Những yêu ma này từ đâu đến thì không ai biết. Có người cho rằng hung địa là nơi có Long mạch đi qua, bởi vậy Linh khí tràn đầy, lâu ngày sinh ra một ít Linh. Những Linh này dần dần phát triển, biến thành yêu ma.

Cũng có người cho rằng những nơi như thế này là Cánh cổng dẫn đến Ma giới, yêu ma này là từ Ma giới mà đến.

Lại có người đoán rằng nơi đây từng có nhiều người chết đi, Linh hồn không được siêu thoát, lâu ngày biến thành quỷ hồn.

Dù là truyền thuyết nào đi nữa thì đám yêu ma quỷ quái này vẫn rất nguy hiểm với nhân loại. Ở Đông Phủ này thường xuyên xảy ra chuyện các Hung địa bộc phát Ma hồn triều, mục tiêu bọn chúng hiển nhiên là sinh vật sống. Chỉ cần cái gì tồn tại sự sống đều bị bọn nó thôn phệ, tan thành cát bụi mới thôi.

Nói không xa, cách đây hơn trăm năm, lúc Nguyễn Hoàng triều sụp đổ, Nam Việt quốc nơi nơi xảy ra chiến tranh. Lúc đó Phủ Nghệ An lại là một trong những chiến trường ác liệt nhất, phàm nhân chết lấy hàng vạn mà tính, Linh Giả cũng chết rất nhiều. Ngày qua ngày những Linh hồn chết trận không được giải quyết, lại tiến vào Hung địa, hóa thành Ma hồn. Rồi điều gì cũng đến, Ma hồn bộc phát thành Ma hồn triều, khiến cho toàn bộ các thế lực ở Phủ Nghệ An cũng như hai Phủ liền kề đều hoảng sợ, buộc phải ngưng chiến mà hợp lực trấn áp nó. Vậy mà vẫn có một vị Tôn giả ngã xuống, Tông Linh cảnh cũng chết mất hai ba vị.

Độ đáng sợ của Hung địa tuyệt đối sánh được với mối nguy từ Thủy tộc, Yêu Thú Tộc, thậm chí có lúc cao hơn. Bởi vậy vẫn thường có các Linh giả của các thế lực đi diệt yêu ma trong đây, làm chậm lại tốc độ sản sinh Ma hồn Quỷ hồn.

Số lượng Ma hồn ngày càng tăng lên, số lượng ngày càng khủng bố. Giờ đây trên trời cao đã đen kịt một mảnh, thậm chí trong đó còn xuất hiện một số Ma hồn có thân hình khổng lồ, thực lực có thể sánh với Huyễn Linh cảnh Linh giả! Chúng tựa như những thủ lĩnh của đám Ma hồn nọ, đi đến đâu sẽ có vô số Ma hồn vây quanh, khiến cho Huyễn Linh cảnh cũng phải lùi lại.

Ong ong ong.

Từ phía sau nhóm người bọn họ đột nhiên sáng rực lên một mảnh, tất cả đều là ánh sáng xanh, đi đến đâu Ma hồn bị trấn áp đến đó, thậm chí những con Ma hồn khổng lồ cũng bị nghiền nát, hóa thành Ma khí cuồn cuộn.

"Ánh sáng xanh này, cảm giác này, thật không ngờ...."

Trần Phong cười vang, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Hắn đoán không sai, thần vật mà hai ngôi làng đang thờ chính là đốt tre thứ ba mà hắn đang tìm kiếm! Mà đốt tre này có vẻ như rất mạnh, so với hai đốt tre hắn có được còn mạnh hơn nhiều.

Nhờ có ánh sáng đến từ đốt tre mà áp lực của mọi người giảm mạnh, rốt cục có cơ hội thở dốc. Một số người yếu hơn đã lùi về phía sau, ăn đan dược khôi phục thực lực. Một số còn mạnh khỏe thì hăng hái tiến lên chém giết, thế như chẻ tre.

"Ta cũng nên góp chút công sức chứ?"

Trần Phong vận khí, hai ngón tay chụm lại hóa thành Kiếm khí, bắn đầu chém giết Ma hồn. Những Ma hồn này thân thể hư ảo, phòng thủ yếu kém, tuy nhiên lực tấn công có chút nguy hiểm. Nhưng với Trần Phong thì chút tấn công ấy căn bản là gãi ngứa, thậm chí còn không làm hắn trầy dù chỉ một chút. Nhờ đó hắn đã tiến ngày càng sâu vào Hung địa, đã ngang với nơi mà những Linh giả kia đang chiến đấu. Một người thấy vậy bèn nói:

"Trần Phong, cháu nên lùi lại thì hơn. Nơi đây Ma hồn có chút nguy hiểm, trong đó có khi còn gặp Ma hồn công kích Linh hồn. Cháu chưa tu thành Linh giả nên có thể bị chúng tấn công đấy."

Gã còn chưa kịp nói xong xong thì Ma hồn hóa thành dòng lũ đen kịt, mục tiêu không ngờ lại là Trần Phong.

"Này...."

Gã hoảng hốt, lập tức tung ra Linh thuật để cứu Trần Phong. Tuy nhiên Ma hồn quá nhiều, chỉ phá vỡ được một phần tư, còn ba phần tư vẫn đang tiến về phía Trần Phong.

"Kim đỉnh, trấn!"

Trên đỉnh đầu hắn hiện ra một cái Kim đỉnh rộng cỡ một tòa nhà, tản ra ánh sáng thần thánh. Đám Ma hồn kia nhiều như vậy nhưng vừa chạm liền nổ tung, ngay cả một con cũng không còn!

"Sao lại mạnh như vậy?" Trần Phong kinh ngạc, Kim đỉnh của hắn tuy mạnh, nhưng uy lực cũng không thể sánh với đòn Linh thuật của người lúc nãy. Nhưng giờ lại có thể một chiêu đánh nát toàn bộ Ma hồn, không thể không nói là quá mạnh.

"Hay là do....thứ này?"

Trần Phong vuốt lên cái dây chuyền nơi cổ, lúc này nó tản ra ánh sáng vàng trắng, tựa như là ánh sáng đến từ thiên đường. Ma khí xung quanh cũng bị nó tịnh hóa, trở thành Linh khí.

"Quang Minh thạch có khắc Quang Minh pháp thuật phải không?"

Nguyễn Lân từ nơi xa xa chạy lại ứng cứu, thấy vậy liền đoán. Lão ta lúc trẻ cũng đi du lịch không ít nơi, Pháp sư cũng gặp mấy ngàn người, bởi vậy kiến thức rất cao. Thế mới nói Đi một ngày đàng, học một sàng khôn.

"Cháu cũng chẳng biết nữa. Cái này là do một người bạn tặng."

"Hẳn là vậy rồi. Cách đây ba mươi năm ta cũng gặp được một vị Quang Minh pháp sư của Thiên Thánh giáo, phối hợp với một vị Phật Tử của Phật Môn trấn áp một tòa Hung địa cấp sáu. Cảnh tượng thật sự đồ sộ, Phật Quang Thánh Quang rọi sáng cả một vùng, Ma hồn Dung Linh cảnh cũng hóa thành tro bụi. Nhớ lại vẫn khâm phục không thôi."

Nguyễn Lân vỗ vai hắn, cười nói:

"Có Quang Minh thạch thì cháu sẽ tương đối an toàn ở đây. Nhưng hãy cẩn thận, đừng đi quá sâu. Bên trong thậm chí có một ít Ma hồn mở ra Linh trí, chuyên cướp thân thể người khác. Số người bị không ít rồi."

"Cảm ơn ông đã nhắc nhở."

Nguyễn Lân nghe vậy thì vui lòng, lại tiến lên chém giết Ma hồn. Còn Trần Phong thì đứng nguyên tại nơi đây, bắt đầu quá trình tôi luyện.

"Có lẽ nên thử xem cái gọi là Pháp sư cận chiến ấy là như thế nào."

Hắn khẽ đưa tay về phía trước, theo đó Phong hệ Pháp thuật xuất hiện, hóa thành một Quả cầu lơ lửng trong lòng bàn tay. Dưới chân đồng thời xuất hiện Phong hệ Ma pháp, khiến tốc độ hắn tức tốc tăng lên. mà mục tiêu của hắn, là một Ma hồn chiến lực Khai Huyệt cảnh!

Ma hồn này Hồn thể tương đối ngưng thực, nơi tay xuất hiện hai cái móng vuốt dài một mét, vì vậy được gọi là Ma Đao.

"Pháp sư cận chiến, cần phải nhanh!"

Ầm

Phong cầu đánh lên ngực Ma hồn nọ, lập tức lồng ngực thủng một lỗ lớn, tuy nhiên rất nhanh liền ngưng tụ lại, mà hai thanh Ma đao cũng vung lên, chém lên đỉnh đầu Trần Phong.

Keng Keng

Ma đao vỡ vụn, đâu có thể đánh vỡ được phòng ngự của Trần Phong? Bởi vậy liền bị hắn một quyền đánh vỡ Hồn thể, hóa thành Ma khí đầy trời.

"Nguy hiểm thật, may mà mình có thân thể cùng Cương Khí cường đại, nếu không đã đi rồi."

"Anh làm gì vậy?"

Giọng nói của Hà My từ trong dây chuyền trên cổ hắn vang lên:

"Pháp lực của anh mới chỉ là Pháp sư học đồ cấp bốn, đánh với Ma hồn Ngoại Cương cấp còn được, chứ Ma hồn Khai Huyệt thì không được đâu."

"Với lại Pháp sư cận thân chiến đấu trước hết phải dùng các loại Kiếm kỹ,.... còn Pháp thuật là đòn dứt điểm, là tuyệt chiêu."

"Ra là vậy."

Trần Phong cười khan, lại khẽ vuốt cái dây chuyền:

"Em có thể nói chuyện qua đây ư?"

"Đương nhiên, thậm chí là cả hình ảnh cũng được."

Viên đá treo cùng dây chuyền phát sáng, sau đó ngưng tụ giữa không gian hóa thành Hà My. Trần Phong thấy vậy thì hơi tò mò, bèn vươn tay ra, chỉ thấy cánh tay chậm rãi xuyên qua thân hình Hà My.

"Chỉ là một ảo ảnh mà thôi."

Hắn nghĩ thầm, lại vỗ nhẹ viên đá, tức thì hình ảnh Hà My biến mất. Lúc này lại thay bằng hình ảnh một người đàn ông tầm ba mươi, trên người mặc giáp trụ của Tây Phương. Phía trước gã là không biết bao nhiêu Ma hồn.

"Đây là hình ảnh một vị hiệp sĩ ở Tây Phương Ma Pháp đại lục chiến đấu. Anh xem có thể học hỏi được gì không."

Vị kia đứng thẳng, tay phải cầm kiếm, hễ có một Ma hồn nào đến gần lập tức bị gã chém bay. Kiếm pháp của gã cực kì nhanh, căn bản là không thể tìm thấy bất kì khe hở nào.

"Kiếm kỹ của Tây Phương trông hơi khác so với Đông Phương thì phải?"

Trần Phong chăm chú nhìn, chỉ thấy thanh kiếm trong tay Hiệp sĩ nọ tương đối mỏng và nhỏ, nơi tay cầm có một vòng bảo vệ. Kiếm kỹ mà người nọ sử dụng cũng rất đơn giản, chỉ là đâm, chém, nhưng dường như có một sự liên kết nào đó khiến chúng rất nhuần nhuyễn, công thủ chắc chắn.

"Hắn là như thế này?"

Hai ngón tay hắn chụm lại, Kiếm khí bắn ra, đem hơn chục Ma hồn đang tiến tới chém nát, lại cắt lên đỉnh đầu, một Ma hồn Khai Huyệt cảnh bị hắn chém làm đôi, phát ra âm thanh thảm thiết.

Đột nhiên vị Hiệp sĩ nọ thay đổi tư thế, chân phải bước lên trước một bước, người hơi khom lại, mà cây kiếm cũng được thu sát người.

Ầm!

Người nọ đâm ra một kiếm, Ma pháp lực hòa cùng Cương khí, biến thành một cột sáng khổng lồ, đem một Ma hồn khổng lồ phía trước đâm thủng! Sau đó gã liền nhảy bật lên, kiếm chém không ngừng, gây ra vô số vết thương lên Ma hồn khổng lồ, đến cuối cùng mới bộc phát tuyệt chiêu lúc nãy, hủy diệt nó.

"Ta đã hiểu rồi."

Hình ảnh dần biến mất, Trần Phong khóe miệng khẽ nhếch lên. Với Pháp sư cận chiến hay Hiệp sĩ này, Pháp thuật họ không đa dạng, tuy nhiên mỗi cái đều là tuyệt chiêu, vừa ra có thể chém giết kẻ địch. Lúc nãy hắn còn chưa kịp thăm dò Ma hồn kia đã sử dụng Phong cầu, bởi vậy hiệu quả không được cao.

Hắn rút từ trong nhẫn ra một cây búa, đây chính là Bảo khí hắn luyện chế trước đây. Từ khi tiến vào Thanh Long Giang tông vẫn không có cơ hội sử dụng, nay rốt cục cũng đến lúc nó trình diện, thể hiện sự hiệu quả của mình.

Lúc này Ma hồn triều bắt đầu có dấu hiệu yếu đi, dù sao chúng cũng bị đốt tre hủy đi quá nhiều, mà Linh giả cùng võ giả hai làng cũng không phải ăn chay, gộp lại giết có lẽ cũng đến vạn Ma hồn. Ma hồn triều này nhiều lắm cũng là Vạn rưỡi đến hai vạn, khi bị hủy nhiều như vậy thì buộc phải thu lại, trở về nơi trung tâm của hung địa.

Trần Phong càng đánh càng hăng, lại có sự hỗ trợ của Quang Minh thạch nên dù là Ma hồn sánh bằng Chuyển Linh cảnh cũng bị hắn chém giết, theo đó hắn thu về được một thứ gọi là Hồn ngọc.

Hồn ngọc, là một thứ năng lượng tinh thuần hiếm có tồn tại bên trong các Ma hồn này. Khi chém giết số Ma hồn đến một lượng nhất định thì năng lượng trong cơ thể chúng sẽ ngưng tụ lại hóa thành Hồn ngọc. Thứ hồn ngọc này có rất nhiều tác dụng, ví như làm nguồn năng lượng cho các trận pháp, Linh Bảo Pháp Bảo, cũng có thể dùng để tu luyện. Bởi vậy các Hung địa là nơi mà các đệ tử đại tông phải thường đi đến, vừa làm nhiệm vụ, lại vừa kiếm Hồn ngọc tu luyện.

Hết chương 219
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện