Trần Phong từng bước tiến lại, mà Nguyễn Quang thấy vậy thì hơi run run, chộp lấy Ma pháp trượng. Đáng tiếc hắn đâu còn chút Pháp lực nào, bởi vậy đành đắng chát nói:
"Ta thua...."
Trần Phong nghe vậy thì khẽ cười, sau đó nhảy ra khỏi võ đài.
"Sao tên nhóc kia lại có thể chống lại được một đòn kia mà không chút tổn thương? Chẳng lẽ nó mạnh như vậy?" Nguyễn Chạch lúc này cũng cảm thấy khó hiểu, đầu ong ong liên hồi. Lão biết thực lực của Nguyễn Quang như thế nào.
Từng đánh bại Chuyển Linh Thất Chuyển!
Vậy mà giờ đây không thể đánh bại Trần Phong, chẳng lẽ Trần Phong đã là Chuyển Linh Bát, Cửu Chuyển?
Ngọc Linh lúc này cực kì ngạc nhiên, tự nhủ:
"Chẳng lẽ từ trước đến nay cậu ta đều nhường mình? Không thể nào có chuyện đó, nhưng mà....còn có gì có thể lí giải được?"
Mọi người đều vì trận này mà ồ lên, duy chỉ có Trần Phong vẫn điềm nhiên ngồi xuống khôi phục.
"Tí thì xong đời, Bộc Phá thuật của tên kia thật sự kinh khủng, trừ phi ta tu thành Chuyển Linh, nếu không đừng mơ chống lại nó."
Hắn tiến vào Tinh thần hải, nhìn lên trên đốt tre. Lúc này Linh hồn Khoai đang ngồi trên đó, dáng vẻ vàng vọt xanh xao, hai mắt trũng sâu, tay chân gầy tong teo.
"Xong rồi?" Nó nói
Trần Phong gật đầu, đáp:
"May kịp tế đốt tre ra, nếu không thì đã thua."
Hóa ra lúc chiến đấu Trần Phong tìm cách khích tướng Nguyễn Quang, cốt để hắn tập trung tấn công vào một chỗ. Lúc Bộc Phá thuật chạm đến thì Trần Phong lập tức tế ra Đốt tre. Vật này dù sao cũng là Thần vật, bởi vậy chống lại một chiêu kia chẳng có gì khó khăn.
Khoai khẽ gật đầu, hai mắt nhắm nghiền lại, nói một cách mệt nhọc:
"Giờ khoảng cách ta và đốt tre kia cũng rất gần. Ngươi tìm cách thu nó vào tay, ta dung hợp xong có thể lập tức khôi phục!"
Trần Phong nhíu mày, hỏi:
"Phải làm sao đây. Bên ngoài nhiều cường giả như vậy...."
"Ta đã liên hệ được với đốt tre kia, nó sẽ mở ra phong ấn, khiến Ma hồn Triều hiện ra. Lúc đó ngươi hãy nhân cơ hội mà cướp lấy nó!"
"Làm vậy thì người dân hai làng thì sao? Họ sẽ chết dưới Hồn triều!"
"Ta sau khi dung hợp thì thực lực sẽ đủ tăng đến mức hoàn toàn hủy diệt tòa Hung địa này!"
Nghe vậy Trần Phong mới thở phào một tiếng, ý thức nhập chủ cơ thể.
Lúc này trận đánh cuối cùng đã diễn ra. Hai người này thực lực trong số tám người thì yếu nhất, và cuộc đấu của bọn hắn cũng không hề được xem trọng. Tuy nhiên có sự xuất hiện của Nguyễn Dương cùng với chiến thắng bất ngờ của Trần Phong đã khiến thế cục thay đổi. Mỗi làng đều có một thắng, một hòa, một thua. Kết quả của trận đấu hiển nhiên sẽ phụ thuộc vào việc ai chiến thắng trong lượt đấu này.
Nhưng thật bất ngờ, một lần nữa là kết quả hòa!
"Chẳng lẽ phải thi đấu một lần nữa? Thật đau đầu làm sao!"
Nguyễn Chạch bóp trán, lão cũng chẳng nghĩ được kết quả trận đấu lại như vậy.
"Vậy thì cho trận đấu tạm ngừng lại thôi. Giờ chắc Linh giả của Phổ Đạo Miếu cũng sắp đến rồi."
Nguyễn Lân khẽ phất tay, đem võ đài hủy đi rồi cao giọng nói:
"Ngày hôm nay hai bên vẫn chưa phân định thắng thua, bởi vậy ta đề nghị ngày mai lại chiến một lần nữa, có được hay không?"
Mai Trung Kiên gật đầu, đáp:
"Ngài nói đúng, chúng ta đánh tiếp cũng chẳng được lợi ích gì, tốt nhất là ai về nhà nấy, sau này rồi tính."
Những người ở đây đều là nhân tài mà các gia tộc bồi dưỡng ra, bản thân thực lực mạnh mẽ mà trí tuệ cũng không hề thấp. Tất cả đều hiểu được Mai Trung Kiên đang cảnh cáo bọn hắn, không nên tranh đoạt nữa, chẳng có ích gì đâu.
Tuy vậy mọi người xung quanh đều cười trừ, trong lòng đều có suy tính riêng. Việc ngôi làng này có thần vật đã được các thế lực biết đến từ mấy chục năm trước, tuy nhiên cũng không ai quan tâm. Nhưng khi biết nó có thể trấn áp một tòa Hung địa cấp ba cả trăm năm mà chỉ cần sự tế tự thì những thế lực này dần cảm thấy có hứng thú, bởi vậy mới phái ra những đệ tử như Nguyễn Dương, Mai Trung Kiên đến để xem xét.
Vút vút vút
Nơi chân trời ba luồng sáng xuất hiện, tựa như ba ngôi sang lóe sáng trên trời. Dần dần luồng sáng tiến lại gần đám người bọn hắn, hóa thành ba người, trong đó một già hai trẻ. Ông lão mặc trường bào nửa trắng nửa đen, tựa như âm dương bàn, trên tay cầm một cây phất trần. Hai người đi sau chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, sau lưng đeo kiếm, quần áo cũng tương tự ông lão kia.
"Sư thúc, sư huynh!" Nguyễn Khánh khom người, mà ba người kia cũng khẽ gật đầu, sau đó chào hai người Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch rồi hạ xuống mặt đất.
"Sư thúc, những người kia là người của Thanh Long Giang Tông, Mai Hắc Thế Gia, cùng với Phượng Hoàng Trung Đô, họ cũng đến đây để...."Nguyễn Khánh thì thầm với ông lão nọ, mà lão ta ừm một tiếng, rồi cười nói:
"Không ngờ lại gặp được đệ tử của các đại phái ở đây, thật là hiếm có. Ta tên là Diệp Xuân Huy, "
Mai Trung Kiên, Nguyễn Dương liền đáp:
"Hữu duyên mà thôi, chúng ta tiến vào địa phận của Phổ Đạo Miếu, chưa từng báo qua, thật thất kính."
"Không sao, không sao."
Ông Lão kia cũng không phải vì có thực lực cao hơn đám người Nguyễn Dương mà lộ ra vẻ bề trên, còn nhóm bọn hắn cũng không vì mình là đệ tử đại phái mà có chút nào kiêu ngạo.
"Chúng ta đến đây hôm nay là theo yêu cầu của hai trưởng làng. Tòa Hung địa này thật sự nguy hiểm, phía trên từ lâu đã muốn dẹp bỏ nhưng vì nhiều lí do mà kéo dài đến nay."
Lão ta mở lòng bàn tay ra, một cái Ngọc ấn màu xanh phỉ thúy xuất hiện. Ngọc ấn khắc lên một hình bát quái, mơ hồ tản ra từng đợt uy áp.
"Mà sau khi trấn áp được tòa Hung địa, có lẽ chúng ta cũng nên nói chuyện gì đó, đúng không hai vị Trưởng làng?"
Nghe đến đây hai người Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch hơi biến sắc, trầm giọng nói:
"Nếu có thể trấn áp tòa hung địa này thì hai làng chúng ta có lẽ sẽ bỏ ra được."
"Tốt!" Ông lão cười vang, Linh lực liên tục truyền vào Ngọc Ấn khiến nó to lên hàng chục lần, tưạ như một tòa núi nhỏ.
"Trấn cho ta!"
"Chính là lúc này, Trần Phong, mau!"
Khoai hét lên, hai tay không ngừng dịch chuyển, mà theo đó màn sáng phong ấn toà Hung địa này đột ngột biến mất. Theo đó từng đám Ma hồn như thủy triều phun ra!
"Cái gì?"
Ông lão nọ hét lên, lập tức quát:
"Hai ngươi, mau hỗ trợ ta một tay!"
Hai người phía sau lão đâm ra một kiếm, Linh lực theo đó truyền thẳng vào Ngọc Ấn. Theo đó mà uy lực nó càng mạnh, đánh chết không biết bao nhiêu mà kể Ma hồn!
Ở xung quanh đột nhiên nhiều thêm bốn người bịt mặt, quanh thân Linh lực gào thét, hiển nhiên là Linh Giả! Bọn hắn đồng thời lao về phía đốt tre với tốc độ cực nhanh.
Trần Phong thấy mấy tên này thì lòng trầm xuống, lấy ra tấm Phong Linh Phù còn sót rồi dán lên người. Đồng thời hắn cĩng lấy ra Kim Long thương, toàn bộ Cương khí đều được truyền vào.
Kim Long cửu kích, Kim long thủ
Kim Long Thương là một món Linh Thuật Bảo, bên trong đã có sẵn một bộ Linh thuật, chỉ cần truyền năng lượng vào thì nó sẽ được kích hoạt!
Một cái Long thủ màu vàng kim xuất hiện, to như một tòa nhà đè xuống bốn người lạ mặt. chúng biến sắc, lập tức sử dụng Linh thuật chống đỡ.
Oành!
Linh thuật của bọn hắn cùng Kim Long Thủ vỡ nát, mà bọn hắn cũng vì vậy mà bị đánh bay ra mấy mét, chật vật không thôi.
Nhân cơ hội này Trần Phong tâng tốc, thoáng chốc đã đến bên ngôi miếu thờ đốt tre, nơi mi tâm tỏa ra từng chùm sáng xanh lục. Theo đó thì đốt tre chậm rãi bay ra, dung nhập vào mi tâm của hắn.
"Nhóc con, mau thả ra!"
Ông lão Phổ Đạo Miếu kia gầm lên, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một cây Kiếm, theo đó vô số luồng kiếm quang bắn ra tựa nh mưa bay xuống.
Kim Long thương, tế!
Trần Phong phun một ngụm máu lên cây thương, khiến nó lập tức sáng rực lên, một cái Long thủ khác bay ra chống đỡ lấy mưa kiếm.
"Trần Phong, chuyện này là sao?"
Lúc này Nguyễn Lân cũng Nguyễn Chạch đều hiểu ra chuyện, chòm râu trắng rung lên liên hồi. Sau ót bọn hắn hiển hóa ra Linh hồn, hiển nhiên muốn dốc toàn lực!
Hai luồng Linh thuật từ bàn tay bọn hắn bay ra, hóa thành hai con sông rộng lớn.
"Khoai, xong chưa? Con mẹ ngươi, ta sắp đi rồi!"
"Im miệng, Âu Lạc thần tộc từ khi nào có loại người sợ chết lắm mồm như ngươi? Cho ta năm phút!"
Trần Phong nhìn gần mười vị Linh giả bao quanh mình thì lưng ướt đẫm, cười ha ha.
"Mau nói, nếu không ngươi dù là đệ tử Thanh Long Giang tông thì ta cũng đánh gãy hai chân!"
Ông lão Phổ Đạo Miếu gầm lên, cực kì tức giận. Nếu không phải vì đang bận trấn áp Ma hồn triều thì lão đã một chiêu đánh chết Trần Phong rồi. Dám trước mặt hắn ăn cướp bảo vật, thậm chí bỏ ngoài tai lời hắn nói.
Những vị Linh giả còn lại ánh mắt cũng cực kì bất thiện, chỉ cần Trần Phong dám làm bất cứ việc gì thì sẽ ngay tại chỗ đánh chết hắn.
Ầm
Đột nhiên sau lưng bọn hắn gió lốc cuồn cuộn, bên trong thậm chí còn mang theo lôi điện, uy lực mạnh đến mức hai trưởng làng Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
"Huyền Linh cảnh Linh thuật...."
Đám người nhao nhao tránh ra, để mặc cho cơn lốc tiến về phía trước, đem Trần Phong cuốn vào.
"Mọi người mau chặn lại. Đó chỉ là Linh thuật do Linh Phù tạo ra mà thôi, kẻ kích hoạt chỉ là một Khai Huyệt đỉnh cao!"
Ông lão kia gầm lên, tách một phần Linh lực đánh lên cơn Cuồng Phong. Lập tức nó vỡ ra, để lộ một Thiếu nữ váy đen nơi trung tâm, bên cạnh là một thiếu niên cầm Kim Thương.
"Lão già, lo Ma hồn triều đi!"
Trần Phong cười vang, kích hoạt Phong Linh Phù, tay phải vòng qua eo Ngọc Linh rồi ôm cô nàng chạy về phía Hung Địa. Ngọc Linh thấy vậy thì lườm Trần Phong mấy lần, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Tưởng thế nào, hóa ra cũng như ai. Thừa cơ ta gặp nguy khó để giở trò đồi bại."
Trần Phong lúc này mới chú ý bàn tay mình đã dịch lên trên một đoạn, gần với chỗ nào đó nên không khỏi đỏ mặt, ho khan:
"E hèm, chuyện này không trách được. Muốn trách thì trách đám người kia truy sát. Mà cô cũng nên tiếp tục tế cái Linh Phù kia lên đi, kẻo bọn họ tấn công thì cả hai xong đời luôn đấy!"
Ngọc Linh nghe vậy thì càng cười khúc khích, lòng bàn tay mở ra theo đó một tấm Linh Phù còn ba phần tư hiện ra. Đây là một tấm Linh Phù Huyền Linh cảnh, có thể đánh ra một đòn toàn lực của Huyền Linh cảnh bát tinh.
"Thôi được, lần này xem như tha cho cậu vậy."
Cô nàng vận chuyển Cương Khí, lập tức Linh Phù sáng lên, theo đó một luồng gió lốc xuất hiện, vừa đúng ngăn cản một đòn Linh thuật của Nguyễn Chạch.
Ầm
Sóng công kích không thể ảnh hưởng đến hai người bọn hắn, trái lại còn giúp tốc độ bọn hắn tăng lên một đoạn, phút chốc đã tiến vào phân nửa Hung địa. Nơi đây đã xuất hiện một ít Ma hồn sáng ngang Chuyển Linh ngũ, lục chuyển, tuy nhiên vừa chạm phải cơn gió lốc này liền vỡ nát, hóa thành từng đám Hồn ngọc rồi bị Trần Phong thu đi.
"Tốc độ thu nhập Hồn ngọc này thật khủng bố!Chẳng mấy chốc ta sẽ có mấy ngàn viên, lúc đó sẽ có thể trả món nợ và mua một ít tài nguyên rồi!"
Trần Phong thầm nghĩ, ánh mắt nhìn sáng Ngọc Linh càng ngày càng nhu hòa, thậm chí sâu trong ánh mắt còn lộ ra sự yêu thương không dứt. Cô nàng thấy ánh mắt kì quái của hắn thì cũng hơi lo sợ, hỏi:
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu định...định....giở trò...."
Cô nàng khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Nhưng người ta chưa chuẩn bị, cũng chưa nói cho cha mẹ về chuyện này..."
Hết chương 223
"Ta thua...."
Trần Phong nghe vậy thì khẽ cười, sau đó nhảy ra khỏi võ đài.
"Sao tên nhóc kia lại có thể chống lại được một đòn kia mà không chút tổn thương? Chẳng lẽ nó mạnh như vậy?" Nguyễn Chạch lúc này cũng cảm thấy khó hiểu, đầu ong ong liên hồi. Lão biết thực lực của Nguyễn Quang như thế nào.
Từng đánh bại Chuyển Linh Thất Chuyển!
Vậy mà giờ đây không thể đánh bại Trần Phong, chẳng lẽ Trần Phong đã là Chuyển Linh Bát, Cửu Chuyển?
Ngọc Linh lúc này cực kì ngạc nhiên, tự nhủ:
"Chẳng lẽ từ trước đến nay cậu ta đều nhường mình? Không thể nào có chuyện đó, nhưng mà....còn có gì có thể lí giải được?"
Mọi người đều vì trận này mà ồ lên, duy chỉ có Trần Phong vẫn điềm nhiên ngồi xuống khôi phục.
"Tí thì xong đời, Bộc Phá thuật của tên kia thật sự kinh khủng, trừ phi ta tu thành Chuyển Linh, nếu không đừng mơ chống lại nó."
Hắn tiến vào Tinh thần hải, nhìn lên trên đốt tre. Lúc này Linh hồn Khoai đang ngồi trên đó, dáng vẻ vàng vọt xanh xao, hai mắt trũng sâu, tay chân gầy tong teo.
"Xong rồi?" Nó nói
Trần Phong gật đầu, đáp:
"May kịp tế đốt tre ra, nếu không thì đã thua."
Hóa ra lúc chiến đấu Trần Phong tìm cách khích tướng Nguyễn Quang, cốt để hắn tập trung tấn công vào một chỗ. Lúc Bộc Phá thuật chạm đến thì Trần Phong lập tức tế ra Đốt tre. Vật này dù sao cũng là Thần vật, bởi vậy chống lại một chiêu kia chẳng có gì khó khăn.
Khoai khẽ gật đầu, hai mắt nhắm nghiền lại, nói một cách mệt nhọc:
"Giờ khoảng cách ta và đốt tre kia cũng rất gần. Ngươi tìm cách thu nó vào tay, ta dung hợp xong có thể lập tức khôi phục!"
Trần Phong nhíu mày, hỏi:
"Phải làm sao đây. Bên ngoài nhiều cường giả như vậy...."
"Ta đã liên hệ được với đốt tre kia, nó sẽ mở ra phong ấn, khiến Ma hồn Triều hiện ra. Lúc đó ngươi hãy nhân cơ hội mà cướp lấy nó!"
"Làm vậy thì người dân hai làng thì sao? Họ sẽ chết dưới Hồn triều!"
"Ta sau khi dung hợp thì thực lực sẽ đủ tăng đến mức hoàn toàn hủy diệt tòa Hung địa này!"
Nghe vậy Trần Phong mới thở phào một tiếng, ý thức nhập chủ cơ thể.
Lúc này trận đánh cuối cùng đã diễn ra. Hai người này thực lực trong số tám người thì yếu nhất, và cuộc đấu của bọn hắn cũng không hề được xem trọng. Tuy nhiên có sự xuất hiện của Nguyễn Dương cùng với chiến thắng bất ngờ của Trần Phong đã khiến thế cục thay đổi. Mỗi làng đều có một thắng, một hòa, một thua. Kết quả của trận đấu hiển nhiên sẽ phụ thuộc vào việc ai chiến thắng trong lượt đấu này.
Nhưng thật bất ngờ, một lần nữa là kết quả hòa!
"Chẳng lẽ phải thi đấu một lần nữa? Thật đau đầu làm sao!"
Nguyễn Chạch bóp trán, lão cũng chẳng nghĩ được kết quả trận đấu lại như vậy.
"Vậy thì cho trận đấu tạm ngừng lại thôi. Giờ chắc Linh giả của Phổ Đạo Miếu cũng sắp đến rồi."
Nguyễn Lân khẽ phất tay, đem võ đài hủy đi rồi cao giọng nói:
"Ngày hôm nay hai bên vẫn chưa phân định thắng thua, bởi vậy ta đề nghị ngày mai lại chiến một lần nữa, có được hay không?"
Mai Trung Kiên gật đầu, đáp:
"Ngài nói đúng, chúng ta đánh tiếp cũng chẳng được lợi ích gì, tốt nhất là ai về nhà nấy, sau này rồi tính."
Những người ở đây đều là nhân tài mà các gia tộc bồi dưỡng ra, bản thân thực lực mạnh mẽ mà trí tuệ cũng không hề thấp. Tất cả đều hiểu được Mai Trung Kiên đang cảnh cáo bọn hắn, không nên tranh đoạt nữa, chẳng có ích gì đâu.
Tuy vậy mọi người xung quanh đều cười trừ, trong lòng đều có suy tính riêng. Việc ngôi làng này có thần vật đã được các thế lực biết đến từ mấy chục năm trước, tuy nhiên cũng không ai quan tâm. Nhưng khi biết nó có thể trấn áp một tòa Hung địa cấp ba cả trăm năm mà chỉ cần sự tế tự thì những thế lực này dần cảm thấy có hứng thú, bởi vậy mới phái ra những đệ tử như Nguyễn Dương, Mai Trung Kiên đến để xem xét.
Vút vút vút
Nơi chân trời ba luồng sáng xuất hiện, tựa như ba ngôi sang lóe sáng trên trời. Dần dần luồng sáng tiến lại gần đám người bọn hắn, hóa thành ba người, trong đó một già hai trẻ. Ông lão mặc trường bào nửa trắng nửa đen, tựa như âm dương bàn, trên tay cầm một cây phất trần. Hai người đi sau chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, sau lưng đeo kiếm, quần áo cũng tương tự ông lão kia.
"Sư thúc, sư huynh!" Nguyễn Khánh khom người, mà ba người kia cũng khẽ gật đầu, sau đó chào hai người Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch rồi hạ xuống mặt đất.
"Sư thúc, những người kia là người của Thanh Long Giang Tông, Mai Hắc Thế Gia, cùng với Phượng Hoàng Trung Đô, họ cũng đến đây để...."Nguyễn Khánh thì thầm với ông lão nọ, mà lão ta ừm một tiếng, rồi cười nói:
"Không ngờ lại gặp được đệ tử của các đại phái ở đây, thật là hiếm có. Ta tên là Diệp Xuân Huy, "
Mai Trung Kiên, Nguyễn Dương liền đáp:
"Hữu duyên mà thôi, chúng ta tiến vào địa phận của Phổ Đạo Miếu, chưa từng báo qua, thật thất kính."
"Không sao, không sao."
Ông Lão kia cũng không phải vì có thực lực cao hơn đám người Nguyễn Dương mà lộ ra vẻ bề trên, còn nhóm bọn hắn cũng không vì mình là đệ tử đại phái mà có chút nào kiêu ngạo.
"Chúng ta đến đây hôm nay là theo yêu cầu của hai trưởng làng. Tòa Hung địa này thật sự nguy hiểm, phía trên từ lâu đã muốn dẹp bỏ nhưng vì nhiều lí do mà kéo dài đến nay."
Lão ta mở lòng bàn tay ra, một cái Ngọc ấn màu xanh phỉ thúy xuất hiện. Ngọc ấn khắc lên một hình bát quái, mơ hồ tản ra từng đợt uy áp.
"Mà sau khi trấn áp được tòa Hung địa, có lẽ chúng ta cũng nên nói chuyện gì đó, đúng không hai vị Trưởng làng?"
Nghe đến đây hai người Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch hơi biến sắc, trầm giọng nói:
"Nếu có thể trấn áp tòa hung địa này thì hai làng chúng ta có lẽ sẽ bỏ ra được."
"Tốt!" Ông lão cười vang, Linh lực liên tục truyền vào Ngọc Ấn khiến nó to lên hàng chục lần, tưạ như một tòa núi nhỏ.
"Trấn cho ta!"
"Chính là lúc này, Trần Phong, mau!"
Khoai hét lên, hai tay không ngừng dịch chuyển, mà theo đó màn sáng phong ấn toà Hung địa này đột ngột biến mất. Theo đó từng đám Ma hồn như thủy triều phun ra!
"Cái gì?"
Ông lão nọ hét lên, lập tức quát:
"Hai ngươi, mau hỗ trợ ta một tay!"
Hai người phía sau lão đâm ra một kiếm, Linh lực theo đó truyền thẳng vào Ngọc Ấn. Theo đó mà uy lực nó càng mạnh, đánh chết không biết bao nhiêu mà kể Ma hồn!
Ở xung quanh đột nhiên nhiều thêm bốn người bịt mặt, quanh thân Linh lực gào thét, hiển nhiên là Linh Giả! Bọn hắn đồng thời lao về phía đốt tre với tốc độ cực nhanh.
Trần Phong thấy mấy tên này thì lòng trầm xuống, lấy ra tấm Phong Linh Phù còn sót rồi dán lên người. Đồng thời hắn cĩng lấy ra Kim Long thương, toàn bộ Cương khí đều được truyền vào.
Kim Long cửu kích, Kim long thủ
Kim Long Thương là một món Linh Thuật Bảo, bên trong đã có sẵn một bộ Linh thuật, chỉ cần truyền năng lượng vào thì nó sẽ được kích hoạt!
Một cái Long thủ màu vàng kim xuất hiện, to như một tòa nhà đè xuống bốn người lạ mặt. chúng biến sắc, lập tức sử dụng Linh thuật chống đỡ.
Oành!
Linh thuật của bọn hắn cùng Kim Long Thủ vỡ nát, mà bọn hắn cũng vì vậy mà bị đánh bay ra mấy mét, chật vật không thôi.
Nhân cơ hội này Trần Phong tâng tốc, thoáng chốc đã đến bên ngôi miếu thờ đốt tre, nơi mi tâm tỏa ra từng chùm sáng xanh lục. Theo đó thì đốt tre chậm rãi bay ra, dung nhập vào mi tâm của hắn.
"Nhóc con, mau thả ra!"
Ông lão Phổ Đạo Miếu kia gầm lên, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra một cây Kiếm, theo đó vô số luồng kiếm quang bắn ra tựa nh mưa bay xuống.
Kim Long thương, tế!
Trần Phong phun một ngụm máu lên cây thương, khiến nó lập tức sáng rực lên, một cái Long thủ khác bay ra chống đỡ lấy mưa kiếm.
"Trần Phong, chuyện này là sao?"
Lúc này Nguyễn Lân cũng Nguyễn Chạch đều hiểu ra chuyện, chòm râu trắng rung lên liên hồi. Sau ót bọn hắn hiển hóa ra Linh hồn, hiển nhiên muốn dốc toàn lực!
Hai luồng Linh thuật từ bàn tay bọn hắn bay ra, hóa thành hai con sông rộng lớn.
"Khoai, xong chưa? Con mẹ ngươi, ta sắp đi rồi!"
"Im miệng, Âu Lạc thần tộc từ khi nào có loại người sợ chết lắm mồm như ngươi? Cho ta năm phút!"
Trần Phong nhìn gần mười vị Linh giả bao quanh mình thì lưng ướt đẫm, cười ha ha.
"Mau nói, nếu không ngươi dù là đệ tử Thanh Long Giang tông thì ta cũng đánh gãy hai chân!"
Ông lão Phổ Đạo Miếu gầm lên, cực kì tức giận. Nếu không phải vì đang bận trấn áp Ma hồn triều thì lão đã một chiêu đánh chết Trần Phong rồi. Dám trước mặt hắn ăn cướp bảo vật, thậm chí bỏ ngoài tai lời hắn nói.
Những vị Linh giả còn lại ánh mắt cũng cực kì bất thiện, chỉ cần Trần Phong dám làm bất cứ việc gì thì sẽ ngay tại chỗ đánh chết hắn.
Ầm
Đột nhiên sau lưng bọn hắn gió lốc cuồn cuộn, bên trong thậm chí còn mang theo lôi điện, uy lực mạnh đến mức hai trưởng làng Nguyễn Lân, Nguyễn Chạch cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
"Huyền Linh cảnh Linh thuật...."
Đám người nhao nhao tránh ra, để mặc cho cơn lốc tiến về phía trước, đem Trần Phong cuốn vào.
"Mọi người mau chặn lại. Đó chỉ là Linh thuật do Linh Phù tạo ra mà thôi, kẻ kích hoạt chỉ là một Khai Huyệt đỉnh cao!"
Ông lão kia gầm lên, tách một phần Linh lực đánh lên cơn Cuồng Phong. Lập tức nó vỡ ra, để lộ một Thiếu nữ váy đen nơi trung tâm, bên cạnh là một thiếu niên cầm Kim Thương.
"Lão già, lo Ma hồn triều đi!"
Trần Phong cười vang, kích hoạt Phong Linh Phù, tay phải vòng qua eo Ngọc Linh rồi ôm cô nàng chạy về phía Hung Địa. Ngọc Linh thấy vậy thì lườm Trần Phong mấy lần, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Tưởng thế nào, hóa ra cũng như ai. Thừa cơ ta gặp nguy khó để giở trò đồi bại."
Trần Phong lúc này mới chú ý bàn tay mình đã dịch lên trên một đoạn, gần với chỗ nào đó nên không khỏi đỏ mặt, ho khan:
"E hèm, chuyện này không trách được. Muốn trách thì trách đám người kia truy sát. Mà cô cũng nên tiếp tục tế cái Linh Phù kia lên đi, kẻo bọn họ tấn công thì cả hai xong đời luôn đấy!"
Ngọc Linh nghe vậy thì càng cười khúc khích, lòng bàn tay mở ra theo đó một tấm Linh Phù còn ba phần tư hiện ra. Đây là một tấm Linh Phù Huyền Linh cảnh, có thể đánh ra một đòn toàn lực của Huyền Linh cảnh bát tinh.
"Thôi được, lần này xem như tha cho cậu vậy."
Cô nàng vận chuyển Cương Khí, lập tức Linh Phù sáng lên, theo đó một luồng gió lốc xuất hiện, vừa đúng ngăn cản một đòn Linh thuật của Nguyễn Chạch.
Ầm
Sóng công kích không thể ảnh hưởng đến hai người bọn hắn, trái lại còn giúp tốc độ bọn hắn tăng lên một đoạn, phút chốc đã tiến vào phân nửa Hung địa. Nơi đây đã xuất hiện một ít Ma hồn sáng ngang Chuyển Linh ngũ, lục chuyển, tuy nhiên vừa chạm phải cơn gió lốc này liền vỡ nát, hóa thành từng đám Hồn ngọc rồi bị Trần Phong thu đi.
"Tốc độ thu nhập Hồn ngọc này thật khủng bố!Chẳng mấy chốc ta sẽ có mấy ngàn viên, lúc đó sẽ có thể trả món nợ và mua một ít tài nguyên rồi!"
Trần Phong thầm nghĩ, ánh mắt nhìn sáng Ngọc Linh càng ngày càng nhu hòa, thậm chí sâu trong ánh mắt còn lộ ra sự yêu thương không dứt. Cô nàng thấy ánh mắt kì quái của hắn thì cũng hơi lo sợ, hỏi:
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu định...định....giở trò...."
Cô nàng khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Nhưng người ta chưa chuẩn bị, cũng chưa nói cho cha mẹ về chuyện này..."
Hết chương 223
Danh sách chương