CHƯƠNG 37
Chẳng biết những ngày như vậy sẽ còn kéo dài bao lâu!? Hai huynh đệ khác trong trướng phòng cũng không dám nói.
” Thế nào… có vấn đề gì hay không?”
” Không có, Trữ gia.” Ban đêm, Trữ Ngự Diệp bắt đầu theo lệ đi gác đêm. Xem ra đêm nay cũng không có vấn đề gì, y cảnh giới nhìn xem bốn phía, xác định không có bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào…
Đột nhiên ──
” Trữ gia! Có người xâm nhập!” Vừa định quay người rời đi, đột nhiên nghe được phương xa truyền đến một tiếng kêu như thế, Trữ Ngự Diệp cả kinh, lập tức đề khí hướng phía ấy chạy đi.
Không ổn… phương hướng kia là…
” Nghe lệnh! Lập tức đến phòng thiếu gia bảo hộ Thiếu phu nhân! Những người khác tiếp tục truy!” Trữ Ngự Diệp nhìn đến một mạt thân ảnh hướng bên kia cấp tốc bỏ chạy.
Y lập tức dẫn người đuổi theo phía sau.
Chiếu theo tình hình này, chắc chỉ là tiểu tặc tới trộm đồ vật này nọ mà thôi.
Đoàn phủ… đôi khi cũng hay phát sinh loại sự tình này, lúc này Trữ Ngự Diệp thật tin cậy, cho tới bây giờ chưa từng làm cho đồ vật trong Đoàn phủ ít đi món nào.
Nói sau…
Vùng này đều là nhà ở của thiếu gia, tiểu thư, cũng không thể có cái gì sơ xuất!
” Tiếp tục tìm kiếm!” Y không tin sẽ bắt không được!
Đoàn phủ lúc này đèn đuốc sáng trưng, cơ hồ đã nắm chắc được phương hướng phi tặc chạy trốn rồi, nhưng Trữ Ngự Diệp vẫn không dám phớt lờ. Vùng này đặc biệt mẫn cảm, xảy ra chuyện thì sẽ có lắm rắc rối!
” Trữ… Trữ gia…” Một người vội vội vàng vàng chạy tới.” Có người nói… tiểu tặc kia chạy đến gần phòng của Đoàn tổng quản… rồi không gặp bóng người nữa… sợ là kẻ cắp đã muốn đi vào…” Người nọ mặt lộ vẻ kinh hoàng, ai đều biết Đoàn tổng quản cũng không phải là người dễ chọc, mọi người vây quanh ở trước phòng hắn, thế nhưng không dám đi vào.
Cái gì!? Trữ Ngự Diệp so với ai khác càng khẩn trương hơn cả, đẩy ra người nọ, vội vàng hướng phòng Đoàn Thăng chạy đi.
Đáng chết đáng chết…! Chỗ nào không trốn, trốn đến đó làm gì?! Nếu vạn nhất hắn có cái gì, tiểu tặc ngươi liền xong rồi!
Đứng ở trước phòng hắn, mọi người hai mặt nhìn nhau. Không ai dám tiến lên hỏi.
Trong phòng còn toả ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển nhiên người trong phòng còn chưa đi ngủ. Như vậy bọn họ lại càng không dám vào! Ai… ai biết Đoàn đại tổng quản hôm nay tâm tình ra sao!?
” Ta vào xem!” Trữ Ngự Diệp nóng nảy, hơn nữa y thấy song cửa một phen sập xuống, cơ hồ có thể khẳng định tiểu tặc là từ nơi này đi vào!
Ách…” Trữ gia… ngài có muốn hỏi Đoàn tổng quản một tiếng trước khi vào xem xét hay không?” Một người hảo tâm nhắc nhở Trữ Ngự Diệp, bọn họ cũng rất không hy vọng Trữ gia tính tình tốt như vậy mà chưa gì đã tráng niên sớm thệ…
Không còn kịp rồi! Nếu tiểu tặc kia hiện tại có thể đã ở trong phòng Đoàn Thăng…” Không cần, đả thảo kinh xà! Các ngươi cẩn thận lại tìm kiếm kỹ lưỡng xung quanh!” Sắc mặt Trữ Ngự Diệp rất khó xem.
Nhưng mà mọi người lại không ngừng cảm thán, Trữ gia dũng cảm đúng là thấy chết không sờn.
Trữ gia thật sự là dũng cảm!
Trữ Ngự Diệp nhẹ nhàng trở mình đi vào, phóng nhãn nhìn quanh, không ai!
Sao… sao lại như vậy… tiểu tặc kia đã trốn đi đâu?! Hảo! Ta nhất định sẽ bắt được ngươi!
Trữ Ngự Diệp nhìn thấy nơi án thư bình thường Đoàn Thăng hay ngồi không có một bóng người, chỉ còn một ngọn nến đã bị thổi tắt, y càng thêm khẳng định !
Kẻ trộm tại đây!
Vấn đề chỉ tại… hắn có thể đã đối với Đoàn Thăng bất lợi… Nghĩ đến đây, Trữ Ngự Diệp khẩn trương đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.
Kẻ cắp tránh ở nơi đâu?
Nhìn nhìn về phía căn phòng phía sau tấm bình phong, y cơ hồ có thể khẳng định, kẻ trộm trốn ở nơi này…
Kẻ trộm! Di…?
Trữ Ngự Diệp nhìn thấy hình ảnh mà đời này khó có thể quên được …
Không có bất kỳ kẻ trộm nào…
Tóc dài buông xuống, da thịt non mịn trắng nõn còn phảng phất hơi nước, nhìn một cách tinh tế, không sót thứ gì vào thân mình đang nhẹ nhàng chậm chạp khỏa nước, mười phần hấp dẫn.
Trữ Ngự Diệp đã quên bắt kẻ trộm, cũng đã quên y rốt cuộc đến đây làm cái gì……
Thật sự là phiền toái… gần đây trướng vụ thật sự là rất nhiều … cứ như thế này chính mình sẽ không cần ngủ…
Còn có sổ sách phía Giang Nam vẫn chưa tính xong… vải vóc giá cả lại vẫn cư cao không dưới… nhưng thật ra đây cũng là một cơ hội tốt. Đáng tiếc thiếu gia đã tới Giang Nam trước, bỏ qua lần này điều chỉnh giá không gian. Nói đi nói lại, chính mình cũng có thể bắt đầu thương nghị một ít việc đông bắc…
Đoàn Thăng tính toán sổ sách tính đến khuya, hiện tại mới chuẩn bị đi ngủ. Vừa nãy hắn mới kêu hạ nhân mang nước ấm đến, tính hảo hảo tắm rửa một cái.
Thật sự là luỵ nhân…
Từ trong dục dũng đứng lên, hắn chậm rãi lau khắp thân mình, cầm lấy quần áo đặt ở bên cạnh.
Di…?
Tựa hồ… có người!
” Ai?” Thuận tay cầm lấy thuỷ biều đặt ở một bên, hướng bóng đen ném tới.
Nhanh chóng vận y phục, Đoàn Thăng tức giận phát run… Ai như thế lớn mật… dám nhìn lén hắn tắm rửa…
” Ai nha…” Lúc Trữ Ngự Diệp lấy lại tinh thần, Đoàn Thăng đã lấy kiếm chỉ vào cảnh bộ của y.
” Ngươi ở trong này… làm cái gì?!” Đoàn Thăng gằn từng tiếng, giọng nói lạnh như băng.
Sao lại… lại là tên ngu ngốc này!
Kỳ thật mặc kệ Trữ Ngự Diệp nói cái gì, Đoàn Thăng cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Lần này, Trữ Ngự Diệp phải chết!
” Thăng… ngươi hãy nghe ta nói…” Trữ Ngự Diệp cười khổ, không có biện pháp… thật sự rất mê người …
Vừa nãy thật sự đẹp quá…
” Không có gì để nói cả!” Đoàn Thăng cười lạnh, đao phong lại di gần mấy tấc.
” Ta là… vì bắt kẻ trộm…” Cổ họng chợt lạnh, lưỡi dao sắc bén đã hơi hơi đâm vào, chất lỏng chảy xuống dưới.
” Nói lầm bầm… ngươi chịu chết đi!” Ngay khi Đoàn Thăng giơ kiếm muốn đánh xuống, bên ngoài truyền đến tiếng la.
” Trữ gia! Trữ gia! Bắt được rồi…!”
Nguyên lai, kẻ trộm thật sự không ở trong phòng Đoàn Thăng…
Cái gì?
Đoàn Thăng nhướng mày, tạm thời thu tay lại, Trữ Ngự Diệp vội vàng đi ra ngoài xem xét. Còn ở lại trong phòng giây phút nào, đại khái thật sự sẽ bị giết chết thôi…
Một gã hắc y nam tử bị mọi người áp chế, vẻ mặt không khuất phục.
” Xảy ra chuyện gì?” Đoàn Thăng tay trái còn cầm kiếm, cũng cùng đi ra nhìn xem.
” Đại tổng quản, có phi tặc xâm nhập, chúng ta đã bắt được. Trữ gia, hiện tại nên xử lý ra sao?” Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ còn đang suy nghĩ Trữ gia có phải đã gặp bất trắc gì hay không …
A, mà tổng quản tại sao lại cầm kiếm? Còn có… Trữ gia đang chảy máu… Mọi người lo sợ là rất tự nhiên.
” Giải đến nha môn…” Sau khi Trữ Ngự Diệp xác định trên người hắn không lấy được cái gì, chiếu hình thức bình thường xử lý.
” Từ từ! Đừng đi, phiền toái.” Đoàn Thăng trong mắt phát ra ánh sáng lạnh.” Vương Phúc, đào một cái hố đem hắn chôn đi.”
Phi tặc kinh hãi, trên mặt vốn không ai bì nổi, xuất hiện biểu tình kinh hoàng.
” Uy! Các ngươi không thể dùng hình phạt riêng… Nếu như bị người khác biết, ta xem Đoàn gia các ngươi cũng không yên đâu!” Phi tặc uy hiếp.
Ác… hình phạt riêng…” Ai biết ngươi hôm nay sẽ tới?” Đoàn Thăng cười lạnh, chính là phi tặc ở bên trong, tất cả mọi người cảm thấy tổng quản hôm nay đặc biệt hung ác!
” Ngươi nói thử xem… ai sẽ đến nơi này tìm người? Giống người bại hoại như ngươi, đưa đi nha môn còn sợ lãng phí thức ăn thêm thôi!”
Phi tặc mồ hôi lạnh chảy ròng. Không còn lời nào có thể phản bác…
Tổng quản thật đáng sợ… sớm biết thế này sẽ không tới …
Đoàn Thăng thuận tay rút một ít cỏ dại, hướng trên mặt phi tặc ném đi.” Ngươi rõ ràng dùng thứ này thắt cổ tự sát quên đi, vô ích gì đó!”
Nói xong Đoàn đại tổng quản trở về phòng, đi lên tựa hồ còn nghe thấy mấy tiếng khóc không thể nghe thấy của phi tặc.
Này… quả nhiên đáng sợ… mọi người nghĩ thầm.
Quả nhiên còn sinh khí… Trữ Ngự Diệp cười khổ.
Danh sách chương