sao chuyện lại biến thành thế này, gây phiền phức cho anh, thật sự rất xin lỗi!”
Nói xong, cô còn khom người trước mặt Lục Văn Bân, sau khi đứng thẳng người còn nói: “Lục thiếu, ba anh đến đi tìm em, nói phải cho em một căn biệt thự và một chút tiền, em từ chối rồi.”
“Chuyện ở khách sạn, anh và em đều có tổn thất, em thì mất đi sự trong trắng của mình, nhưng người đàn ông mà em cho chính là người mà em thích nhất, em không hối hận, cũng không cần bồi thường, em chỉ trách em không phải người mà anh muốn, nếu như phải, hiện giờ anh cũng sẽ không bị những người không phân rõ trắng đen đó chỉ trích, em không giúp được gì, chỉ có thể nói một câu thật xin lỗi, sau đó rời khỏi nơi này, để tránh mang đến thêm nhiều ảnh hưởng không tốt tới cho anh nữa.”
Lục văn bân trừng to mắt, có chút không thể tin: “Cô muốn đi? Không muốn nhà và tiền? Cũng không...... tính bám lấy tôi?”
“Đúng!” Triệu Thanh Thanh lần nữa không chút do dự trả lời, còn nói: “Lục thiếu, em biết anh có lẽ không thèm để ý tới tình cảm của em, sự sùng bái và ngưỡng mộ của em dành cho anh, nhưng Triệu Thanh Thanh em là người rất thực tế, thích chính là thích, kiếp này, em có thể có cơ hội tỏ tình với anh, và nằm trên giường của anh một chút, đã rất thỏa mãn, em...... em đi đây.”
Nói xong, cô quả thật xoay người, đi ra ngoài cửa......( Chỉ là đi có chút chậm.)
Trong lòng Lục Văn Bân dâng lên một cảm giác ấm áp
Người con gái tên Triệu Thanh Thanh này, mặc dù chỉ là một nhân viên phục vụ trong khách sạn, lại thích anh, sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, thậm chí còn đem anh trở thành bầu trời của cô, người nam thần hoàn mỹ nhất trong lòng cô!
Lòng tự trọng của đàn ông có được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có!
Vân Khuynh là người vợ kết hôn hơn nửa năm, nhưng cô ta luôn để tâm đến chuyện của công ty, tính cách bảo thủ, không có quá nhiều tình cảm với anh.
Dương liễu ngược lại có tình cảm với anh, nhưng anh và Dương Liễu ở bên nhau, đều là anh dỗ dành Dương Liễu.
Hiện giờ, lại có một người phụ nữ khác dành cho anh tình cảm sâu đậm như thế, thậm chí ngay cả anh cưỡng hiếp cô, bạo lực với cô, giày vò cô mình đầy thương tích cũng không oán không hối hận, không chỉ không muốn bồi thường, còn một lòng nghĩ cho danh tiếng của anh......
“Cô chờ một chút!”
Ngay khi Triệu Thanh Thanh đi tới cửa, lúc sắp bước ra khỏi phòng, Lục Văn Bân gọi cô lại.
Danh sách chương