CHƯƠNG 13

” Xem ra ngươi vừa mới kết giao được tân bằng hữu trở về…” Vừa mới vào cửa, Quý thần y liền cười nheo lại đôi mắt, đối Mạc Ngôn nói.

Mạc Ngôn cười khổ một chút, bằng hữu… hắn cả đời này cũng sẽ không có đâu…

” Quý bá… ngài chạy nhanh giúp hắn xem một chút.” Nhẹ nhàng đem tay trái bị thương của Trữ Ngự Diệp đến trước mặt Quý thần y, tuy rằng đã được băng bó sơ sài một chút, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu, cho nên thỉnh thoảng vẫn còn xuất huyết đỏ tươi.

” Sao lại như vậy?” Quý thần y kinh ngạc hỏi. Ai cũng đều biết, trong phủ, Trữ Ngự Diệp là người có tính tình tốt nhất,… hơn nữa, Trữ Ngự Diệp luôn luôn là hộ vệ bên cạnh thiếu gia, ai có thể đả thương hắn? “……” Trữ Ngự Diệp cười khổ, hắn một đời anh minh đều bị hủy…

” Cái kia…là do tổng quản đại nhân làm ~ hắn muốn giết Mạc ca ca, là vị đại ca ca này đỡ thay cho Mạc ca ca!” Quế Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói, Trữ Ngự Diệp cũng chỉ có ở một bên tiếp tục cười khổ.

Quý thần y lấy ra dược liệu, thay hắn rịt thuốc.” Là Đoàn tổng quản a… thì ra là thế. Trong phủ bất luận kẻ nào gặp hắn cũng chưa biện pháp đi… Đứa nhỏ, ngươi có bị làm sao không?” Quay đầu hỏi Mạc Ngôn, thực lo lắng hắn có điều gì sơ xuất. Không chỉ thật lo lắng, hơn nữa nếu có cái vạn nhất, kia cũng không phải là Quý Linh ta có thể gánh vác. Có mấy cái đầu cũng không đủ dùng a.

Nhìn thấy Mạc Ngôn lắc đầu, Quý thần y mới yên tâm. Hắn đối đứa nhỏ này, không biết vì sao, lại luôn cảm thấy đặc biệt đau lòng.

” Ô ô ô,người bị thương hình như là ta a…” Trữ Ngự Diệp tỏ vẻ đáng thương huy phất tay.

” Này không phải đang giúp ngươi băng bó sao?” Quý thần y định thần nói. Thuần thục băng bó hảo.” Bất quá nếu sau này ngươi lại chọc tới Đoàn tổng quản, mà bị chém đứt đầu gì đó, thì ta đành bó tay thôi.”

Sau khi băng bó tốt, tay đã không còn đau, Trữ Ngự Diệp liền đã quên giáo huấn lần này.” Sẽ không, kỳ thật người này rất khả ái… ta xem tiếp theo mời hắn một bữa cơm, hẳn là sẽ không sinh khí.” Trữ Ngự Diệp cười hì hì nói. Trên thế giới này, hắn căn bản không tin, không có người nào mà không thể kết giao bằng hữu.

“……” Người này… thật đúng là lạc quan một cách thần kỳ a. Mạc Ngôn nghĩ thầm.

” Được rồi, cứ ba canh giờ phải đổi một lần dược. Miệng vết thương rất sâu, đừng để chạm vào nước lạnh gì đó… cùng rượu! Có nghe hay không?” Quý thần y ánh mắt lợi hại nhìn hắn nghiêm khắc, dặn dò.

” Vâng vâng vâng… không chạm vào nước lạnh, ba canh giờ đổi một lần dược… ta đều nhớ rồi.” Trữ Ngự Diệp lại cười nói. Ai cũng biết, Trữ Ngự Diệp hắn xem rượu như mạng sống, một ngày không có tiệc rượu sẽ chết mất. Cho nên Quý thần y mới cảnh cáo hắn như vậy.

“…” Nghe qua đã biết hắn không để lời vừa rồi lọt lỗ tai. Quý thần y lắc đầu.” Ta đi ra ngoài tìm thảo dược. Qua vài ngày sẽ trở về.”

Mang bọc hành lý lên vai, Quý thần y tiêu sái ra cửa.

” Đi ra ngoài tìm thảo dược? Nơi này không phải đều có sao?” Khắp nơi trong Dược Nhĩ Cư toàn là dược thảo, Mạc Ngôn bởi vậy mới khó hiểu lên tiếng hỏi.

” Ta cũng không biết, nhưng dường như không phải tất cả dược thảo đều có. Có một số thảo dược chỉ sống ở địa phương đặc thù … Thần y giống như một mực muốn chế tạo ra viên thuốc kỳ quái nào đó, cho nên mới muốn tìm một ít dược thảo không thông thường.” Trữ Ngự Diệp cười cười, loại sự tình này hắn luôn luôn không quá để ý.

” A… Đúng rồi… Mạc ca ca, ta nhất định phải trở về, hiện tại đã trễ, nên trở về hỗ trợ…” Quế Nhi tuy rằng rất muốn lưu lại, nhưng nếu không quay về, khẳng định bị mắng thê thảm.

” Hảo, cẩn thận một chút.”

Trữ Ngự Diệp cảm thấy, lúc này Mạc Ngôn rất giống một mẫu thân từ  ái…

Ngay lúc Quế Nhi vừa chạy ra cửa, hắn đụng vào một vật thể thật lớn.

” Thiếu… thiếu gia?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện