Năm nay vẫn đón đêm Giao thừa ở nhà trong ngõ hẻm, Lạc Kỳ được nghỉ về nhà mới nghe mẹ nói, Tưởng Thịnh Hòa đã mua về căn biệt thự trước kia của họ rồi.
Khúc chiết mua nhà về lại ở trong đó, Tưởng Thịnh Hòa không nhắc với bất cứ ai, tất nhiên Khương Nghi Phương cũng không biết.
"Trên giấy chứng nhận là tên của mẹ và ba con."
"Nhà chuyển mấy tay, chẳng qua là luôn có không người ở."
"Giữ được chìa khóa xong, đêm đó mẹ và ba con lái xe đến nhà để nhìn thử, giống như nằm mơ vậy."
"Trước khi con và Thịnh Hòa ở bên nhau, mẹ thường xuyên ưu sầu sau này con kết hôn rồi có con, con lớn một chút nữa, về nhà cũng không có chỗ ở."
"Hiện tại thì tốt rồi."
"Sau này Đâu Đâu Mê Mê qua đây cũng có chỗ chơi."
"Mẹ và ba con vui vẻ mấy đêm liên tiếp mà không ngủ được, ngủ mấy tiếng rồi dậy, ban ngày cũng không buồn ngủ, tinh thần còn đặc biệt tốt."
Mẹ cứ nói đi nói lại.
Sân biệt thự đã lâu năm không được sửa sang, chờ thời tiết mùa xuân ấm trở lại, mẹ định sửa sang trong ngoài biệt thự lần nữa, lại thêm hai gian phòng cho trẻ em.
Lạc Kỳ và mẹ ở trong nhà bếp làm sữa chua thịt trái cây, trong phòng khách nhỏ cách một cánh cửa, Tưởng Thịnh Hòa đang đánh cờ với ba, tài đánh cờ của hai người đều không tinh thông, vừa đánh vừa thảo luận.
Khương Nghi Phương xoay đầu nhìn con gái: "Sao không nói chuyện?"
Lạc Kỳ nhàn nhạt cười một tiếng, trong mắt có nước mắt, Khương Nghi Phương cái gì cũng hiểu. Lúc vừa lấy được căn nhà, phản ứng của bà và con gái bây giờ khá giống nhau.
Cảm động bị đè trong lòng, bởi vì quá sâu, khó mà nói rõ được, bất cứ lời nói cảm tạ nào cũng không đủ sức nặng.
"Con muốn lấy chồng từ nơi nào? Chỗ này hay là biệt thự?" Khương Nghi Phương trưng cầu ý kiến của con gái.
Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi: "Cứ chỗ này." Biệt thự có kỷ niệm còn bé của cô, nhưng chỗ này là chỗ bắt đầu của cô và Tưởng Thịnh Hòa.
Lần hẹn hò giữa bọn họ, ảnh cưới của bọn họ đều ở chỗ này.
Trước khi ngủ quay lại phòng mình, Lạc Kỳ mới có cơ hội ôm Tưởng Thịnh Hòa.
Cái gì cũng không có cần nói, anh cũng biết cô vì sao ôm anh chặt như vậy. Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng để cằm ở đỉnh tóc của cô, "Là anh phải làm."
"Chồng, anh ôm em một lát."
Tưởng Thịnh Hòa khẽ chạm gò má của cô, hôn một cái, "Được." Anh cởi áo khoác mặc ở nhà của cô, cũng đưa một tay cởi cái của bản thân, ôm cô ở trước người, để cho cô chặt dán ở trong lòng anh.
Lạc Kỳ bị hơi thở của anh bao vây, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh, chủ động đề xuất: "Thừa dịp mấy ngày này rảnh rỗi, chúng ta đi đặt khách sạn tiệc cưới đặt."
"Đã đặt rồi."
"... Nhanh vậy?" Lạc Kỳ cười nhìn anh, "Anh và ba em mẹ thương lượng một buổi trưa chính là đang thương lượng đặt khách sạn?"
Tưởng Thịnh Hòa thuận theo lời nói của cô: "Ừm."
Cô và Lộ Nhuệ mở họp một buổi chiều, thương lượng năm sau điều chỉnh đoàn thể công việc của Nhuệ Phổ, anh mượn rảnh rỗi trò chuyện về chương trình và chi tiết hôn lễ với ba vợ mẹ vợ. Còn có rất nhiều chuyện không kịp trò chuyện, chờ cô ngủ rồi bọn họ dự định lại tiếp tục.
Hai người dán ở bên nhau một khắc đồng hồ.
"Em ngủ trước." Anh ôm Lạc Kỳ ở trên chiếc giường, "Anh đánh cờ với ba."
"Mọi người đánh cờ một ngày rồi còn muốn đánh nữa à?"
"Ừm." Tưởng Thịnh Hòa cười cười, "Chơi dở nhưng vẫn thích chơi, chưa nghe bao giờ à?"
Lạc Kỳ cười, kéo chăn che lại, "Đi đi."
Vẫn chưa tới mười giờ, Lạc Kỳ không buồn ngủ, Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa đi ra, cô mở đèn, lấy máy vi tính xách tay đầu giường rồi mở ra, đầu năm Nhuệ Phổ muốn tuyển người, trước mắt lượng công việc của đoàn đội tiêu thụ các khu lớn cũng vượt qua phụ tải.
Cô gửi email cho Thường Sở Tân, Bệnh viện Viễn Duy bỏ thị trường bình dân và tầm trung, đoàn đội chỉnh hợp xong, hai năm tiếp đến tất phải cắt giảm số lớn người, đây là chuyện khiến cho Thường Sở Tân nhức đầu nhất.
[ Tổng giám đốc Thường, năm sau nhóm tiêu thụ của Nhuệ Phổ chúng tôi chiêu binh mãi mã, ưu tiên tuyển dụng đội nhóm bị phân tán bên các anh, khu làm việc không thay đổi. Chúc năm mới vui vẻ trước. Mong đợi hợp tác vui vẻ. ]
Cô kèm thêm một phần số người muốn tuyển dụng cho đoàn đội các khu vực của Nhuệ Phổ.
Thường Sở Tân đang ở nhà đánh mạt chược với họ hàng, xem email xong, lại xác nhận đây là hòm thư của Lạc Kỳ, anh ta đẩy tiền thắng tối nay ra chính giữa bàn đánh bài, "Cầm đi mua kẹo ăn."
Anh ta vớt điện thoại di động đi đến thư phòng.
Tốc độ tay của mấy người nhanh đến Thường Sở Tân còn chưa thu lại bàn tay, tiền chớp mắt đã bị cướp sạch.
Bọn họ sợ anh ta đổi ý rồi lấy về, bởi vì anh ta thường xuyên làm chuyện loại này, nhét tiền vào túi quần trước, ổn thỏa rồi mới kêu với thư phòng bên kia: "Anh, tình huống gì?"
Thường Sở Tân đóng cửa, trực tiếp gọi đi.
"Cô và Lộ Nhuệ tiếp thu nhân viên bị Viễn Duy chúng tôi cho nghỉ việc, điều kiện là gì?" Chỉ cần điều kiện không quá đáng, anh đều có thể cân nhắc.
Lạc Kỳ: "Không có điều kiện." Cô trợ giúp Thường Sở Tân nhớ lại: "Năm ngoái trước khi quyết định điều chỉnh thị trường, tôi đã nói với Phó giám đốc Lệ, Bệnh viện Viễn Duy gặp phải vấn đề cắt giảm người, để tôi giải quyết."
Đây là cam kết, không phải một câu nói nhảm.
Thường Sở Tân nhắc nhở cô: "Cô và tôi còn có đánh cuộc."
"Một chuyện ra một chuyện."
Kết thúc cuộc gọi với Thường Sở Tân, Lạc Kỳ đi ra rót nước uống, máy điều hòa không khí luôn mở, trong phòng hơi khô.
Trong phòng khách, Tưởng Thịnh Hòa ghi nhớ một vài chi tiết trên giấy, lo lắng bỏ sót.
Cánh cửa gian phòng kéo từ bên trong ra.
"Còn chưa ngủ à?" Mẹ lên tiếng, nhìn Tưởng Thịnh Hòa một ánh mắt, Tưởng Thịnh Hòa không kịp giấu tờ giấy kia, đành phải lật ngược ở trên mặt bàn, như không có chuyện gì xảy ra mà cầm con cờ lên.
Tầm mắt của Lạc Kỳ qua lại giữa ba mẹ và trên người Tưởng Thịnh Hòa, cười: "Mọi người giấu giếm em mà đang làm gì đấy?" Cô chọc vào bả vai Tưởng Thịnh Hòa, "Còn muốn giấu, em cũng nhìn thấy rồi."
Tưởng Thịnh Hòa cười cười, "Không giấu. Đang thương lượng chuyện hôn lễ."
"Em cũng muốn nghe."
"Nghe rồi thì không bất ngờ nữa."
Lạc Kỳ tò mò, "Chỉ nói một chút với em, nếu không em ngủ không yên giấc."
Cô khom người, kề lỗ tai tới bên môi anh: "Anh nhỏ giọng nói với em một câu."
Tưởng Thịnh Hòa lấy giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: "Anh yêu Lạc Kỳ."
Anh ôn tồn hỏi cô: "Bây giờ có thể ngủ chưa? Không ngủ được nữa thì anh nói với em một lần nữa."
Lạc Kỳ mím môi cười gật đầu, hài lòng đi đến nhà bếp rót nước.
Mùa xuân, mấy ngày này, Lạc Kỳ không phải nhốt mình ở trong phòng tăng ca thì chỉ có một mình đi ra đi bộ, Tưởng Thịnh Hòa và ba mẹ nghiêm túc xem hôn lễ như một hạng mục lớn, thi thoảng phải mở họp để thảo luận hạng mục, nấu một bình trà, ba người cũng có thể trò chuyện một buổi chiều.
Mùng bốn ngày đó, con trai bà Tiền hàng xóm quay về nhà.
Ngày đó thời tiết không tồi, trời trong nắng ấm, vạn vật tắm trong ánh mặt trời, du khách bên bờ sông nhỏ tấp nập không hết, con hẻm hết sức náo nhiệt.
Bà Tiền đặt một cái bàn xếp ở trong sân nhà, phía trên bày đầy các loại kiểu chữ "Hỷ".
"Bé con, các con đến đây đi."
Bà Tiền nhìn thấy bọn họ ra cửa, vẫy tay với cô.
"Con xem thử thích kiểu dáng nào."
Lạc Kỳ quỳ xuống một nửa để thưởng thức, không khỏi khen ngợi: "Cái này đẹp, cách cắt rất đặc biệt, mua ở đâu ạ?"
"Đều là bà cắt."
Bà Tiền nói: "Chữ hỷ khi con kết hôn để bà cắt, cắt không giống nhau."
Trừ bản thân cô, xung người quanh đều đang làm việc vì hôn lễ của cô.
Cuối năm, Tưởng Thịnh Hòa hầu như cách mỗi một tuần sẽ phải đi Thành phố Tô một chuyến, anh không nói là đi công tác, cũng không nói là làm gì, mỗi lần đi đến Thành phố Tô thì sẽ còn đi đến nhà cô để ăn bữa cơm với ba mẹ cô.
Con trai nhà Tần Mặc Lĩnh ra đời, ngày đó, anh ở trong Thành phố Tô còn chưa quay về.
Lạc Kỳ một mình đi đến bệnh viện thăm Giản Hàng và bé cưng trước, buổi tối video với Tưởng Thịnh Hòa, cô miêu tả với anh một chút về dáng vẻ em bé mới sinh ra.
"Bé cưng tên Tiểu Đa Mộc."
"Anh biết." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Anh ngay cả chiều cao, cân nặng, loại máu của em bé cũng biết. Tần Mặc Lĩnh đã sớm gửi cho snh rồi."
Lạc Kỳ cười: "Không hổ là bạn học ruột thịt."
Tưởng Thịnh Hòa: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, sau này anh cũng gửi cho cậu ấy."
"..."
Đêm đó, Lạc Kỳ cất hết mấy hộp bao cao su đi, đây là lần thứ hai cất bao cao su. Năm ngoái công khai mối quan hệ rồi, có một khoảng thời gian bọn họ không sử dụng, lúc ấy ở trong kỳ an toàn, không trúng giải.
Cách hôn lễ còn hai tháng, cho dù có rồi cũng không ảnh hưởng mặc áo cưới.
Điện thoại rung lên, Lạc Vũ gửi hình ảnh cho cô.
[ Chị, thế nào? Có đẹp không? (xấu hổ)(cười trộm) ]
Quần áo phù dâu được cắt may xế chiều hôm nay đến cửa hàng, Lạc Vũ mặc thử xong thì bảo Hạ Hủ chụp giúp cô mấy tấm gửi cho chị họ xem.
Lạc Kỳ cười khen ngợi: [ Đây là cô tiên nữ nhà ai thế? ]
Chọc cho Lạc Vũ vui vẻ hỏng rồi, không biết xấu hổ: [ Nhà Hạ Hủ. ]
Phù dâu của Lạc Kỳ tổng cộng bốn vị, em họ và Sơ Lâm, còn có hai bạn học trường cấp hai, bọn họ đều đang làm việc tại Thành phố Tô, rất tiện.
Trong bốn người, tuổi tác Lạc Vũ nhỏ nhất, cũng có thể ầm ĩ nhất, bọn họ tạo một nhóm chat phù dâu, nhất trí đồng ý để cho Lạc Vũ đại diện cho bọn họ khảo nghiệm chú rể và đoàn phù rể trong ngày đón dâu.
[ Anh rể em cũng không cần khảo nghiệm nữa, người khác thì không buông tha một ai cả. ] Lạc Vũ có mười tám tầng filter đối với Tưởng Thịnh Hòa và Tương Nguyệt Như, lại càng ngày càng dày.
Sơ Lâm thảo luận ở trong nhóm chat: [ Chị ăn nói vụng về, đàn thêm mấy bài hát tại hiện trường để cổ vũ trợ uy cho em. ]
Lạc Vũ: [ Không có dương cầm, chị đàn thế nào? ]
Sơ Lâm: [ Lạc Kỳ nói trong nhà có, còn là dương cầm cậu ấy mua lúc nhỏ, ý nghĩa biết bao. ]
Lạc Vũ: [ Chúng ta cũng giấu giếm chị em đấy, trong nhà hiện tại thay đổi lớn như vậy, dương cầm có ở đó hay không thì còn không nhất định. Có thể dời đến biệt thự rồi. ]
Sơ Lâm hỏi: [ Nhà cũ sửa sang lần nữa à? ]
Lạc Vũ: [ Ừ, phí không ít thời gian, là sự bất ngờ anh rể cho chị em. Lúc còn chưa sửa sang xong thì em đã đi một lần, nhìn thấy rồi muốn dọn vào ở. ]
Kích thích lòng hiếu kỳ của Sơ Lâm, mong đợi hôn lễ sớm đến.
Trước hai ngày hôn lễ, Lạc Kỳ còn đi đến công ty bình thường, buổi sáng họp xong buổi chiều mua vé xe quay về Thành phố Tô. Trừ mấy người Bộ phận Giám đốc, những đồng nghiệp khác trong Viễn Duy cũng tham gia hôn lễ ở trong Bắc Kinh.
Trong buổi họp, Lạc Kỳ không nhẫn nhịn được ngáp hai cái, vội lấy tay che miệng.
Trì Tâm cho rằng gần đây cô bận việc hôn lễ, không nghỉ ngơi tốt, song, trên thực tế, Lạc Kỳ không bận bịu hôn lễ một ngày nào, do một tay Tưởng Thịnh Hòa tổ chức.
Lạc Kỳ có chút mệt mỏi, ngược lại không phải là rất buồn ngủ. Cô quy kết nguyên nhân ngáp thuộc về kết buổi sáng dọn dẹp hành lý trở về, dậy sớm một tiếng so sánh với bình thường.
Tan họp, Lộ Nhuệ lưu lại, âm thầm nói với cô: "Qua hai ngày tôi đến Thượng Hải đi công tác, Thường Sở Tân giới thiệu một khách hàng lớn cho Nhuệ Phổ, tôi đi để trò chuyện một chút."
Lạc Kỳ không dám tin: "Thường Sở Tân giới thiệu khách hàng cho chúng ta?"
"Ừm." Lộ Nhuệ vặn nắp ly trà, lúc nhận được cuộc gọi của Thường Sở Tân thì anh cũng vừa mừng vừa lo vì được sủng ái, rốt cuộc thì không có người phụ trách công ty nào hi vọng một công ty khác cùng nghề làm tốt so sánh với bản thân cả.
"Chắc hẳn cô ưu tiên tuyển dụng đoàn đội bị bọn họ cho nghỉ việc, anh ấy mới bằng lòng làm mối rồi giới thiệu."
Lộ Nhuệ cầm ly nước, từ từ đứng dậy, xoắn xuýt mấy giây, nghiêng đầu nhìn sang Lạc Kỳ: "Chúc mừng. Tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn."
"Cảm ơn."
Lộ Nhuệ xách máy tính rời khỏi, Lạc Kỳ một mình đi phòng họp.
Vé xe ba giờ rưỡi buổi chiều, cô và Tưởng Thịnh Hòa ăn bữa trưa ở căn tin công ty.
Hai ngày này khẩu vị của Lạc Kỳ tốt một cách khác thường, trước kia một hai miếng thịt là đủ, hôm nay ăn hết tất cả thịt Tưởng Thịnh Hòa kẹp cho cô, cô còn chỉ đích danh muốn ăn măng chua cay.
Tưởng Thịnh Hòa lo lắng cô ăn không được cay như vậy, "Em nếm một miếng trước, cảm thấy cay thì cho anh ăn."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Không chua cũng không cay."
Cô cười cười, "Có lẽ tâm tình tốt, ăn gì cũng ngon."
Lần đầu tiên Tưởng Thịnh Hòa ăn xong mà cô còn đang ăn.
Lần này quay về thì không mua được vé chỗ ngồi cạnh nhau, chính giữa hai chỗ ngồi cách hành lang. Ba năm trước cô và Tưởng Thịnh Hòa lần đầu tiên đi đến Thành phố Tô công tác cũng chính là ngồi chỗ như vậy.
Giống trước kia, anh đưa chỗ ngồi có cảnh đẹp cho cô.
Lạc Kỳ mở máy chụp hình, không chụp cảnh ngoài cửa sổ, tự chụp một tấm, cũng chụp Tưởng Thịnh Hòa. Tưởng Thịnh Hòa bỗng nhiên xoay đầu nhìn sang, cô thay đổi ống kính, như không có chuyện gì xảy ra mà chụp ngoài cửa sổ.
Tưởng Thịnh Hòa đang sắp xếp chuyện đón dâu, Hạ Hủ là một trong số phù rể, xe hoa và tiệc cưới hiện trường đều là Hạ Hủ chủ động yêu cầu bao làm.
Ngày mai người nhà và bạn bè đến Thành phố Tô, toàn bộ ở trong khách sạn mỗi lần anh đi công tác sẽ ở, cách nhà Lạc Kỳ không tới năm trăm mét.
Buổi sáng ngày mai chuyến bay của Tưởng Ti Tầm đáp đất Thượng Hải, buổi chiều đến Thành phố Tô, anh ấy cũng mang rere đến, nói phải để cho rere làm chứng niềm hạnh phúc của anh và Lạc Kỳ.
Tần Mặc Lĩnh hỏi ở trong nhóm chat: [ Khách sạn cách nhà Lạc Kỳ xa không? Ngày đó Giản Hàng muốn đến nhà Lạc Kỳ. ]
[ Không xa. Đi bộ mấy phút. ]
Tưởng Thịnh Hòa lần nữa ngẩng đầu, Lạc Kỳ đã tựa vào ghế ngủ, anh lấy áo khoác anh vắt trên vali đắp lên người cô, cô ngủ sâu, đắp quần áo cho cô mà cô cũng không nhúc nhích.
Lạc Kỳ ngủ một giấc tỉnh dậy, tàu cao tốc đến trạm.
Cô thế mà ngủ hơn bốn giờ, chính giữa không tỉnh. Trước kia ngồi tàu cũng ngủ như vậy, nhưng không ngủ lâu và sâu giống hôm nay, dậy sớm một giờ, kết quả là ngủ bù suốt cả đường.
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Ngày mai không cần dậy sớm, ngủ thêm một lát."
Anh vốn muốn quay về phòng cưới bên kia, đến trước xe lại hỏi Lạc Kỳ: "Tối nay muốn anh ở cạnh em không?"
Lạc Kỳ gật đầu, "Dạ."
Cô nắm bàn tay của anh.
Tưởng Thịnh Hòa: "Chỉ có thể ở cạnh em mấy tiếng, không thể ở lại đó."
Anh cho tài xế về trước con hẻm của nhà cũ.
Lạc Trí Khưu và Khương Nghi Phương còn đang ở trong sảnh tiệc cưới, trong nhà không người, Lạc Kỳ cầm chìa khóa mở cửa, tiện tay mở đèn, nhìn thấy bố trí bên trong căn phòng, cô sững sờ ngay tại chỗ.
Chiếc bàn ăn màu hạch đào đặt dưới cửa sổ, một lọ hoa bày trên chiếc bàn, trừ bàn ghế, ghế sô pha và dương cầm, trong phòng khách không có một vật phẩm dư thừa.
Tường, cửa sổ gỗ và cửa gỗ được xử lý theo kiểu cổ điển, sắc thái giống như trong tranh sơn dầu.
Cô giống như đi nhầm vào trong tranh sơn dầu áo cưới thầy Ngu vẽ cho bọn họ.
Khúc chiết mua nhà về lại ở trong đó, Tưởng Thịnh Hòa không nhắc với bất cứ ai, tất nhiên Khương Nghi Phương cũng không biết.
"Trên giấy chứng nhận là tên của mẹ và ba con."
"Nhà chuyển mấy tay, chẳng qua là luôn có không người ở."
"Giữ được chìa khóa xong, đêm đó mẹ và ba con lái xe đến nhà để nhìn thử, giống như nằm mơ vậy."
"Trước khi con và Thịnh Hòa ở bên nhau, mẹ thường xuyên ưu sầu sau này con kết hôn rồi có con, con lớn một chút nữa, về nhà cũng không có chỗ ở."
"Hiện tại thì tốt rồi."
"Sau này Đâu Đâu Mê Mê qua đây cũng có chỗ chơi."
"Mẹ và ba con vui vẻ mấy đêm liên tiếp mà không ngủ được, ngủ mấy tiếng rồi dậy, ban ngày cũng không buồn ngủ, tinh thần còn đặc biệt tốt."
Mẹ cứ nói đi nói lại.
Sân biệt thự đã lâu năm không được sửa sang, chờ thời tiết mùa xuân ấm trở lại, mẹ định sửa sang trong ngoài biệt thự lần nữa, lại thêm hai gian phòng cho trẻ em.
Lạc Kỳ và mẹ ở trong nhà bếp làm sữa chua thịt trái cây, trong phòng khách nhỏ cách một cánh cửa, Tưởng Thịnh Hòa đang đánh cờ với ba, tài đánh cờ của hai người đều không tinh thông, vừa đánh vừa thảo luận.
Khương Nghi Phương xoay đầu nhìn con gái: "Sao không nói chuyện?"
Lạc Kỳ nhàn nhạt cười một tiếng, trong mắt có nước mắt, Khương Nghi Phương cái gì cũng hiểu. Lúc vừa lấy được căn nhà, phản ứng của bà và con gái bây giờ khá giống nhau.
Cảm động bị đè trong lòng, bởi vì quá sâu, khó mà nói rõ được, bất cứ lời nói cảm tạ nào cũng không đủ sức nặng.
"Con muốn lấy chồng từ nơi nào? Chỗ này hay là biệt thự?" Khương Nghi Phương trưng cầu ý kiến của con gái.
Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi: "Cứ chỗ này." Biệt thự có kỷ niệm còn bé của cô, nhưng chỗ này là chỗ bắt đầu của cô và Tưởng Thịnh Hòa.
Lần hẹn hò giữa bọn họ, ảnh cưới của bọn họ đều ở chỗ này.
Trước khi ngủ quay lại phòng mình, Lạc Kỳ mới có cơ hội ôm Tưởng Thịnh Hòa.
Cái gì cũng không có cần nói, anh cũng biết cô vì sao ôm anh chặt như vậy. Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng để cằm ở đỉnh tóc của cô, "Là anh phải làm."
"Chồng, anh ôm em một lát."
Tưởng Thịnh Hòa khẽ chạm gò má của cô, hôn một cái, "Được." Anh cởi áo khoác mặc ở nhà của cô, cũng đưa một tay cởi cái của bản thân, ôm cô ở trước người, để cho cô chặt dán ở trong lòng anh.
Lạc Kỳ bị hơi thở của anh bao vây, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của anh, chủ động đề xuất: "Thừa dịp mấy ngày này rảnh rỗi, chúng ta đi đặt khách sạn tiệc cưới đặt."
"Đã đặt rồi."
"... Nhanh vậy?" Lạc Kỳ cười nhìn anh, "Anh và ba em mẹ thương lượng một buổi trưa chính là đang thương lượng đặt khách sạn?"
Tưởng Thịnh Hòa thuận theo lời nói của cô: "Ừm."
Cô và Lộ Nhuệ mở họp một buổi chiều, thương lượng năm sau điều chỉnh đoàn thể công việc của Nhuệ Phổ, anh mượn rảnh rỗi trò chuyện về chương trình và chi tiết hôn lễ với ba vợ mẹ vợ. Còn có rất nhiều chuyện không kịp trò chuyện, chờ cô ngủ rồi bọn họ dự định lại tiếp tục.
Hai người dán ở bên nhau một khắc đồng hồ.
"Em ngủ trước." Anh ôm Lạc Kỳ ở trên chiếc giường, "Anh đánh cờ với ba."
"Mọi người đánh cờ một ngày rồi còn muốn đánh nữa à?"
"Ừm." Tưởng Thịnh Hòa cười cười, "Chơi dở nhưng vẫn thích chơi, chưa nghe bao giờ à?"
Lạc Kỳ cười, kéo chăn che lại, "Đi đi."
Vẫn chưa tới mười giờ, Lạc Kỳ không buồn ngủ, Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa đi ra, cô mở đèn, lấy máy vi tính xách tay đầu giường rồi mở ra, đầu năm Nhuệ Phổ muốn tuyển người, trước mắt lượng công việc của đoàn đội tiêu thụ các khu lớn cũng vượt qua phụ tải.
Cô gửi email cho Thường Sở Tân, Bệnh viện Viễn Duy bỏ thị trường bình dân và tầm trung, đoàn đội chỉnh hợp xong, hai năm tiếp đến tất phải cắt giảm số lớn người, đây là chuyện khiến cho Thường Sở Tân nhức đầu nhất.
[ Tổng giám đốc Thường, năm sau nhóm tiêu thụ của Nhuệ Phổ chúng tôi chiêu binh mãi mã, ưu tiên tuyển dụng đội nhóm bị phân tán bên các anh, khu làm việc không thay đổi. Chúc năm mới vui vẻ trước. Mong đợi hợp tác vui vẻ. ]
Cô kèm thêm một phần số người muốn tuyển dụng cho đoàn đội các khu vực của Nhuệ Phổ.
Thường Sở Tân đang ở nhà đánh mạt chược với họ hàng, xem email xong, lại xác nhận đây là hòm thư của Lạc Kỳ, anh ta đẩy tiền thắng tối nay ra chính giữa bàn đánh bài, "Cầm đi mua kẹo ăn."
Anh ta vớt điện thoại di động đi đến thư phòng.
Tốc độ tay của mấy người nhanh đến Thường Sở Tân còn chưa thu lại bàn tay, tiền chớp mắt đã bị cướp sạch.
Bọn họ sợ anh ta đổi ý rồi lấy về, bởi vì anh ta thường xuyên làm chuyện loại này, nhét tiền vào túi quần trước, ổn thỏa rồi mới kêu với thư phòng bên kia: "Anh, tình huống gì?"
Thường Sở Tân đóng cửa, trực tiếp gọi đi.
"Cô và Lộ Nhuệ tiếp thu nhân viên bị Viễn Duy chúng tôi cho nghỉ việc, điều kiện là gì?" Chỉ cần điều kiện không quá đáng, anh đều có thể cân nhắc.
Lạc Kỳ: "Không có điều kiện." Cô trợ giúp Thường Sở Tân nhớ lại: "Năm ngoái trước khi quyết định điều chỉnh thị trường, tôi đã nói với Phó giám đốc Lệ, Bệnh viện Viễn Duy gặp phải vấn đề cắt giảm người, để tôi giải quyết."
Đây là cam kết, không phải một câu nói nhảm.
Thường Sở Tân nhắc nhở cô: "Cô và tôi còn có đánh cuộc."
"Một chuyện ra một chuyện."
Kết thúc cuộc gọi với Thường Sở Tân, Lạc Kỳ đi ra rót nước uống, máy điều hòa không khí luôn mở, trong phòng hơi khô.
Trong phòng khách, Tưởng Thịnh Hòa ghi nhớ một vài chi tiết trên giấy, lo lắng bỏ sót.
Cánh cửa gian phòng kéo từ bên trong ra.
"Còn chưa ngủ à?" Mẹ lên tiếng, nhìn Tưởng Thịnh Hòa một ánh mắt, Tưởng Thịnh Hòa không kịp giấu tờ giấy kia, đành phải lật ngược ở trên mặt bàn, như không có chuyện gì xảy ra mà cầm con cờ lên.
Tầm mắt của Lạc Kỳ qua lại giữa ba mẹ và trên người Tưởng Thịnh Hòa, cười: "Mọi người giấu giếm em mà đang làm gì đấy?" Cô chọc vào bả vai Tưởng Thịnh Hòa, "Còn muốn giấu, em cũng nhìn thấy rồi."
Tưởng Thịnh Hòa cười cười, "Không giấu. Đang thương lượng chuyện hôn lễ."
"Em cũng muốn nghe."
"Nghe rồi thì không bất ngờ nữa."
Lạc Kỳ tò mò, "Chỉ nói một chút với em, nếu không em ngủ không yên giấc."
Cô khom người, kề lỗ tai tới bên môi anh: "Anh nhỏ giọng nói với em một câu."
Tưởng Thịnh Hòa lấy giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: "Anh yêu Lạc Kỳ."
Anh ôn tồn hỏi cô: "Bây giờ có thể ngủ chưa? Không ngủ được nữa thì anh nói với em một lần nữa."
Lạc Kỳ mím môi cười gật đầu, hài lòng đi đến nhà bếp rót nước.
Mùa xuân, mấy ngày này, Lạc Kỳ không phải nhốt mình ở trong phòng tăng ca thì chỉ có một mình đi ra đi bộ, Tưởng Thịnh Hòa và ba mẹ nghiêm túc xem hôn lễ như một hạng mục lớn, thi thoảng phải mở họp để thảo luận hạng mục, nấu một bình trà, ba người cũng có thể trò chuyện một buổi chiều.
Mùng bốn ngày đó, con trai bà Tiền hàng xóm quay về nhà.
Ngày đó thời tiết không tồi, trời trong nắng ấm, vạn vật tắm trong ánh mặt trời, du khách bên bờ sông nhỏ tấp nập không hết, con hẻm hết sức náo nhiệt.
Bà Tiền đặt một cái bàn xếp ở trong sân nhà, phía trên bày đầy các loại kiểu chữ "Hỷ".
"Bé con, các con đến đây đi."
Bà Tiền nhìn thấy bọn họ ra cửa, vẫy tay với cô.
"Con xem thử thích kiểu dáng nào."
Lạc Kỳ quỳ xuống một nửa để thưởng thức, không khỏi khen ngợi: "Cái này đẹp, cách cắt rất đặc biệt, mua ở đâu ạ?"
"Đều là bà cắt."
Bà Tiền nói: "Chữ hỷ khi con kết hôn để bà cắt, cắt không giống nhau."
Trừ bản thân cô, xung người quanh đều đang làm việc vì hôn lễ của cô.
Cuối năm, Tưởng Thịnh Hòa hầu như cách mỗi một tuần sẽ phải đi Thành phố Tô một chuyến, anh không nói là đi công tác, cũng không nói là làm gì, mỗi lần đi đến Thành phố Tô thì sẽ còn đi đến nhà cô để ăn bữa cơm với ba mẹ cô.
Con trai nhà Tần Mặc Lĩnh ra đời, ngày đó, anh ở trong Thành phố Tô còn chưa quay về.
Lạc Kỳ một mình đi đến bệnh viện thăm Giản Hàng và bé cưng trước, buổi tối video với Tưởng Thịnh Hòa, cô miêu tả với anh một chút về dáng vẻ em bé mới sinh ra.
"Bé cưng tên Tiểu Đa Mộc."
"Anh biết." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Anh ngay cả chiều cao, cân nặng, loại máu của em bé cũng biết. Tần Mặc Lĩnh đã sớm gửi cho snh rồi."
Lạc Kỳ cười: "Không hổ là bạn học ruột thịt."
Tưởng Thịnh Hòa: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, sau này anh cũng gửi cho cậu ấy."
"..."
Đêm đó, Lạc Kỳ cất hết mấy hộp bao cao su đi, đây là lần thứ hai cất bao cao su. Năm ngoái công khai mối quan hệ rồi, có một khoảng thời gian bọn họ không sử dụng, lúc ấy ở trong kỳ an toàn, không trúng giải.
Cách hôn lễ còn hai tháng, cho dù có rồi cũng không ảnh hưởng mặc áo cưới.
Điện thoại rung lên, Lạc Vũ gửi hình ảnh cho cô.
[ Chị, thế nào? Có đẹp không? (xấu hổ)(cười trộm) ]
Quần áo phù dâu được cắt may xế chiều hôm nay đến cửa hàng, Lạc Vũ mặc thử xong thì bảo Hạ Hủ chụp giúp cô mấy tấm gửi cho chị họ xem.
Lạc Kỳ cười khen ngợi: [ Đây là cô tiên nữ nhà ai thế? ]
Chọc cho Lạc Vũ vui vẻ hỏng rồi, không biết xấu hổ: [ Nhà Hạ Hủ. ]
Phù dâu của Lạc Kỳ tổng cộng bốn vị, em họ và Sơ Lâm, còn có hai bạn học trường cấp hai, bọn họ đều đang làm việc tại Thành phố Tô, rất tiện.
Trong bốn người, tuổi tác Lạc Vũ nhỏ nhất, cũng có thể ầm ĩ nhất, bọn họ tạo một nhóm chat phù dâu, nhất trí đồng ý để cho Lạc Vũ đại diện cho bọn họ khảo nghiệm chú rể và đoàn phù rể trong ngày đón dâu.
[ Anh rể em cũng không cần khảo nghiệm nữa, người khác thì không buông tha một ai cả. ] Lạc Vũ có mười tám tầng filter đối với Tưởng Thịnh Hòa và Tương Nguyệt Như, lại càng ngày càng dày.
Sơ Lâm thảo luận ở trong nhóm chat: [ Chị ăn nói vụng về, đàn thêm mấy bài hát tại hiện trường để cổ vũ trợ uy cho em. ]
Lạc Vũ: [ Không có dương cầm, chị đàn thế nào? ]
Sơ Lâm: [ Lạc Kỳ nói trong nhà có, còn là dương cầm cậu ấy mua lúc nhỏ, ý nghĩa biết bao. ]
Lạc Vũ: [ Chúng ta cũng giấu giếm chị em đấy, trong nhà hiện tại thay đổi lớn như vậy, dương cầm có ở đó hay không thì còn không nhất định. Có thể dời đến biệt thự rồi. ]
Sơ Lâm hỏi: [ Nhà cũ sửa sang lần nữa à? ]
Lạc Vũ: [ Ừ, phí không ít thời gian, là sự bất ngờ anh rể cho chị em. Lúc còn chưa sửa sang xong thì em đã đi một lần, nhìn thấy rồi muốn dọn vào ở. ]
Kích thích lòng hiếu kỳ của Sơ Lâm, mong đợi hôn lễ sớm đến.
Trước hai ngày hôn lễ, Lạc Kỳ còn đi đến công ty bình thường, buổi sáng họp xong buổi chiều mua vé xe quay về Thành phố Tô. Trừ mấy người Bộ phận Giám đốc, những đồng nghiệp khác trong Viễn Duy cũng tham gia hôn lễ ở trong Bắc Kinh.
Trong buổi họp, Lạc Kỳ không nhẫn nhịn được ngáp hai cái, vội lấy tay che miệng.
Trì Tâm cho rằng gần đây cô bận việc hôn lễ, không nghỉ ngơi tốt, song, trên thực tế, Lạc Kỳ không bận bịu hôn lễ một ngày nào, do một tay Tưởng Thịnh Hòa tổ chức.
Lạc Kỳ có chút mệt mỏi, ngược lại không phải là rất buồn ngủ. Cô quy kết nguyên nhân ngáp thuộc về kết buổi sáng dọn dẹp hành lý trở về, dậy sớm một tiếng so sánh với bình thường.
Tan họp, Lộ Nhuệ lưu lại, âm thầm nói với cô: "Qua hai ngày tôi đến Thượng Hải đi công tác, Thường Sở Tân giới thiệu một khách hàng lớn cho Nhuệ Phổ, tôi đi để trò chuyện một chút."
Lạc Kỳ không dám tin: "Thường Sở Tân giới thiệu khách hàng cho chúng ta?"
"Ừm." Lộ Nhuệ vặn nắp ly trà, lúc nhận được cuộc gọi của Thường Sở Tân thì anh cũng vừa mừng vừa lo vì được sủng ái, rốt cuộc thì không có người phụ trách công ty nào hi vọng một công ty khác cùng nghề làm tốt so sánh với bản thân cả.
"Chắc hẳn cô ưu tiên tuyển dụng đoàn đội bị bọn họ cho nghỉ việc, anh ấy mới bằng lòng làm mối rồi giới thiệu."
Lộ Nhuệ cầm ly nước, từ từ đứng dậy, xoắn xuýt mấy giây, nghiêng đầu nhìn sang Lạc Kỳ: "Chúc mừng. Tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn."
"Cảm ơn."
Lộ Nhuệ xách máy tính rời khỏi, Lạc Kỳ một mình đi phòng họp.
Vé xe ba giờ rưỡi buổi chiều, cô và Tưởng Thịnh Hòa ăn bữa trưa ở căn tin công ty.
Hai ngày này khẩu vị của Lạc Kỳ tốt một cách khác thường, trước kia một hai miếng thịt là đủ, hôm nay ăn hết tất cả thịt Tưởng Thịnh Hòa kẹp cho cô, cô còn chỉ đích danh muốn ăn măng chua cay.
Tưởng Thịnh Hòa lo lắng cô ăn không được cay như vậy, "Em nếm một miếng trước, cảm thấy cay thì cho anh ăn."
Lạc Kỳ lắc đầu, "Không chua cũng không cay."
Cô cười cười, "Có lẽ tâm tình tốt, ăn gì cũng ngon."
Lần đầu tiên Tưởng Thịnh Hòa ăn xong mà cô còn đang ăn.
Lần này quay về thì không mua được vé chỗ ngồi cạnh nhau, chính giữa hai chỗ ngồi cách hành lang. Ba năm trước cô và Tưởng Thịnh Hòa lần đầu tiên đi đến Thành phố Tô công tác cũng chính là ngồi chỗ như vậy.
Giống trước kia, anh đưa chỗ ngồi có cảnh đẹp cho cô.
Lạc Kỳ mở máy chụp hình, không chụp cảnh ngoài cửa sổ, tự chụp một tấm, cũng chụp Tưởng Thịnh Hòa. Tưởng Thịnh Hòa bỗng nhiên xoay đầu nhìn sang, cô thay đổi ống kính, như không có chuyện gì xảy ra mà chụp ngoài cửa sổ.
Tưởng Thịnh Hòa đang sắp xếp chuyện đón dâu, Hạ Hủ là một trong số phù rể, xe hoa và tiệc cưới hiện trường đều là Hạ Hủ chủ động yêu cầu bao làm.
Ngày mai người nhà và bạn bè đến Thành phố Tô, toàn bộ ở trong khách sạn mỗi lần anh đi công tác sẽ ở, cách nhà Lạc Kỳ không tới năm trăm mét.
Buổi sáng ngày mai chuyến bay của Tưởng Ti Tầm đáp đất Thượng Hải, buổi chiều đến Thành phố Tô, anh ấy cũng mang rere đến, nói phải để cho rere làm chứng niềm hạnh phúc của anh và Lạc Kỳ.
Tần Mặc Lĩnh hỏi ở trong nhóm chat: [ Khách sạn cách nhà Lạc Kỳ xa không? Ngày đó Giản Hàng muốn đến nhà Lạc Kỳ. ]
[ Không xa. Đi bộ mấy phút. ]
Tưởng Thịnh Hòa lần nữa ngẩng đầu, Lạc Kỳ đã tựa vào ghế ngủ, anh lấy áo khoác anh vắt trên vali đắp lên người cô, cô ngủ sâu, đắp quần áo cho cô mà cô cũng không nhúc nhích.
Lạc Kỳ ngủ một giấc tỉnh dậy, tàu cao tốc đến trạm.
Cô thế mà ngủ hơn bốn giờ, chính giữa không tỉnh. Trước kia ngồi tàu cũng ngủ như vậy, nhưng không ngủ lâu và sâu giống hôm nay, dậy sớm một giờ, kết quả là ngủ bù suốt cả đường.
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Ngày mai không cần dậy sớm, ngủ thêm một lát."
Anh vốn muốn quay về phòng cưới bên kia, đến trước xe lại hỏi Lạc Kỳ: "Tối nay muốn anh ở cạnh em không?"
Lạc Kỳ gật đầu, "Dạ."
Cô nắm bàn tay của anh.
Tưởng Thịnh Hòa: "Chỉ có thể ở cạnh em mấy tiếng, không thể ở lại đó."
Anh cho tài xế về trước con hẻm của nhà cũ.
Lạc Trí Khưu và Khương Nghi Phương còn đang ở trong sảnh tiệc cưới, trong nhà không người, Lạc Kỳ cầm chìa khóa mở cửa, tiện tay mở đèn, nhìn thấy bố trí bên trong căn phòng, cô sững sờ ngay tại chỗ.
Chiếc bàn ăn màu hạch đào đặt dưới cửa sổ, một lọ hoa bày trên chiếc bàn, trừ bàn ghế, ghế sô pha và dương cầm, trong phòng khách không có một vật phẩm dư thừa.
Tường, cửa sổ gỗ và cửa gỗ được xử lý theo kiểu cổ điển, sắc thái giống như trong tranh sơn dầu.
Cô giống như đi nhầm vào trong tranh sơn dầu áo cưới thầy Ngu vẽ cho bọn họ.
Danh sách chương