Mốc dịch

Một ngày dài đằng đẵng hơn cả một năm. Sau tối hôm ấy, rồi lại hai tuần trôi qua Đường Kiển Khiêm mới đến lần nữa. Dường như cuộc cãi nhau tối đó chưa từng xảy ra, tinh thần ông ta chưa bao giờ chịu tổn thương.

Tống Uyển buộc phải nhún nhường, việc cấp bách bây giờ là cô cần biết thông tin bên ngoài. Bởi vậy sau khi dựng lên vở kịch hết lần này đến lần khác vùng lên đấu tranh rồi lại bị đàn áp, cô giả vờ cam chịu, cuối cùng nhận thua.

Nhiệt độ trong căn hộ luôn ổn định, không thể cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, nhưng khi cô đứng trên ban công nhìn ra ngoài, thấy lá cây phía xa xa bắt đầu nhú mầm xanh, có lẽ thời tiết ấm lên rồi, mùa xuân sắp đến.

Ăn cơm xong, Tống Uyển nằm trên giường xếp chợp mắt, bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi muốn gặp Phó Tiểu Oánh.”

Đường Kiển Khiêm đang ngồi trên sô pha lật báo, nghe thấy cô nói bèn tháo kính xuống, “Trước khi lấy lại được lòng tin của tôi, tôi sẽ không để em ra khỏi đây nửa bước.”

“Tôi không ra ngoài, ông gọi Phó Tiểu Oánh đến đây gặp tôi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy. Nếu ông không đến, cả ngày tôi chẳng tìm nổi một người có thể nói chuyện được.”

Dạo này cô coi như ngoan ngoãn, để cô gặp bạn bè cũng không sao, huống chi Đường Kiển Khiêm có quyền quyết định sống chết của Phó Tiểu Oánh trong giới giải trí, ông ta cho rằng cô ấy cũng không dám làm gì.

“Được, ngày mai tôi gọi cô ta tới.”

Tống Uyển quấn tấm thảm lên người, nghiêng đầu đi, “Tôi buồn ngủ rồi, lúc đi nhớ nhẹ tay nhẹ chân, đừng đánh thức tôi.”

Chiều hôm sau, Phó Tiểu Oánh đến đúng hẹn.

Tống Uyển mặc quần áo ở nhà, để tóc xõa, nét mặt lạnh nhạt, mời Phó Tiểu Oánh ngồi xuống, còn mình vào phòng bếp đun nước pha trà.

Phó Tiểu Oánh không ngồi mà đi theo cô vào phòng bếp, vừa định mở miệng thì Tống Uyển đặt ngón trỏ lên môi mình “suỵt” một tiếng, mấp máy môi nói không thành tiếng: “Có máy nghe lén.”

Phó Tiểu Oánh lập tức ngậm miệng lại.

Tống Uyển làm như không có chuyện gì xảy ra bắt đầu tán gẫu với cô ấy, “Lâu rồi không gặp, bộ phim cô mới đóng được khen nhiều lắm đấy.”

“Ăn may thôi, gặp được đạo diễn giỏi mà. Còn cô đấy, sao lâu lắm không liên lạc với tôi?”

“Mất điện thoại, lười thông báo cho mọi người biết.”

Hai người nói chuyện câu được câu chăng, nước sôi bốc khói nghi ngút, Tống Uyển nhấc ấm nước lên ra khỏi phòng bếp với Phó Tiểu Oánh. Cô tìm một bộ trà cụ sạch sẽ, ngâm trà, rồi lấy giấy và bút trong ngăn kéo ra, ngồi xổm bên cạnh Phó Tiểu Oánh.

Chuyện để nói chưa từng ngừng lại, từ trào lưu thời trang chuyển đến tin đồn trong giới giải trí, Tống Uyển cầm bút viết vào tờ giấy mấy chữ: Cô biết chuyện của Diệp Gia Thụ không? Phó Tiểu Oanh do dự một lát, gật đầu.

Anh ấy còn sống không?

Phó Tiểu Oánh im lặng.

Tống Uyển khẽ ho một tiếng.

Phó Tiểu Oánh hỏi: “Sao thế, bị cảm à?”

“Không sao, cổ họng hơi khó chịu thôi.” Tống Uyển quỳ trên thảm, đè tay lên đầu gối cô ấy, thì thào bằng nét mặt van nài: “Xin cô đấy.”

Phó Tiểu Oánh đón lấy cây bút từ tay cô, muốn viết ra nhưng nhấc bút đặt bút ngập ngừng mấy lần, cuối cùng cô ấy bỏ bút xuống, lấy điện thoại trong túi ra, là chiếc cô ấy dùng để dự phòng. Cô ấy tìm một đoạn video rồi nhét nó vào tay Tống Uyển.

Tống Uyển lại ho thêm mấy tiếng: “Cô ngồi nhé, tôi vào nhà vệ sinh đã.”

Cô bước nhanh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, cầm điện thoại mình đang nắm chặt trong tay lên chỉnh âm thanh về không, mở video ra.

Khung cảnh lắc lư, ánh sáng mờ tối, ống kính được phóng to mấy lần, hình ảnh bị vỡ không nhìn rõ. Nhưng chỉ cần liếc mắt cô cũng nhận ra, đó là Diệp Gia Thụ, Diệp Gia Thụ và A Tuyền.

A Tuyền ngồi trên ngực Diệp Gia Thụ, chân kẹp cổ anh, tới tấp vung nắm đấm vào gò má. Diệp Gia Thụ không nhúc nhích, nằm im như đã chết, khi thời gian đếm ngược đến “3”, Diệp Gia Thụ bỗng nhiên vung nắm đấm về phía cằm A Tuyền, nhân cơ hội y tránh né để kẹp cổ y lật người xuống, đổi lại thành y nằm sõng xoài dưới đất... tiếng reo hò trong sân như sấm, hình ảnh lại lắc lư, trong tiếng hét chói tai màn hình tối sầm xuống.

Tống Uyển không dám mở xem thêm lần nữa, chiếc điện thoại cô cầm nóng phỏng tay, cô đã có dự cảm từ trước, nhưng không dám tin mà thôi.

Cô ngồi thụp xuống bấm số điện thoại của Diệp Gia Thụ, bên kia báo tắt máy không ai nghe.

Cô rùng mình run rẩy, lại gọi thêm lần nữa.

Không biết đã qua bao lâu, cô chợt nhớ Phó Tiểu Oánh vẫn đang ở ngoài, cô xóa dãy số mình vừa gọi trong nhật kí cuộc gọi, nhét điện thoại vào trong túi quần, rửa sạch mặt rồi mới bước ra ngoài.

Phó Tiểu Oánh đã đứng ngồi không yên, Tống Uyển trả điện thoại cho cô ấy, gắng gượng giả bộ bông đùa: “Bộ phim mới của cô có nội dung gì vậy? Kể tôi nghe được không? Tôi vẫn chưa xem mà.”

Nhân lúc Phó Tiểu Oánh nói, cô cầm bút gạch dưới dòng chữ “Anh ấy còn sống không?” mình vừa viết ban nãy.

Phó Tiểu Oánh nhận lấy cây bút, nhanh chóng viết sang bên cạnh: “Lúc đưa ra khỏi sàn đấu thì vẫn còn sống, nghe nói trên đường ra sân bay thì hôn mê, được lái xe đưa đến bệnh viện, hôn mê ba ngày, không chữa...”

Tay cô ấy khựng lại, nhìn giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy.

Cô ấy ngẩn người, trong phút chốc giọng nói cũng im bặt, có lẽ sợ sẽ gây phiền phức cho mình nên cứng nhắc nói tiếp những chuyện không liên quan, tay cầm bút viết: Cô ổn không?

Tống Uyển không nói gì, hình như cô muốn đứng dậy nhưng không biết phải làm thế nào, cuối cùng quay lưng đi đè mạnh lên tim mình.

Cô chỉ có thể che miệng khóc trong im lặng.

Phó Tiểu Oánh luống cuống mà không dám ngừng nói, cô ấy đưa tay ra vỗ vai Tống Uyển.

Rất lâu sau, cô ấy nghe thấy Tống Uyển ho nhẹ một tiếng, “Có thuốc không?”

“Có.” Phó Tiểu Oánh thở hắt ra, lập tức lấy thuốc trong túi xách đưa cho Tống Uyển.

Tống Uyển đứng dậy, nhận lấy điếu thuốc ngồi xuống sô pha đối diện, giơ tay lên lau vệt nước mắt trên khuôn mặt, mở miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ.”

“Không giữ cô ở lại ăn cơm nữa, cô về trước đi.” Cô rướn người tới lấy điện thoại ban nãy trong túi xách Phó Tiểu Oánh, viết lên giấy: Điện thoại của cô bị tôi trộm rồi.

Tờ giấy vừa rồi dùng để trao đổi gấp lại, nhét vào túi của cô ấy để mang ra ngoài xử lý.

Phó Tiểu Oánh hiểu ý, cầm túi xách đứng dậy, “Vậy tôi không quấy rầy nữa, có thời gian hẹn tôi đi mua sắm nhé.”

“Được.”

Cuối cùng Phó Tiểu Oánh lại nhìn Tống Uyển.

Cô ấy nhớ trước đây khi còn qua lại với Tống Uyển, cô luôn hi vọng có một ngày được nhìn thấy cảnh Tống Uyển thảm hại, hoặc muốn biết một người không tim không phải như cô sẽ suy sụp vì ai.

Hôm nay thấy rồi, cô ấy cảm thấy như thế này cũng chẳng đẹp đẽ.

Con người đôi khi cũng phải tê dại thì mới có thể sống tốt hơn trên thế gian này.

Đột nhiên cô ấy không còn ngưỡng mộ Tống Uyển.

“Tôi đi đây.”

Tống Uyển không lên tiếng.

Phó Tiểu Oánh xoay người bước đi.

* * * * *

Khi màn đêm sắp buông xuống luôn quay trở về với yên tĩnh, mang theo sự trang nghiêm như tham dự tang lễ vào ban ngày.

Thuốc lá mà Phó Tiểu Oánh để lại cô vẫn chưa hút xong.

Khi chợt tỉnh ngộ như bị móc tim móc phổi, cô mới dám nhớ đến Diệp Gia Thụ. Cô và anh đều là những con người giống nhau, cô hoàn toàn có thể đoán được tâm trạng của Diệp Gia Thụ trong từng việc anh làm: tâm trạng ra sao khi lấy cái chết quyết tâm thách thức quy định của Đường Kiển Khiêm, tâm trạng ra sao dù đánh cược tính mạng cũng phải quật ngã A Tuyền, tâm trạng thế nào khi ra khỏi sàn đấu muốn mang tin tức thắng lợi đến gặp cô, và lúc gục ngã trên con đường chỉ cách một bước nữa là thành công đã mang tâm trạng gì...

Cô hiểu hết, nhưng trái tim cũng đã bị khoét rỗng rồi, khi gió lùa qua cô, chỉ còn âm thanh vang vọng trống rỗng.

Cô cảm thấy mình không đáng giá đến thế.

Nhưng nếu thay đổi vị trí với Diệp Gia Thụ, cô cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.

Bởi vì tình yêu đó đáng để cô chết hàng vạn lần.

Cô hút thuốc, trong bóng tối nước mắt cả một đời lặng lẽ rơi xuống đất, sau đó mơ màng chìm trong giấc ngủ. Điếu thuốc cuối cùng cô vẫn chưa hút xong đặt trên bàn trà, tàn thuốc cháy thành một đường dài.

Trong mơ không có nước mắt.

Vì cô mơ thấy Diệp Gia Thụ.

Anh ôm cây đàn ghi ta ngồi trên nóc xe, áo sơ mi màu trắng tỏa sáng trong nắng xuân như lá cờ đang tung bay. Gió rất dịu dàng thổi qua ngọn tóc anh.

Nơi xa xa là thảo nguyên mênh mông, cỏ non mới mọc khi có làn gió thổi qua dập dềnh từng lớp sóng đến tận đường chân trời, đàn cừu trắng phau phau như hoa cây bông nở rộ khắp nơi. Cánh diều năm sắc sặc sỡ bay cao trên bầu trời, có hình chim én, chim hải âu, cao đến nỗi như có thể chạm tới chân mây.

Là làn gió ấm áp nhất, trong gió vang vọng tiếng hát xa xôi.

Diệp Gia Thụ quay đầu lại mỉm cười, ánh mắt trong veo chỉ có ở tuổi thiếu niên.

“Sao bây giờ mới tới? Anh chờ em lâu rồi.”

Tống Uyển mỉm cười tỉnh giấc.

Màn đêm tối tăm tĩnh lặng, chân giẫm lên thảm không tạo ra âm thanh. Cửa sổ bên ban công mở tung, cơn gió lùa vào trong vẫn mang theo hơi lạnh, nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân.

Cô nghe thấy tiếng mở cửa, không hề do dự trèo lên lan can.

Cô muốn cả thế giới một màu đen này, muốn cơn gió cuồng dã, còn muốn cả tự do.

Rồi tất cả màn đêm đều đang dâng lên, con đường sáng ngời mở rộng ở nơi sâu nhất trong tầm mắt, làn gió xung quanh cuốn theo hơi thở ẩm ướt tươi mới của mùa xuân nâng đỡ lấy cô, cô như đang sải rộng đôi cánh trắng muốt.

Cô đã bay tự do giống một chú chim như thế.

- HẾT -

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện