Edit: Đào

Beta: An An

Cả nhà ngủ ngon 😴

_

Thẩm Dư Tri vẫn luôn ngóng trông Minh Âm đáp lại, nhưng mà mãi đến tận tan học buổi chiều Cố Minh Âm mới thấy bài đăng này.

Từ lúc đem người Cố gia block hết, vòng bạn bè của cô trở nên trống rỗng, hình ảnh Thẩm Dư Tri đăng lên rất dễ khiến người khác chú ý.

Cô mở ra ảnh chụp, nhìn thấy bàn tay nữ sinh trắng nõn đặt ngang và một cái lọ thuốc nhỏ nhỏ màu trắng. Loại thuốc kia cô từng thấy một bạn học từng uống, đó là thuốc chuyên chữa bệnh tim .

Xem ra trà xanh nhỏ thân thể thực sự không tốt.

Lại liên tưởng đến thân thể bây giờ của chính mình, Cố Minh Âm thở dài thật sâu, đồng bệnh tương liên tự nhiên sinh ra như thế. Vì thế mở nội dung ra, gõ chữ trả lời.

Cố Minh Âm: [ Thuốc này mặc dù mảnh, nhưng vẫn nên dùng nước uống nhé. ]

Hy vọng trà xanh nhỏ có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô, biết được phương pháp uống thuốc chính xác.

Tiểu Nãi Nhu: [ Âm Âm tan học rồi sao ~]

Mị…

Minh Âm trầm mặc chớp mắt một cái, gõ chữ trả lời: [ Ừ, vừa tan. ]

Tiểu Nãi Nhu: [ Tớ có chút không thoải mái, cho nên xin nghỉ rồi. Một mình ở nhà, cảm giác thật cô đơn. ]

Minh Âm gãi gãi đầu, quan tâm nói một câu: [ Uống nhiều nước ấm. ]

Tiểu Nãi Nhu: [… ]

Xem ra cô ấy không muốn trò chuyện nữa, Cố Minh Âm cất điện thoại, đeo cặp sách tiếp tục đi về ký túc xá.

Đường trở về ký túc xá là đường mòn yên tĩnh, gạch màu đỏ thấp lầu bị cây xanh ẵm đám, thiếu niên dáng người cao lớn đang chờ đợi ở trước cửa, dáng đứng cà lơ phất phơ, sắc mặt có chút không kiên nhẫn. Đến khi bóng dáng của Cố Minh Âm xuất hiện, thiếu niên tức thì đứng thẳng người, đi nhanh tới.

“Không phải đã sớm tan học rồi sao, sao mà bây giờ mới về?” Ngữ khí của hắn không có chút tốt đẹp nào, giống như nói chuyện với cô là một việc cực kỳ phiền chán.

“Làm bài tập.”

“Làm bài tập?” Cố Gia Vũ kinh ngạc dường như nghe được thứ gì đặc biệt ghê gớm, trừng mắt nhìn trên dưới đánh giá cô vài lần, âm thanh nở nụ cười trào phúng, “Dạng như mày? Làm bài tập á?” Hắn đối với thành tích học tập của Cố Minh Âm rất có số B (ngôn ngữ mạng, ý muốn nói người khác ngu ngốc), nhớ ngày dự thi lúc nhập học cô đến đề bài là gì còn xem không hiểu, nếu không phải Cố gia có tiền nhàn rỗi nhét cô vào trường, phỏng chừng ra ngoài lái máy xúc cũng khiến người ta ghét bỏ.

“Mày làm bài tập, không bằng đi đến bệnh viện đối diện làm giải phẫu đi” Cố Gia Vũ chế giễu nói, “Phẫu thuật thay não.”

“À.” Cô mặt không cảm xúc, “Trông anh như thế rõ ràng là đã làm qua đúng không nè”

“…”

“Có điều cũng chẳng thấy anh nhiều thêm tí não nào.” Cố Minh Âm sống bằng này tuổi còn chưa thấy qua người nào tiện như thế, chỉ toàn nghĩ cách để cho người khác oán giận hắn.

Quả nhiên, nói không lại thì khuôn mặt tuấn tú của Cố Gia Vũ ngay lập tức âm trầm.

“Cho nên anh đơn thuần muốn qua đây nghe mắng ?”

Hắn không lên tiếng, từ trong ví tiền lấy ra một xấp tiền mặt đưa qua, “Này.”

Cố Minh Âm không khách khí, nhận tiền nghiêm túc đếm đếm, không nhiều không ít một ngàn năm.

Cô đem tiền mặt cất cẩn thận, rút ra một tờ giấy nợ nhiều nếp nhăn ném qua, vòng qua hắn chuẩn bị trực tiếp lên lầu.

Cố Gia Vũ nhìn thân hình gầy gò yếu đuối ấy, bỗng dưng sinh ra một tia cảm giác phức tạp một cách vi diệu, thời điểm bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất thì miệng nhanh hơn não mở mồm, “Này.” Gọi cô xong thì Cố Gia Vũ chính mình cũng ngây ngẩn cả người.

Cố Minh Âm quay đầu, biểu tình trở nên không kiên nhẫn “Có chuyện mau sủa, không có thì cút.”

Cố Gia Vũ kiên trì mở miệng: “Cuối tuần mày trở về lại nhà đi, lớn như vậy rồi cũng đừng làm cho ba mẹ lo lắng.”

“Hừ.” Cố Minh Âm cười lạnh một tiếng, liếc cũng lười liếc hắn một cái, nhanh đi lên lầu.

Cố Gia Vũ mơ màng, ngay sau đó bắt đầu thóa mạ: “Dm! Cố Minh Âm mày có cái thái độ gì đấy? Có bản lĩnh mày đừng có trở về, ai mẹ nó hiếm lạ mày!”

Hắn biết mình mắng cũng như không, hung hăng đem cặp sách vung trên vai trở về.

Một màn Cố Gia Vũ đưa tiền này đúng lúc bị bạn thân Cố Tịch Nguyệt là Chu Hiểu Hiểu nhìn thấy.

Nhà cô ta ở trong thành phố C, trừ nghỉ đông và nghỉ hè thì đều trọ ở trường, có thể ở túc xá nữ dưới lầu đụng mặt tới hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn, càng làm cho cô ta ngoài ý muốn chính là Cố Gia Vũ vậy mà sẽ cho Cố Minh Âm tiền.

Chu Hiểu Hiểu trước đó từng đến Cố gia vài lần, mỗi lần đi đều thấy hắn mặt nhăm mày nhó với Cố Minh Âm, tại sao bây giờ lại nguyện ý cho cô tiền tiêu vặt.

Chu Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng; vội vàng gọi điện thoại cho Cố Tịch Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu về nhà rồi sao?”

Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh: “Không, tớ đang ở cổng trường chờ anh tớ đây này, sao thế?”

Chu Hiểu Hiểu do dự một lúc lâu, mới nói ra tình hình: “Lúc tớ về ký túc xá gặp anh cậu ở dưới lầu ấy…”

Cố Tịch Nguyệt có chút ngoài ý muốn: ” Anh tớ ở dưới lầu ký túc xá nữ làm cái gì?”

“Tớ thấy được anh ấy đưa tiền cho Cố Minh Âm, một xấp rất dày, ít cũng phải tới một hai ngàn.” Chu Hiểu Hiểu càng nói âm thanh càng nhỏ.

Những lời này khiến Cố Tịch Nguyệt siết chặt điện thoại trong tay, cắn môi nói: “Hiểu Hiểu cậu đừng hiểu lầm, đoán chừng là ba mẹ tớ nhờ anh tớ gửi đấy. Cậu cũng biết Minh Âm cùng chúng tớ có chút  mâu thuẫn, không nói một tiếng đã chuyển đến ký túc xá ở. Mẹ tớ sợ hãi chị không có tiền phải chịu vất vả, cho nên mới để anh tớ đưa tiền.”

“À ra vậy, tớ cũng chỉ là cùng cậu nói một tiếng. Tớ cúp trước đây.”

“Ừ.”

Cố Tịch Nguyệt dừng cuộc trò chuyện, cách cửa kính xe nhìn đến bóng dáng cao gầy của thiếu niên đang bước tới bên này.

Chờ hắn ngồi lên xe, Cố Tịch Nguyệt không chịu được mà bức thiết hỏi hắn: “Anh, hôm nay anh đi tìm Minh Âm sao?”

Cố Gia Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra tùy tiện mở một app trò chơi, vừa chơi vừa có lệ hừ một tiếng.

“Anh, anh cho chị ấy tiền à ?”

“Ừ.”

“Là mẹ bảo anh cho sao?”

“Không phải.”Lúc này Cố Gia Vũ giọng nói đã có vài phần khó chịu.

Cố Tịch Nguyệt không hề phát giác, tiếp tục ép hỏi: “Đang êm đẹp , sao anh đột nhiên lại gửi tiền cho chị ấy? Em nhớ rõ ràng tiền tiêu vặt của cô ấy còn có rất nhiều mà…”

Trong tai nghe truyền đến mấy tiếng súng bắn bang, trong màn hình ngườiở phía sau cây nhỏ người lập tức biến thành không hộp.

Cố Gia Vũ dưới đáy lòng âm thầm thô lỗ chửi thề, vốn dĩ tâm tình cũng không phải rất tốt lại nghe lời lải nhải lại càng tệ. Hắn lấy tai nghe xuống nhìn thẳng người bên cạnh, ánh mắt sắc bén, giọng nói càng chanh chua: “Tiền của anh anh muốn cho ai thì cho, em quản nhiều như thế làm gì ?”

“Em…”

“Còn có, làm sao em biết anh cho tiền Cố Minh Âm hả.”

Cố Gia Vũ giọng nói rất dữ.

Cố Tịch Nguyệt được hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy trên mặt hắn có loại vẻ mặt này, lập tức đôi mắt phiếm hồng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Cô vừa khóc, Cố Gia Vũ lập tức hoảng sợ, luống cuống tay chân tìm trong xe khăn tay: “Không phải, đang yên đang lành khóc cái gì vậy? Anh lại không mắng em”

“Em, em sợ hãi.”

“Sợ cái gì, có phải muốn đánh em đâu.” Cố Gia Vũ cuối cùng tìm được một bao khăn giấy, lấy ra hai tờ dịu dàng lau chùi vết nước mắt trên mặt cô.

Cố Tịch Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Em sợ anh về sau không thích em nữa …”

“Hả?”

“Minh Âm mới là của em gái song sinh của anh, em… Em chỉ là tu hú chiếm tổ chim là đồ giả, về sau anh khẳng định hướng về phía chị không hướng về phía em nữa.” Càng nói, cô ta khóc càng dữ dội.

“Dm!” Cố Gia Vũ hung hăng vỗ đùi, “Lời này là Cố Minh Âm nói cho em?”

Cố Tịch Nguyệt cúi đầu không phủ nhận.

Cô nàng ngầm thừa nhận khiến hoả khí trong lòng Cố Gia Vũ bỗng bốc lên vùn vụt, cảm giác vì diệu dưới đáy lòng kia bởi vì Cố Tịch Nguyệt khóc mà nháy mắt bay sạch.

“Em nghe nó đánh rắm!” (ý là nói tào lao)

Cố Tịch Nguyệt hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

“Coi như nó cùng anh cùng lúc sinh ra, nhưng em mới là người cùng anh lớn lên.” Cố Gia Vũ ngữ khí kiên định, “Nguyệt Nguyệt em yên tâm, dù bất cứ khi nào anh cũng đều hướng về phía em. Về sau nó lại nói em là tu hú chiếm tổ chim như vậy, em trực tiếp tìm anh, anh giúp em dạy dỗ nó.”

Cố Gia Vũ lời thề son sắt cam đoan.

Cô ta phốc một tiếng nín khóc mỉm cười, xoa xoa nước mắt, “Em cũng chỉ là dong dài một chút, anh đừng coi là thật.” Cô nói, “Minh Âm chị ấy vừa mới trở về, nơi này vốn là nhà của chị ấy, những lời này anh cùng em nói một chút thì được, không được ở trước mặt ba mẹ nói đâu đấy, làm mọi người đau lòng.”

Cố Gia Vũ bĩu môi không cho là đúng.

Cánh tay cô ả níu lấy ngón út của Cố Gia Vũ, biểu tình ôn nhu yếu ớt: “Anh, cảm ơn anh vẫn luôn bảo vệ em.”

Cố Gia Vũ xoa xoa đầu cô ta, nhắm mắt lại không nhiều lời nữa.

Có điều những lời này cũng cảnh tỉnh hắn.

Cho tới nay hắn đều cho rằng Cố Tịch Nguyệt là em gái song sinh của hắn, tình cảm song sinh đặc biệt thân mật, từ nhỏ đến lớn mặc kệ làm cái gì, hắn đều muốn bảo vệ em gái. Cho đến nửa năm trước, Cố Minh Âm xuất hiện trong nhà.

Cô giống như là cục đá ném xuống mặt nước bình tĩnh, làm cho cả nhà rung chuyển không yên.

Hắn ở trên người đối phương cùng mình không tìm được bất kỳ điểm nào tương tự; cũng không cảm giác được cảm ứng tâm linh của song sinh. Vừa vặn ngược lại là, cô luôn khiếp đảm yếu đuối, hướng nội âm trầm, trên người tập trung tất cả phẩm chất hắn chán ghét, khiến hắn không nghĩ ra, người như vậy vì sao có thể trở thành anh em với hắn.

Cố Gia Vũ thở dài.

So với em gái song sinh thực sự, hắn quả nhiên vẫn thích Cố Tịch Nguyệt cùng lớn lên hơn.  So với cái gọi là huyết thống tình thân, cùng nhau lớn lên trải qua mọi việc mới càng thêm trân quý. =))))

“Anh, chúng ta cuối tuần mời Minh Âm ăn một bữa cơm đi. Em sẽ cẩn thận xin lỗi chị ấy, anh cũng phải nói chuyện cho tốt, để chị ấy nhanh chóng trở về nhà.”

Cố Gia Vũ mơ hồ không rõ phụ họa một tiếng, nghiêng nghiêng đầu tựa vào một bên ngủ thiếp đi.

Cuối tuần đầu tiên của năm học  rất nhanh đã đến.

Học sinh trọ ở trường tối qua đã về nhà hết, hiện giờ ký túc xá năm tầng tớ như vậy chỉ còn lại một người Cố Minh Âm.

Khó có được ngày chủ nhật yên bình, Cố Minh Âm lười biếng dựa vào giường mở APP, liên tục nhìn xem chỉ số giá trị trên màn hình.

Khỏe mạnh: 50(max điểm 100, 60 đạt tiêu chuẩn, thấp hơn 20 trạng thái tiến vào sắp chết)

May mắn: -50.

Sắc đẹp: 31

Trí tuệ: 35

Giá trị khỏe mạnh bởi vì cô không ngừng cố gắng đã lên tới 50, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Kế tiếp phải xem xét đến bốn chỉ số giá trị còn lại.

Đối với Cố Minh Âm mà nói may mắn và sắc đẹp đều không phải thứ quan trọng nhất, thân là nữ chính ngược văn cẩu huyết, khối thân thể này khuôn mặt đương nhiên không có chỗ nào thể chê rồi, chỉ cần ăn tốt uống tốt lẳng lặng nuôi một đoạn thời gian, nhan sắc tự nhiên sẽ khôi phục.

Vận khí… Trước mặc kệ vận khí đi.

Việc cấp bách là phải đem giá trị trí tuệ tăng lên.

Nữ chính chỉ có 35 giá trị trí tuệ khiến người từng là trạng nguyên tỉnh Cố Minh Âm trong học tập đều phải cố hết sức. Cô mỗi một đề đọc đều có thể hiểu, nhưng chỉ cần khẽ động bút liền quên không còn một mảnh, đầu óc giống không nhạy, hoàn toàn không nghe theo chỉ huy.

Nhiệm vụ lần trước còn dư 1 điểm chưa có thêm, lần này Cố Minh Âm không do dự, trực tiếp đem điểm số thêm vào trên trí tuệ. Cũng không biết do tác dụng tâm lý hay không, trí tuệ vừa từ 35 lên 36 thì cô lập tức cảm thấy trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều, điều này làm cho Cố Minh Âm tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ.

“Hệ thống mau lên, ta phải làm nhiệm vụ, để ta làm nhiệm vụ!” Cố gia cái gì đều là chó má hết! Kiếm điểm nâng cao thành tích mới là trọng yếu nhất! Hệ thống: [ Xin lỗi kí chủ, ngài đã không còn điểm số để giải khóa trước nội dung cốt truyện , có điều ngài có thể xem trước một chút tuyến nhiệm vụ phụ. ]

“Phụ thì phụ đi.”

Cô hiện tại không chỉ đơn giản là thiếu đầu óc, còn thiếu tiền, tóm lại có thể kiếm một điểm thì một điểm đi.

Hệ thống: [ Đây là nhiệm vụ phụ hôm nay kí chủ có thể làm, mời xem qua. ]

Khi nhìn đến nội dung nhiệm vụ  hệ thống bày ra thì Cố Minh Âm cả người đều: “…”

Đây là cái quỷ gì???

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện