Xung quanh người con bé số vòng Tinh thần lực trùng trùng điệp điệp, lan tỏa đến gần chục mét mới tan biến.

"Có lẽ nào...."

Hắn đưa ra một giả thuyết nhưng bản thân cũng không chắc chắn lắm, bởi vậy không nói ra. Hắn lập tức tản đi giọt Tiên huyết này, cảm thấy thân thể có hơi chút mệt mỏi bởi vậy liền tìm một cái ghế đá ngồi xuống.

"Cảnh học viện thật đẹp."

Xa xa vẫn có không ít người đang tập luyện, xung quanh là từng người từng người đang reo hò cổ vũ, phút chốc lại có một trận cười sang sảng vang lên, âm thanh rất vui nhộn.

Linh Nhi ngồi một bên hắn lại bóc bánh kẹo ra ăn, mà Hà My cũng rất thân quen, hai đứa ăn uống tưng bừng, cười tít, vẻ mặt sung sướng thấy rõ. Trần Phong cùng Ánh Nguyệt cũng ăn mấy cái, vị ngọt nhẹ nhàng truyền đến đầu lưỡi thật khiến tâm thần thư thái.

Gió thổi nhè nhẹ, cái lành lạnh của mùa xuân khẽ phủ xuống. Nhưng Trần Phong không cảm thấy khó chịu, trái lại rất khoan khoái. Hắn thích thời tiết này, trời trong xanh, gió thổi nhẹ, nhiệt độ hơi lạnh.

Ánh Nguyệt nhìn sang hắn, thấy hắn đã lim dim hai mắt, bên phải là Hà My và Linh Nhi đang trao đổi về loại bánh kẹo nào ngon hơn, vị thế nào.

"Cậu ta trông cũng đẹp trai đấy chứ, nhất là bây giờ, khá là soái ca..."

Ánh Nguyệt nghĩ thầm, nhất thời khuôn mặt đỏ lên một chút, lại quay mặt đi. Nhưng một thoáng sau lại quay lại, nhìn chằm chặp hắn.

"Nhìn gì thế? Thấy tôi quá đẹp trai hay sao?"

Trần Phong khẽ cười, mở miệng trêu chọc. Ánh Nguyệt nhất thời xù lông hổ, đáp:

"Mơ đi!"

Bốn người bọn họ vui chơi một lúc sau đó lại tách ra, Ánh Nguyệt phải về nhà giúp đỡ cha mẹ, còn Trần Phong cùng Linh Nhi, Hà My lại về nhà. Lúc này bà Lan cũng đã đi chợ về, thấy Trần Phong thì hai tay run run, vỗ vỗ lấy tay hắn:

"Cháu làm bà lo quá. Thời gian này đi đâu? Ăn uống đầy đủ hay không? Nhìn gầy đi nhiều rồi đấy."

"Cháu vẫn ổn thôi bà ạ."

Hắn cúi đầu xuống, để bà xoa đầu. Cảm giác an toàn bao phủ lấy thân thể hắn, khiến hắn bất giác nở nụ cười.

"Nhân loại có thứ tình cảm này quả thật rất kì quái, nhớ Long Quân lúc thành Thần rồi hắn vẫn giữ lại những nét nhân tính này, thành ra rất thú vị."

Khoai ngồi trên đốt tre, nhìn xung quanh, nói:

"Nhưng cũng rất phiền phức, ảnh hưởng không nhỏ đến công việc. Vì nhân loại các ngươi ngày càng sinh ra nhiều loại cảm xúc quái đản mà giờ đây ta cũng bị nhiễm theo, thật đáng thương cho cái thân còm này."

Trần Phong mắt điếc tai ngơ, giúp bà xách đồ, lại chạy vào nấu nướng. Một nhà bốn người ăn uống vui vẻ, mà lúc này, chú Luân cũng trở về. Thấy hai người Trần Phong hắn ta cúi đầu không dám nhìn, chỉ quay sang phía bà Lan mà nói:

"Thưa mẹ, con thuận đường tạt qua thăm mẹ. Bây giờ con đang bận, sẽ đi trước."

Không biết thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn ta thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy. Trần Phong suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nói:

"Chú Luân..."

Hắn ta quay người lại, cười khan:

"Trần Phong, không biết có chuyện gì không?"

Hắn vẫn còn sợ trận đòn mấy tháng trước.

"Nếu chú đã tạt về nhà thì sao không ăn luôn. Bữa hôm nay do chính tay bà làm đấy, ngon lắm. Dù bận mấy chú cũng nên ở lại nhé."

Trần Phong nở một nụ cười tươi rói, khiến Luân lúc đầu là ngơ ngác, sau đó lúng túng, đáp:

"Chú...."

"Cháu không biết trước đây chúng ta thế nào, nhưng xem như là xóa bỏ. Tết là thời điểm là để đoàn viên, sum vầy đúng không?"

Hắn ta gật đầu một cái, sau đó cũng ngồi xuống, cầm đũa ăn, hai tay run rẩy, vẫn chưa tin được chuyện này. Trần Phong phải hỏi mấy câu nữa mới khiến hắn ta bình tĩnh trở lại. Cũng nhờ đó hắn mới biết hóa ra Luân đang làm cho Thạch Hà, chuyên môn truyền tin, vận chuyển các loại hàng hóa, tính ra cũng là việc làm trong sạch.

Ăn xong thì Trần Phong chào mọi người rồi lại đi lên tầng, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện.

Quanh thân hắn đột nhiên xuất hiện từng đốm lửa, lúc thì phun ra lúc nuốt vào, dung nhập vào các tế bào của hắn, liên tục rèn luyện chúng. Làn da của hắn cũng bắt đầu hóa cứng, đã có dáng vẻ ban đầu của vảy rồng, trên đầu hơi nhô ra hai bọc thịt, sau lưng cũng gồ lên. Đột nhiên trong cơ thể hắn vang lên tiếng ầm vang, tất cả những biến hóa kia biến mất, mà bản thân hắn cũng trắng bệch.

"Không được! Trong cơ thể ngươi Long huyết quá mức cường đại, chỉ cần kích hoạt một chút thôi! Tiên huyết của ngươi còn quá ít, trừ phi tìm được một cái Âu Tiên thể, Long Tiên giao hòa, nhận lấy Tiên khí của đối phương mới có thể khiến ngươi cân bằng, trở thành một Âu Lạc Thần tộc chân chính!"

Trần Phong điều hòa khí tức một lúc, lại bắt đầu vận chuyển. Từ tủy sống của hắn một giọt máu được sinh ra, chạy dọc theo cột sống, lên đỉnh đầu, mi tâm, phổi, tim, lục phủ, ngũ tạng, lại quay trở lại. Mỗi khi đi một vòng như vậy thì giọt máu lại tỏa sáng, ánh sáng thánh khiết tỏa ra.

"Chậm rãi, chậm rãi, chỉ một phần nhỏ Long huyết sẽ được kích hoạt mà thôi!" Hắn thì thầm, Tinh thần lực nhẹ nhàng bắn ra, điều hòa hai giọt máu này dung nhập vào nhau. Lúc này hắn cảm nhận được, chúng thay đổi. Giọt máu chậm rãi hóa thành một con rồng cánh trắng muốt, dáng vẻ vừa hung dữ lại có gì đó thần thánh.

Khoai bay ra, đứng trước mặt hắn, gật đầu:

"Cũng tàm tạm đấy. ngươi hãy từ từ, mọi chuyện không thể vội được. Thân thể ngươi bị tên kia nguyền rủa, rồi sớm muộn cũng có thể phá giải mà thôi."

Nhắc đến chuyện này sắc mặt Trần Phong lại sắc lạnh vô cùng. Hắn lúc trước chỉ biết mình là cô nhi, không biết gì hơn. Nhưng theo thời gian, hắn tìm hiểu thì biết rằng mười mấy năm trước, ở Đông Phủ có một vụ thảm án!

Một tòa thành bị diệt, hàng triệu người mất mạng.

Kẻ ra tay không ai biết, nhưng Trần Phong cho rằng, nó chắc hẳn có liên quan đến mình. Bởi trong cơ thể hắn, sâu trong huyết mạch, Khí mạch, xương cốt, nội tạng đều có một loại khí đen, chỉ cần hắn chạm đến liền tấn công. Mà thứ khí đen này dù là Khoai cũng không thể hủy đi được, chỉ có thể kiềm chế!

Nhờ có lão Thanh Long nên Trần Phong mới được kích hoạt huyết mạch, từ đó dần dần diệt đi đám khí đen. Giờ đây những khí đen này chỉ còn nằm trong một vài đoạn xương, trong một số ít huyệt đạo cùng Khí mạch mà thôi.

Cơ thể hắn đã mở hầu hết các huyệt, mười hai Chủ mạch đã mở ra mười cái, còn các mạch nhỏ hơn thì cũng chỉ còn tầm mười cái nữa. Nói cách nào đó, hắn đã đạt đến tiêu chuẩn của một cao thủ Ngoại cương, nhưng thân thể hắn bây giờ một tia Chân khí cũng không tồn tại. Bởi hắn đã dùng tất cả Chân khí của bản thân để nuôi dưỡng cơ thể, để cơ thể tiếp tục tiến bộ, có thể so với những người ở Nam Phương Luyện thể đại lục!

Hắn từ trong vô số tri thức tìm hiểu được, thế giới cơ bản chi làm năm phần:

Phần thứ nhất là Linh đạo đại lục, Nơi đây chủ tu Chân khí, Linh lực.

Phần thứ hai là Ma pháp đại lục, nơi đây chủ tu Ma pháp cùng Khí pháp lực.

Phần thứ ba chính là phương Nam Luyện thể đại lục. Nơi đây nằm ở khu vực đặc biệt, nơi mặt trời chiếu rọi liên tục, nhiệt độ cực cao, nhiều nơi thậm chí có thể sánh được với Linh hỏa. Người nơi đây được loại Linh hỏa này rèn luyện, phối hợp với huyết mạch đặc thù cho nên thân thể cực kì cường đại, dù là Linh giả cầm Linh bảo trong tay cũng có thể cứng chọi cứng!

Phần thứ tư được gọi là Tân thế giới, nơi đây chỉ mới khai phá trong mấy ngàn năm gần đây, vì vậy đây cũng là nơi hỗn tạp nhất, tất cả các phương pháp tu luyện đều xuất hiện ở nơi đây.

Phần cuối chính là Băng nguyên, nơi lạnh giá cùng cực, chỉ có số ít người sống ở đây.

Đây là chỉ những phần đã biết đến, người ta còn đồn rằng ngoài đại dương vô tận kia còn có những mảnh đất khác nữa, chẳng qua là chưa ai tìm đến mà thôi.

Trần Phong hít sâu một hơi, lập tức có vô số Linh khí xung quanh bị một hơi này của hắn hút cạn, rơi vào lồng ngực. Ngoài các huyệt ra thì mũi miệng cũng góp phần không nhỏ trong việc hấp thụ Linh khí trong trời đất. Phổi lại là nơi luyện hóa, đem tạp chất trừ ra, chỉ còn lại là Linh khí thuần khiết mà thôi.

Linh khí hóa thành tia năng lượng thuần khiết dung nhập vào tế bào, khiến nó ngày càng mạnh lên, thậm chí khả năng phòng thủ của cơ thể Trần Phong giờ đã như một cao thủ Ngoại cương sử dụng Cương khí!

Tầm mắt bây giờ hắn đã nâng cao lên rất nhiều, hắn cũng biết trọng trách của mình là rất nặng, bởi vậy hắn cần phải thật mạnh mẽ, thật cường đại! Bởi vậy hắn cần làm chắc nền móng cơ sở của mình, hắn muốn mình về cả thân thể, Linh lực, kĩ năng,....tất cả đều phải đạt đến mức tốt nhất, nếu không thì hắn sẽ thất bại.

Hắn là hi vọng cuối cùng.

Hắn lúc này tản đi trạng thái tu luyện, nhắm chặt hai mắt, bắt đầu tiến vào Tinh thần lực. Long châu lơ lửng bên trong Tinh thần hải, phun ra nuốt vào Tinh thần lực, bên trong còn thấy vô số phù văn đại đạo hiển hóa ra.

Ý thức của Trần Phong đứng dưới Long châu, để nó truyền xuống cho hắn kiến thức. Trong đây lão Thanh Long không để lại cho hắn võ kỹ hay công pháp gì ghê gớm, cũng không có pháp bảo kinh thiên, chỉ có vô tận kiến thức. Bây giờ hắn cần tổ hợp nhưng kiến thức này, biến nó thành của mình.

Kiến thức thật sự rất quan trọng, nó ảnh hưởng đến sáu phần chiến lực của một người. Cùng một môn võ kỹ, nhưng nếu để một thiếu niên tìm hiểu có thể mất cả năm, nhưng nếu để một người đàn ông tuổi trung niên thì có lẽ chỉ cần bảy tám tháng thậm chí ít hơn.

Trần Phong có thiên phú tuyệt đỉnh, giờ lại có những kiến thức này, tương lai hắn sẽ rất rộng mở. Ngay bây giờ, những võ kỹ như Loạn quyền phá thạch đã không còn gì khó khăn với hắn, điểm mạnh điểm yếu, chỗ nào cần lưu ý, hắn liếc mắt có thể nhìn ra. Điều hắn thiếu chỉ là sự rèn luyện cho thân thể mà thôi.

"Chỉ cần một tuần nữa, ta tuyệt đối có thể rèn luyện cơ thể đến tiêu chuẩn mà Khoai đề ra, đến lúc đó thì một lần nữa tạo ra Chân khí, như vậy những võ kỹ, kỹ thuật điều khiển Khí kia mới dùng được."

Hắn siết tay lại, đấm một quyền mạnh về phía trước. Lập tức tiếng gió rít gào, nghe đến rợn người.

"Còn có Ma pháp lực. Lúc trước ta không chút tiến bộ, do hai thứ. Tâm ta không có Thần, không thể mượn đến sức mạnh của Thần. Thứ hai, Ma pháp lực của ta còn chưa lột xác. Ta cần thời gian để hoàn thành hai thứ này."

Hết chương 164
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện