Phương Bắc, thành phố Cao Xuyên.
Giống với Ký Ninh, Cao Xuyên là thành phố mà nửa đời trước Mục Tuyết Y chưa từng đến.
Nàng và Cát Vi Nùng đã sống ở đây hơn một tháng.
Tin tức họ đến Cao Xuyên chỉ báo cho Mục Quốc Thừa, nói bên này có bệnh viện tốt hơn nên mới chuyển từ Ký Ninh đến Cao Xuyên.
Mục Quốc Thừa hiển nhiên thờ ơ, chỉ căn dặn vài câu, nhắc Mục Tuyết Y nhân lúc dưỡng thương phải đọc thêm sách quản lý, hiện giờ Mục thị rất thiếu nhân lực.
Đặc biệt dạo gần đây, Chu thị cố tình siết chặt thị trường của Mục thị, đào chân tường* của bọn họ, một vài quản lý cấp cao chiếm giữ các vị trí quan trọng đều đã bị đào đi.
*Đào chân tường/góc tường: lôi kéo nhân tài, nhân lực của ai đó đi mất.
Mục Quốc Thừa nói rằng Chu thị và Mục thị trước đây chỉ đánh nhau trong bóng tối, nhưng từ khi Chu Chẩm Nguyệt khỏi bệnh, không biết suy tính cái gì, bắt đầu công khai rất nhiều mâu thuẫn trước mặt mọi người, khiến cho mọi thứ trở nên vô cùng khó coi.
Sau khi Cát Vi Nùng biết chuyện, bèn dò hỏi Mục Tuyết Y: "Lẽ nào Chủ tịch Chu đang trả thù?"
Mục Tuyết Y im lặng rất lâu mới trả lời: "...!Không biết, có lẽ vậy."
Ngày tháng trôi qua, ngón út tay phải và thạch cao trên cánh tay trái của Mục Tuyết Y đã đến lúc tháo băng.
Cát Vi Nùng chọn một ngày gió mát và thời tiết hài hòa chở Mục Tuyết Y đến bệnh viện.
Cắt chỉ và tháo thạch cao khá thuận lợi, bác sĩ bảo hai chỗ này hồi phục rất tốt, ngón tay đã có cảm giác, có thể bắt đầu luyện tập co duỗi.
Mắt cá chân phải cũng đã liền xương, nhưng chạm đất sẽ đau đớn, chuyện này không thể vội, phải tiếp tục ngồi xe lăn.
Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ lén lút gọi Cát Vi Nùng sang một bên, nói:
"Vốn dĩ tôi không nên nhiều chuyện, thế nhưng vợ tôi tình cờ là bác sĩ của khoa tâm lý, về phương diện này tôi có hiểu biết chút ít.
Dựa vào trạng thái tinh thần và biểu hiện của cô ấy vừa rồi, hình như Mục tiểu thư đã mắc chứng mất ngủ kèm theo triệu chứng lo âu, có lẽ cô ấy có chướng ngại tâm lý nào đó nên mới thành ra như vậy.
Tôi không dám khẳng định, tốt nhất cô nên dẫn cô ấy đi khám tâm lý thử xem."
Cát Vi Nùng bỗng trở nên nghiêm túc: "Hình như mấy ngày gần đây cô ấy luôn gặp ảo giác, chuyện này có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ: "...!Ảo giác? Vậy thì nghiêm trọng lắm, phải lập tức đi khám."
Cát Vi Nùng nhíu mày, liếc mắt nhìn Mục Tuyết Y ở trong phòng bệnh.
Đáy mắt không che giấu được lo lắng.
Sau khi trở về từ bệnh viện, bọn họ quay lại căn nhà nông thôn có khoảng sân nhỏ do Mục Tuyết Y thuê.
Khi mới đến Cao Xuyên, Cát Vi Nùng vốn muốn đặt phòng ở một khách sạn xa hoa, nhưng Mục Tuyết Y lại nói bản thân không muốn sống ở một nơi giống quan tài như vậy, vì thế bọn họ đã chạy đến một vùng nông thôn hẻo lánh thuê một căn nhà nhỏ.
Quan tài...
Cát Vi Nùng nghe cái cách mà nàng hình dung khách sạn, khẽ rùng mình.
Trong sân có ghế xích đu, thường ngày Mục Tuyết Y rất thích ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Hôm nay mới khám bệnh về, Mục Tuyết Y vẫn theo thói quen qua đó ngồi, nàng cúi đầu, đờ đẫn nhìn ngón tay đã cắt chỉ.
Cát Vi Nùng đi tới gần, suy nghĩ về lời khuyên của bác sĩ, cố tìm từ.
Nàng còn chưa mở miệng, Mục Tuyết Y đã mở miệng trước: "Ngồi xuống đi."
Cát Vi Nùng sững sờ trong giây lát: "Ngồi...!ở đâu?"
Mục Tuyết Y: "Bên cạnh tôi."
Cát Vi Nùng hơi do dự, không dám từ chối, cẩn thận ngồi xuống ghế xích đu.
Một lát sau.
Mục Tuyết Y nhẹ nhàng nhích lại gần, tựa vào bả vai Cát Vi Nùng.
Cát Vi Nùng bỗng chốc cứng đờ, cảm nhận bả vai nặng trình trịch, không dám cử động.
"Chị xem." Mục Tuyết Y giơ tay phải, đốt cuối ngón út có một vết sẹo dữ tợn xấu xí: "Có phải rất xấu xí?"
Cát Vi Nùng: "..."
Mục Tuyết Y thở dài thườn thượt: "Em biết chị không ghét bỏ em.
Nhưng...! sau này em tham dự các thương hội cùng chị, mọi người nhìn thấy đều sẽ nói...!bạn gái mà Chủ tịch Chu dẫn theo, cớ sao bàn tay lại xấu xí như vậy..."
Cát Vi Nùng trầm giọng nói:
"Nhị tiểu thư, tôi không phải Chủ tịch Chu."
Tay Mục Tuyết Y dừng lại giữa không trung.
Một lúc sau, nàng cười nhẹ, thả tay xuống rồi ngồi thẳng lưng lên.
"Đúng nhỉ, A Nguyệt sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh tôi nữa."
Nàng cúi thấp đầu, nở một nụ cười tự giễu.
Cát Vi Nùng trầm mặc hồi lâu, nói: "Nhị tiểu thư, tôi dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý được chứ?"
Mục Tuyết Y có chút mê man: "...!Bác sĩ tâm lý?"
Cát Vi Nùng sợ nói trắng ra sẽ xúc phạm tới Mục Tuyết Y vốn nhạy cảm, đành chỉ nói: "Gần đây tôi thấy cô mất ngủ, tinh thần lại hơi suy nhược.
Nên đi khám bác sĩ để chữa bệnh mất ngủ, cô cảm thấy thế nào?"
Mục Tuyết Y nắm lấy dây xích đu, cơ thể gầy gò nép mình vào sợi dây mỏng manh, như thể xương cốt quá mức nhỏ nhắn không có cách nào chống đỡ được cái túi da này.
"Được." Nàng ngoan ngoãn đồng ý: "Để bác sĩ kê cho tôi một ít thuốc ngủ..."
Cát Vi Nùng: "Nhị tiểu thư, đến khám bác sĩ tâm lý, là vì muốn cô không uống thuốc ngủ mà vẫn có thể ngủ."
Mục Tuyết Y cong khóe môi, lông mi nhu hòa tựa như lông diệc đen nhánh.
"A Nùng, cô không hiểu." Giọng nàng nhẹ vô cùng: "A Nguyệt và thuốc ngủ, chung quy phải chọn một cái, tôi mới có thể ngủ được."
Cát Vi Nùng thấy Mục Tuyết Y như thế, lòng chợt cảm thấy nôn nao.
Một cô gái xanh xao yếu ớt, đừng nói Chu Chẩm Nguyệt, bất kỳ ai trên thế giới này, bao gồm cả chính nàng, cũng không nhịn được muốn tiến lên ôm Mục Tuyết Y vào lòng.
Đặt ở trong lòng bàn tay, nâng niu, dỗ dành, không đành lòng nhìn nàng chịu đựng đau khổ.
Ban đầu Cát Vi Nùng nghĩ rằng, Mục Tuyết Y tự ý rời đi là một hành vi rất ích kỷ và ngu ngốc.
Nhưng chuyện đã đến nước này, có thể trách móc nàng điều gì?
Người này trông có vẻ...
Gần như vỡ nát mất rồi.
Một người có chướng ngại tâm lý, làm sao có thể lấy hành vi của người bình thường đi so đo được chứ.
...!Làm sao đòi hỏi nàng phải thông cảm đến nỗi khổ tâm của người khác.
* * *
Qua hai ngày, Cát Vi Nùng tìm mọi cách lừa gạt Mục Tuyết Y, đưa nàng tới khoa tâm lý khám bệnh.
Bác sĩ tâm lý hỏi thăm vài câu, trong lòng đã nắm chắc.
Trải qua nhiều lần kiểm tra và trao đổi, bác sĩ đã có kết quả, gọi Cát Vi Nùng ra ngoài rồi nói:
"Tình trạng của Mục tiểu thư về mặt y học được gọi là Rối loạn lưỡng cực*.
Nguyên nhân hình thành bệnh là do ba yếu tố môi trường, di truyền và các nhân tố gây stress, chúng tương tác lẫn nhau.
Biểu hiện bên ngoài là trầm cảm và hưng cảm, hoặc trầm cảm và hưng cảm thay phiên nhau phát tác."
*Rối loạn lưỡng cực là căn bệnh tâm lý phổ biến với tên gọi khác là bệnh rối loạn hưng - trầm cảm.
Bệnh chủ yếu liên quan đến các trạng thái thay đổi tâm lý từ mức thấp của bệnh trầm cảm cho đến mức cao của bệnh hưng cảm.
Chúng ta có thể dễ dàng nhận biết được bệnh khi trạng thái cảm xúc trái ngược, vừa hưng cảm rồi lại trầm cảm.
Hiểu một cách đơn giản hơn về căn bệnh này chính là sự thay đổi liên tục về trạng thái cảm xúc.
Khi thì mệt mỏi, buồn chán, mất đi hứng thú trong cuộc sống cùng mọi hoạt động hằng ngày.
Tuy nhiên, sau đó lại thay đổi chuyển sang dư thừa năng lượng, phấn khích quá mức, cười vui vẻ, nói nhanh không kiểm soát...
Cát Vi Nùng: "Ý của bác sĩ là..."
Bác sĩ thấy Cát Vi Nùng vẫn chưa hiểu rõ, đành giải thích lại một lần:
"Đơn giản giải thích, Mục tiểu thư mắc bệnh này là do một ít di truyền, lại bị kích thích bởi chuyện gì đó, sản sinh căng thẳng.
Khiến cho cô ấy trở nên trầm cảm, hành vi thỉnh thoảng khá điên cuồng, dễ dẫn đến cực đoan.
Đây là một loại bệnh tâm lý, hiện giờ rất nghiêm trọng, cần phải được trị liệu ngay lập tức."
Cát Vi Nùng đã hiểu, vội hỏi: "Có thể chữa khỏi không?"
Bác sĩ: "Tuy khá khó, nhưng cũng có thể chữa trị."
Cát Vi Nùng mím mím khóe môi, tự hỏi có nên nói với Mục Quốc Thừa chuyện này hay không.
Bác sĩ cúi đầu lật xem bệnh án của Mục Tuyết Y, nói: "Gân mắt cá chân của cô ấy đang phục hồi phải không, trùng hợp cũng ở bệnh viện của chúng tôi.
Thế này đi, các cô ở lại đây, vừa tiến hành phục hồi chức năng vừa tiến hành trị liệu tâm lý.
Nếu suôn sẻ, Mục tiểu thư có thể giải quyết tất cả các vấn đề về thể chất và vướng mắc tâm lý."
Cát Vi Nùng: "Thật sự được chứ?"
Bác sĩ: "Khả năng không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Thế nhưng quá trình này đối với Mục tiểu thư mà nói rất khó khăn, cô ấy phải không ngừng khiêu chiến cơ thể và tâm lý của bản thân đến cực hạn.
Nếu như một trong hai không thể chữa trị, sẽ gây nên một đòn đả kích tàn khốc đối với cô ấy.
Tuy nhiên, nếu cô ấy có thể tiếp tục kiên trì, phỏng chừng trong tương lai có gặp bất kỳ khó khăn gì, cũng có thể thản nhiên đối mặt mà không hề sợ hãi."
Cát Vi Nùng cảm ơn bác sĩ, trước tiên gọi điện thoại cho Mục Quốc Thừa.
Mục Quốc Thừa tựa hồ không quan tâm lắm, cái gì trầm cảm, cái gì chướng ngại tâm lý, ở trong mắt hắn đều thật quái đản lập dị.
Hắn chỉ nói: "Chữa thì chữa đi, nhưng cô phải giám sát nó chặt chẽ, đừng để nó quên đọc sách, ta vẫn đang chờ nó trở về hỗ trợ quản lý công ty."
Lần đầu tiên Cát Vi Nùng sinh ra phản cảm đối với loại máu lạnh như Mục Quốc Thừa.
Trước đây nàng vẫn cảm thấy, máu lạnh một chút lý trí một chút là điều thiết yếu tại chốn thương trường.
Nhưng sau khi chứng kiến sự máu lạnh của Mục Quốc Thừa, nàng lại cảm thấy, loại lạnh nhạt hời hợt này thật sự sẽ khiến cuộc sống trở nên tuyệt vọng.
Bỗng chốc hiểu thấu mặt tối trong tính cách của Mục Như Tình và Mục Tuyết Y đến từ đâu.
* * *
Ra khỏi bệnh viện, trên tay Cát Vi Nùng có thêm một cái túi ni lông, bên trong chứa thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm do bác sĩ kê đơn.
Bắt đầu từ ngày mai, Mục Tuyết Y sẽ chính thức bước vào trị liệu.
Trở lại xe, tài xế vẫn đang đợi ở ghế lái, Cát Vi Nùng và Mục Tuyết Y ngồi ở hàng sau.
Tối hôm qua Mục Tuyết Y thức trắng đêm nên dưới đáy mắt có màu xanh nhạt.
Ngồi trên xe một lúc, nàng tựa vào cửa sổ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đi được nửa đường, Cát Vi Nùng đang ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ thì bỗng cảm giác cánh tay có thêm trọng lượng.
Quay đầu lại thì trông thấy Mục Tuyết Y ngồi xiêu vẹo, ôm lấy cánh tay của nàng.
Mục Tuyết Y nửa tỉnh nửa mê, ôm cẳng tay của Cát Vi Nùng, giơ tay phải lên rồi nỉ non:
"A Nguyệt, chị nhìn này..."
Nàng dựng thẳng ngón út, để lộ vết sẹo ở gốc ngón tay.
Cát Vi Nùng vẫn giữ im lặng.
Lần này nàng không mở miệng nhắc nhở Mục Tuyết Y rằng mình không phải Chu Chẩm Nguyệt giống như lần trước.
Nhưng Mục Tuyết Y rất nhanh tỉnh táo, nhận ra bản thân lại ôm sai người rồi.
Nàng yếu ớt ngồi thẳng dậy, nghiêng người sang bên khác, nhỏ giọng nói:
"...!Xin lỗi."
Cát Vi Nùng quay đầu đi, nhẫn nhịn đáy mắt chua xót.
Mục Tuyết Y co người lại, mặt vùi vào khuỷu tay, bờ vai khẽ run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Tiếng khóc nức nở bỗng vang lên:
"A Nùng, cầu xin cô, mau quay về bên cạnh Lâm Khả Ny...!Cầu xin cô, mau quay về, nhất định cô ấy rất cần cô, cô không thể bỏ rơi cô ấy...!Sao cô lại bỏ rơi cô ấy chứ? Cô...!Cô mau...!mau quay về nơi đó..."
Cát Vi Nùng sụt sịt.
Nàng biết, Mục Tuyết Y căn bản không phải đang thuyết phục nàng quay lại.
Mục Tuyết Y...!là đang thuyết phục chính mình.
Nàng biến tất cả nỗi nhớ nhung và niềm khát vọng về Chu Chẩm Nguyệt thành từng tiếng khóc lóc van xin, van xin bản thân trút bỏ ám ảnh về bệnh tật, van xin bản thân có thể liều lĩnh dứt bỏ hết thảy mọi chuyện, quay về bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt bằng mọi giá.
Cát Vi Nùng siết chặt ngón tay, thầm cười khổ.
Nhìn Chủ tịch Chu và Nhị tiểu thư ở chung với nhau trước đây, nàng luôn cảm thấy Mục Tuyết Y khá bị động, tựa hồ Chu Chẩm Nguyệt dành tình yêu cho nàng nhiều hơn.
Nhưng hóa ra...
Mục Tuyết Y yêu Chu Chẩm Nguyệt nhiều hơn bất cứ một ai có thể tưởng tượng.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Kỳ thực trong mối quan hệ này, chân chính đánh mất chính mình, không phải Chu Chẩm Nguyệt.
Là Mục Tuyết Y.
* * *
Editor: Cảm ơn mn nhiều lắm.
Mình không biết phải nói gì, mình chỉ muốn nói mình vô cùng biết ơn mn.
Hôm nay bắt đầu đăng chương lại, tiếp tục câu chuyện này~.
Giống với Ký Ninh, Cao Xuyên là thành phố mà nửa đời trước Mục Tuyết Y chưa từng đến.
Nàng và Cát Vi Nùng đã sống ở đây hơn một tháng.
Tin tức họ đến Cao Xuyên chỉ báo cho Mục Quốc Thừa, nói bên này có bệnh viện tốt hơn nên mới chuyển từ Ký Ninh đến Cao Xuyên.
Mục Quốc Thừa hiển nhiên thờ ơ, chỉ căn dặn vài câu, nhắc Mục Tuyết Y nhân lúc dưỡng thương phải đọc thêm sách quản lý, hiện giờ Mục thị rất thiếu nhân lực.
Đặc biệt dạo gần đây, Chu thị cố tình siết chặt thị trường của Mục thị, đào chân tường* của bọn họ, một vài quản lý cấp cao chiếm giữ các vị trí quan trọng đều đã bị đào đi.
*Đào chân tường/góc tường: lôi kéo nhân tài, nhân lực của ai đó đi mất.
Mục Quốc Thừa nói rằng Chu thị và Mục thị trước đây chỉ đánh nhau trong bóng tối, nhưng từ khi Chu Chẩm Nguyệt khỏi bệnh, không biết suy tính cái gì, bắt đầu công khai rất nhiều mâu thuẫn trước mặt mọi người, khiến cho mọi thứ trở nên vô cùng khó coi.
Sau khi Cát Vi Nùng biết chuyện, bèn dò hỏi Mục Tuyết Y: "Lẽ nào Chủ tịch Chu đang trả thù?"
Mục Tuyết Y im lặng rất lâu mới trả lời: "...!Không biết, có lẽ vậy."
Ngày tháng trôi qua, ngón út tay phải và thạch cao trên cánh tay trái của Mục Tuyết Y đã đến lúc tháo băng.
Cát Vi Nùng chọn một ngày gió mát và thời tiết hài hòa chở Mục Tuyết Y đến bệnh viện.
Cắt chỉ và tháo thạch cao khá thuận lợi, bác sĩ bảo hai chỗ này hồi phục rất tốt, ngón tay đã có cảm giác, có thể bắt đầu luyện tập co duỗi.
Mắt cá chân phải cũng đã liền xương, nhưng chạm đất sẽ đau đớn, chuyện này không thể vội, phải tiếp tục ngồi xe lăn.
Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ lén lút gọi Cát Vi Nùng sang một bên, nói:
"Vốn dĩ tôi không nên nhiều chuyện, thế nhưng vợ tôi tình cờ là bác sĩ của khoa tâm lý, về phương diện này tôi có hiểu biết chút ít.
Dựa vào trạng thái tinh thần và biểu hiện của cô ấy vừa rồi, hình như Mục tiểu thư đã mắc chứng mất ngủ kèm theo triệu chứng lo âu, có lẽ cô ấy có chướng ngại tâm lý nào đó nên mới thành ra như vậy.
Tôi không dám khẳng định, tốt nhất cô nên dẫn cô ấy đi khám tâm lý thử xem."
Cát Vi Nùng bỗng trở nên nghiêm túc: "Hình như mấy ngày gần đây cô ấy luôn gặp ảo giác, chuyện này có nghiêm trọng không?"
Bác sĩ: "...!Ảo giác? Vậy thì nghiêm trọng lắm, phải lập tức đi khám."
Cát Vi Nùng nhíu mày, liếc mắt nhìn Mục Tuyết Y ở trong phòng bệnh.
Đáy mắt không che giấu được lo lắng.
Sau khi trở về từ bệnh viện, bọn họ quay lại căn nhà nông thôn có khoảng sân nhỏ do Mục Tuyết Y thuê.
Khi mới đến Cao Xuyên, Cát Vi Nùng vốn muốn đặt phòng ở một khách sạn xa hoa, nhưng Mục Tuyết Y lại nói bản thân không muốn sống ở một nơi giống quan tài như vậy, vì thế bọn họ đã chạy đến một vùng nông thôn hẻo lánh thuê một căn nhà nhỏ.
Quan tài...
Cát Vi Nùng nghe cái cách mà nàng hình dung khách sạn, khẽ rùng mình.
Trong sân có ghế xích đu, thường ngày Mục Tuyết Y rất thích ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Hôm nay mới khám bệnh về, Mục Tuyết Y vẫn theo thói quen qua đó ngồi, nàng cúi đầu, đờ đẫn nhìn ngón tay đã cắt chỉ.
Cát Vi Nùng đi tới gần, suy nghĩ về lời khuyên của bác sĩ, cố tìm từ.
Nàng còn chưa mở miệng, Mục Tuyết Y đã mở miệng trước: "Ngồi xuống đi."
Cát Vi Nùng sững sờ trong giây lát: "Ngồi...!ở đâu?"
Mục Tuyết Y: "Bên cạnh tôi."
Cát Vi Nùng hơi do dự, không dám từ chối, cẩn thận ngồi xuống ghế xích đu.
Một lát sau.
Mục Tuyết Y nhẹ nhàng nhích lại gần, tựa vào bả vai Cát Vi Nùng.
Cát Vi Nùng bỗng chốc cứng đờ, cảm nhận bả vai nặng trình trịch, không dám cử động.
"Chị xem." Mục Tuyết Y giơ tay phải, đốt cuối ngón út có một vết sẹo dữ tợn xấu xí: "Có phải rất xấu xí?"
Cát Vi Nùng: "..."
Mục Tuyết Y thở dài thườn thượt: "Em biết chị không ghét bỏ em.
Nhưng...! sau này em tham dự các thương hội cùng chị, mọi người nhìn thấy đều sẽ nói...!bạn gái mà Chủ tịch Chu dẫn theo, cớ sao bàn tay lại xấu xí như vậy..."
Cát Vi Nùng trầm giọng nói:
"Nhị tiểu thư, tôi không phải Chủ tịch Chu."
Tay Mục Tuyết Y dừng lại giữa không trung.
Một lúc sau, nàng cười nhẹ, thả tay xuống rồi ngồi thẳng lưng lên.
"Đúng nhỉ, A Nguyệt sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh tôi nữa."
Nàng cúi thấp đầu, nở một nụ cười tự giễu.
Cát Vi Nùng trầm mặc hồi lâu, nói: "Nhị tiểu thư, tôi dẫn cô đi khám bác sĩ tâm lý được chứ?"
Mục Tuyết Y có chút mê man: "...!Bác sĩ tâm lý?"
Cát Vi Nùng sợ nói trắng ra sẽ xúc phạm tới Mục Tuyết Y vốn nhạy cảm, đành chỉ nói: "Gần đây tôi thấy cô mất ngủ, tinh thần lại hơi suy nhược.
Nên đi khám bác sĩ để chữa bệnh mất ngủ, cô cảm thấy thế nào?"
Mục Tuyết Y nắm lấy dây xích đu, cơ thể gầy gò nép mình vào sợi dây mỏng manh, như thể xương cốt quá mức nhỏ nhắn không có cách nào chống đỡ được cái túi da này.
"Được." Nàng ngoan ngoãn đồng ý: "Để bác sĩ kê cho tôi một ít thuốc ngủ..."
Cát Vi Nùng: "Nhị tiểu thư, đến khám bác sĩ tâm lý, là vì muốn cô không uống thuốc ngủ mà vẫn có thể ngủ."
Mục Tuyết Y cong khóe môi, lông mi nhu hòa tựa như lông diệc đen nhánh.
"A Nùng, cô không hiểu." Giọng nàng nhẹ vô cùng: "A Nguyệt và thuốc ngủ, chung quy phải chọn một cái, tôi mới có thể ngủ được."
Cát Vi Nùng thấy Mục Tuyết Y như thế, lòng chợt cảm thấy nôn nao.
Một cô gái xanh xao yếu ớt, đừng nói Chu Chẩm Nguyệt, bất kỳ ai trên thế giới này, bao gồm cả chính nàng, cũng không nhịn được muốn tiến lên ôm Mục Tuyết Y vào lòng.
Đặt ở trong lòng bàn tay, nâng niu, dỗ dành, không đành lòng nhìn nàng chịu đựng đau khổ.
Ban đầu Cát Vi Nùng nghĩ rằng, Mục Tuyết Y tự ý rời đi là một hành vi rất ích kỷ và ngu ngốc.
Nhưng chuyện đã đến nước này, có thể trách móc nàng điều gì?
Người này trông có vẻ...
Gần như vỡ nát mất rồi.
Một người có chướng ngại tâm lý, làm sao có thể lấy hành vi của người bình thường đi so đo được chứ.
...!Làm sao đòi hỏi nàng phải thông cảm đến nỗi khổ tâm của người khác.
* * *
Qua hai ngày, Cát Vi Nùng tìm mọi cách lừa gạt Mục Tuyết Y, đưa nàng tới khoa tâm lý khám bệnh.
Bác sĩ tâm lý hỏi thăm vài câu, trong lòng đã nắm chắc.
Trải qua nhiều lần kiểm tra và trao đổi, bác sĩ đã có kết quả, gọi Cát Vi Nùng ra ngoài rồi nói:
"Tình trạng của Mục tiểu thư về mặt y học được gọi là Rối loạn lưỡng cực*.
Nguyên nhân hình thành bệnh là do ba yếu tố môi trường, di truyền và các nhân tố gây stress, chúng tương tác lẫn nhau.
Biểu hiện bên ngoài là trầm cảm và hưng cảm, hoặc trầm cảm và hưng cảm thay phiên nhau phát tác."
*Rối loạn lưỡng cực là căn bệnh tâm lý phổ biến với tên gọi khác là bệnh rối loạn hưng - trầm cảm.
Bệnh chủ yếu liên quan đến các trạng thái thay đổi tâm lý từ mức thấp của bệnh trầm cảm cho đến mức cao của bệnh hưng cảm.
Chúng ta có thể dễ dàng nhận biết được bệnh khi trạng thái cảm xúc trái ngược, vừa hưng cảm rồi lại trầm cảm.
Hiểu một cách đơn giản hơn về căn bệnh này chính là sự thay đổi liên tục về trạng thái cảm xúc.
Khi thì mệt mỏi, buồn chán, mất đi hứng thú trong cuộc sống cùng mọi hoạt động hằng ngày.
Tuy nhiên, sau đó lại thay đổi chuyển sang dư thừa năng lượng, phấn khích quá mức, cười vui vẻ, nói nhanh không kiểm soát...
Cát Vi Nùng: "Ý của bác sĩ là..."
Bác sĩ thấy Cát Vi Nùng vẫn chưa hiểu rõ, đành giải thích lại một lần:
"Đơn giản giải thích, Mục tiểu thư mắc bệnh này là do một ít di truyền, lại bị kích thích bởi chuyện gì đó, sản sinh căng thẳng.
Khiến cho cô ấy trở nên trầm cảm, hành vi thỉnh thoảng khá điên cuồng, dễ dẫn đến cực đoan.
Đây là một loại bệnh tâm lý, hiện giờ rất nghiêm trọng, cần phải được trị liệu ngay lập tức."
Cát Vi Nùng đã hiểu, vội hỏi: "Có thể chữa khỏi không?"
Bác sĩ: "Tuy khá khó, nhưng cũng có thể chữa trị."
Cát Vi Nùng mím mím khóe môi, tự hỏi có nên nói với Mục Quốc Thừa chuyện này hay không.
Bác sĩ cúi đầu lật xem bệnh án của Mục Tuyết Y, nói: "Gân mắt cá chân của cô ấy đang phục hồi phải không, trùng hợp cũng ở bệnh viện của chúng tôi.
Thế này đi, các cô ở lại đây, vừa tiến hành phục hồi chức năng vừa tiến hành trị liệu tâm lý.
Nếu suôn sẻ, Mục tiểu thư có thể giải quyết tất cả các vấn đề về thể chất và vướng mắc tâm lý."
Cát Vi Nùng: "Thật sự được chứ?"
Bác sĩ: "Khả năng không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Thế nhưng quá trình này đối với Mục tiểu thư mà nói rất khó khăn, cô ấy phải không ngừng khiêu chiến cơ thể và tâm lý của bản thân đến cực hạn.
Nếu như một trong hai không thể chữa trị, sẽ gây nên một đòn đả kích tàn khốc đối với cô ấy.
Tuy nhiên, nếu cô ấy có thể tiếp tục kiên trì, phỏng chừng trong tương lai có gặp bất kỳ khó khăn gì, cũng có thể thản nhiên đối mặt mà không hề sợ hãi."
Cát Vi Nùng cảm ơn bác sĩ, trước tiên gọi điện thoại cho Mục Quốc Thừa.
Mục Quốc Thừa tựa hồ không quan tâm lắm, cái gì trầm cảm, cái gì chướng ngại tâm lý, ở trong mắt hắn đều thật quái đản lập dị.
Hắn chỉ nói: "Chữa thì chữa đi, nhưng cô phải giám sát nó chặt chẽ, đừng để nó quên đọc sách, ta vẫn đang chờ nó trở về hỗ trợ quản lý công ty."
Lần đầu tiên Cát Vi Nùng sinh ra phản cảm đối với loại máu lạnh như Mục Quốc Thừa.
Trước đây nàng vẫn cảm thấy, máu lạnh một chút lý trí một chút là điều thiết yếu tại chốn thương trường.
Nhưng sau khi chứng kiến sự máu lạnh của Mục Quốc Thừa, nàng lại cảm thấy, loại lạnh nhạt hời hợt này thật sự sẽ khiến cuộc sống trở nên tuyệt vọng.
Bỗng chốc hiểu thấu mặt tối trong tính cách của Mục Như Tình và Mục Tuyết Y đến từ đâu.
* * *
Ra khỏi bệnh viện, trên tay Cát Vi Nùng có thêm một cái túi ni lông, bên trong chứa thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm do bác sĩ kê đơn.
Bắt đầu từ ngày mai, Mục Tuyết Y sẽ chính thức bước vào trị liệu.
Trở lại xe, tài xế vẫn đang đợi ở ghế lái, Cát Vi Nùng và Mục Tuyết Y ngồi ở hàng sau.
Tối hôm qua Mục Tuyết Y thức trắng đêm nên dưới đáy mắt có màu xanh nhạt.
Ngồi trên xe một lúc, nàng tựa vào cửa sổ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đi được nửa đường, Cát Vi Nùng đang ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ thì bỗng cảm giác cánh tay có thêm trọng lượng.
Quay đầu lại thì trông thấy Mục Tuyết Y ngồi xiêu vẹo, ôm lấy cánh tay của nàng.
Mục Tuyết Y nửa tỉnh nửa mê, ôm cẳng tay của Cát Vi Nùng, giơ tay phải lên rồi nỉ non:
"A Nguyệt, chị nhìn này..."
Nàng dựng thẳng ngón út, để lộ vết sẹo ở gốc ngón tay.
Cát Vi Nùng vẫn giữ im lặng.
Lần này nàng không mở miệng nhắc nhở Mục Tuyết Y rằng mình không phải Chu Chẩm Nguyệt giống như lần trước.
Nhưng Mục Tuyết Y rất nhanh tỉnh táo, nhận ra bản thân lại ôm sai người rồi.
Nàng yếu ớt ngồi thẳng dậy, nghiêng người sang bên khác, nhỏ giọng nói:
"...!Xin lỗi."
Cát Vi Nùng quay đầu đi, nhẫn nhịn đáy mắt chua xót.
Mục Tuyết Y co người lại, mặt vùi vào khuỷu tay, bờ vai khẽ run rẩy.
Một lúc lâu sau.
Tiếng khóc nức nở bỗng vang lên:
"A Nùng, cầu xin cô, mau quay về bên cạnh Lâm Khả Ny...!Cầu xin cô, mau quay về, nhất định cô ấy rất cần cô, cô không thể bỏ rơi cô ấy...!Sao cô lại bỏ rơi cô ấy chứ? Cô...!Cô mau...!mau quay về nơi đó..."
Cát Vi Nùng sụt sịt.
Nàng biết, Mục Tuyết Y căn bản không phải đang thuyết phục nàng quay lại.
Mục Tuyết Y...!là đang thuyết phục chính mình.
Nàng biến tất cả nỗi nhớ nhung và niềm khát vọng về Chu Chẩm Nguyệt thành từng tiếng khóc lóc van xin, van xin bản thân trút bỏ ám ảnh về bệnh tật, van xin bản thân có thể liều lĩnh dứt bỏ hết thảy mọi chuyện, quay về bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt bằng mọi giá.
Cát Vi Nùng siết chặt ngón tay, thầm cười khổ.
Nhìn Chủ tịch Chu và Nhị tiểu thư ở chung với nhau trước đây, nàng luôn cảm thấy Mục Tuyết Y khá bị động, tựa hồ Chu Chẩm Nguyệt dành tình yêu cho nàng nhiều hơn.
Nhưng hóa ra...
Mục Tuyết Y yêu Chu Chẩm Nguyệt nhiều hơn bất cứ một ai có thể tưởng tượng.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Kỳ thực trong mối quan hệ này, chân chính đánh mất chính mình, không phải Chu Chẩm Nguyệt.
Là Mục Tuyết Y.
* * *
Editor: Cảm ơn mn nhiều lắm.
Mình không biết phải nói gì, mình chỉ muốn nói mình vô cùng biết ơn mn.
Hôm nay bắt đầu đăng chương lại, tiếp tục câu chuyện này~.
Danh sách chương