Cùng thời điểm đó, trong lồng giam.

Trần Phong đã mở ra chi mạch thứ ba của Khí mạch này, theo đó Cương Khí cũng hùng hậu gấp mấy lần, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn không ít.

"Đạo Khí mạch này là thế nào? Là do ta không biết, hay là chỉ ta mới có."

Hắn tạm ngừng tu luyện, nhìn ra ngoài song cửa. Lúc này có một ánh mắt đang nhìn vào, ghim chặt lên hắn, lộ ra vẻ hưng phấn khó tin.

"Đến rồi."

Trần Phong tím mặt, liền giả vờ phun ra một ngụm máu tươi, ngã phịch ra mặt đất, rên rỉ không thôi. Mà tên kia thấy vậy thì cau mày, lầm bà lầm bầm cái quái gì không rõ rồi bỏ đi.

"Lôi thằng kia ra cho ta."

Gã gầm lên, theo đó là một tiếng dạ ran, tiếp nữa là tiếng cửa sắt kẽo kẹt, cuối cùng là tiếng kêu la thảm thiết của một thiếu niên.

"Minh Vũ? Là em ấy sao?"

Tăng Thị Huyền đứng thẳng dậy, nhìn ra song cửa, quả nhiên thấy được người quen.

"Ha ha, cô gái nhỏ, ta khuyên ngươi không nên xem tiếp."

Thanh Nghĩa cười hăng hắc, bộ dáng như phát hiện được thứ gì rất hay ho. Tăng Thị Huyền lúc này cũng không có tâm tư nghe theo hắn, vẫn khăng khăng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một cảnh tượng khiến cô nàng buồn nôn đến già.

"Ọe!"

Cô nàng ngồi bệt xuống, mặt vàng như nghệ, hai tay run run bụm chặt miệng lại.

Trần Phong cũng rùng mình, vừa mới liếc mắt nhìn ra lập tức ngồi phịch xuống, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi lăn xuống.

"Phải thoát khỏi đây, ngay lập tức! Mẹ nó, ta không muốn bị như vậy!"

Dưới áp lực cực đại như vậy Trần Phong tu luyện càng nhanh, đã mở ra chi mạch thứ sáu, Âu Lạc Tinh huyết cũng ngưng luyện ra hơn trăm giọt, chuẩn bị chiến đấu. Hắn lại toàn lực công phá phong ấn nơi mi tâm, cố giải thoát nơi đây nhưng cuối cùng vẫn không thành công.

Lê Khả Hân lúc này đã lấy lại bình tình, ngồi ôm đầu gối, cái đầu nhỏ kê lên, nhìn sang Trần Phong. Trong đầu cô nàng lúc này có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ.

"Trên mặt anh có cái gì sao?"

Trần Phong cười hỏi. Lúc này quan hệ của hai người bọn hắn đã tốt hơn rất nhiều, xưng anh gọi em rất bình thường.

"Dạ không.."

Cô nàng lắc lắc đầu, lại nói:

"Nhìn anh hơi quen, hình như em đã thấy một lần thì phải?"

"Có phải đợt Việt Vương đến thăm Thanh Long Giang tông ta?"

"Đúng rồi!"

"Ra là vậy. Anh đã hiểu rồi."

Hắn gật gù đáp. Lúc đó Trần Phong từng đạt được một phần thưởng đến từ Hải Thượng Các, có lẽ trong lúc nào đó đã bị cô nàng nhìn thấy.

"Em được cường giả trong Hải Thượng Các mang theo đến Thanh Long Giang tông, có lẽ địa vị không thấp? Không biết em có biết luyện thuốc không?"

Trần Phong cực kì hào hứng, nói không chừng lần này hắn có thể kết bạn được với một vị Luyện dược sư trẻ tuổi của Hải Thượng Các.

"Chuyện này...chuyện này..."

Cô nàng lộ ra bộ dáng cực kì lúng túng, mân mê một lọn tóc, mãi sau mới đáp:

"Em...không biết luyện dược."

Trần Phong khóe mắt hơi chút giật giật, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đáp:

"Không sao, không sao."

Hắn lúc này cũng không biết trả lời làm sao, bởi cô nàng có vẻ cực kì bối rối. Nếu hỏi tiếp sẽ càng khiến cô nàng lúng túng hơn, mà hắn cũng chẳng muốn ép cô nàng vào góc tường.

Cạch.

Một tiếng mở cửa vang lên, theo đó là một cái túi được ném vào, kèm theo một câu nói:

"Thức ăn ngày hôm nay đấy. Mau ăn đi."

Nói rồi tên cai ngục lầm bầm:

"Mẹ nó, có hai con ngon thế này mà không được dùng, cay thật."

"Thôi, không phải ngươi đã có con bé Lâm Hà Tông kia phục vụ sao? Cần gì nhớ mãi hai đứa này?" Một giọng nói khác đáp lời gã.

"Biết là hàng của cấp trên, nhưng ta vẫn thấy tiếc quá. Con ả kia không nói, nhưng con bé kia thì không chê vào đâu được. Khuôn mặt đâu kém gì mấy tiểu thư đại thế lực? Thân hình thì khỏi chê, mười sáu mà đẫy đà như vậy là hàng hiếm đấy."

Giọng nói hai người dần đi xa, để lại Khả Hân cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ ửng. Trần Phong kinh ngạc nhìn cô nàng, Khả Hân thật xinh đẹp như vậy?

"Thủy hệ Ma Pháp."

Trần Phong khẽ niệm chú, theo đó một quả thủy cầu hiện ra trong lòng bàn tay gã.

"Em rửa mặt đi."

Khả Hân hơn chần chừ, nhưng rốt cục vẫn nghe theo, rửa sạch mặt mũi tóc tai. Lúc này vẻ đẹp của cô nàng mới hiện ra.

"Thật là mỹ nữ, so Ánh Nguyệt, Ngọc Linh không kém một chút nào!"

Trần Phong chặc lưỡi liên tục, lại hóa ra một lớp bụi, phủ lên khuôn mặt cô nàng.

"Xinh đẹp thế này mà phải dấu đi, thật tiếc quá."

Trần Phong cảm thán, mà Khả Hân ngồi một bên thì cúi đầu, vô cùng xấu hổ.

"Ăn thôi."

Thanh Nghĩa thấy vậy bèn cười lớn, phá vỡ thế bế tắc, cầm lấy một hộp cơm ăn. Mà ba người Trần Phong cũng làm theo, chỉ thấy vừa ăn vào lập tức Cương Khí trong cơ thể lại bị yếu đi một đoạn, không khỏi thở dài. Những tên canh phòng ở đây thật quá cẩn thận, bọn chúng thậm chí còn cho thêm Phong khí tán vào thức ăn nhằm trấn áp Cương Khí bọn hắn.

Dù biết vậy thì bọn hắn vẫn phải ăn để lấy năng lượng. Hiển nhiên sau đó Trần Phong đã giúp họ khu trừ Phong Khí tán, để mỗi người bình thường trở lại.

Đêm hôm đó

"Sắp đổi nhóm rồi."

Thanh Nghĩa thì thầm với Trần Phong, mấy ngón tay gõ gõ lên thanh sắt, hiển nhiên đang cố liên lạc với người đồng bạn kia - Tiểu Thủ Thâu.

"Này, đi đi thôi. Nghe đồn có Ma Quỷ cao cấp xuất hiện, giờ một đám người đang chạy như vịt ra khỏi Ma Thành. Nói không chừng lại bắt được vài tên."

"Đúng thế, nghe nói nhóm ba đã bắt được gọn cả một tổ đội, có mấy ả được lắm."

"Thế sao, đi đi mau."

Cả phòng giam ồn ào, sau đó chỉ còn lại mấy hơi thở còn sót, hiển nhiên cao thủ đã rời đi.

"Ra tay!"

Trần Phong đứng phắt dậy, Âu Lạc Pháp Lực ầm ầm chấn động, tựa như có cả hàng con giao long đang chạy trong cơ thể hắn.

Sau ót hắn cũng hiện ra Thuận Thiên Kiếm ý rồi dung nhập vào hai mắt. Đồng thời Âu Lạc tinh huyết cuồn cuộn chảy vào hai mắt, đem nó thức tỉnh đến một tầng thứ mới!

Phá!

Trần Phong quát khẽ, lập tức một cỗ Âu Lạc Pháp lực tuôn ra, hóa thành một đám Linh văn đâm về phía trận pháp quan sát ở bên ngoài. Trần Phong đã dành cả ngày cho việc quan sát số lượng Linh văn, sự biến đổi, sự hình thành của trận pháp này. Bởi có vật nghịch thiên như Thuận Thiên Kiếm ý nên cũng chỉ cần một ngày hắn đã hiểu ra không ít, có thể miễn cưỡng quấy nhiễu sự vận hành của nó.

"Có ngay!"

Thanh Nghĩa huýt sáo một cái, lập tức một cái chìa khóa bay đến, vọt qua cửa sổ. Gã lập tức chộp lấy rồi mở khóa. Trần Phong cùng hai thiếu nữ liền nhảy vọt ra.

"Các ngươi sao lại ra..."

Một tên cai ngục còn đang bận vuốt ve một thiếu nữ, thấy vậy thì kinh hãi gần chết, luống cuống đứng dậy. Chỉ tiếc Trần Phong đã đánh tới, năm ngón tay cong lại hóa thành Long trảo thủ, một chiêu bóp vỡ đầu gã!

"Mở lồng giam, thả càng nhiều người càng tốt!"

Trần Phong gầm lên, đỉnh đầu hiện ra một cái Thần trống, gõ mạnh hai tiếng. Lập tức hai tên cai ngục ở nơi xa xa bị đánh vỡ màng nhĩ, hai mắt nổ tung, lập tức ngã xuống kêu thảm thiết.

Còn lại một tên nữa thì sợ mất mật, vội vã tìm cách chạy trốn. Trần Phong ngưng tụ ra Kim đỉnh, một chiêu đánh ngất gã, ném sang một bên.

"Thả hết chưa?"

Trần Phong quát hỏi, mà Thanh Nghĩa liền đáp:

"Xong, xong rồi."

Ba cái lồng giam đều được mở ra, bên trong từng người xuất hiện, nam có nữ có, nhưng lấy nữ là đa số. Ai nấy ánh mắt vô hồn đờ đẫn, có người lại oa oa khóc lớn, có người thì cười như điên như dại.

"Kệ bọn hắn. Tìm những ai có thể chiến đấu đem lại đây!"

Thanh Nghĩa hiểu ý, chọn lấy hai tên đồng bạn, sau đó để Trần Phong giúp khu trừ Phong Khí tán. Hai tên này đều là Chuyển Linh Cửu Chuyển, thực lực cường đại, là trợ lực rất lớn. Tuy nhiên khi hắn vừa kịp chữa cho một người thì một luồng Kiếm quang lóe sáng, chém thẳng về phía Trần Phong.

"Thanh Nghĩa, Tăng Huyền, Khả Hân, Văn Đồng. Bốn người chặn chúng lại, ta cứu những người còn lại."

Nói rồi hắn chạy đến người còn lại, bắt đầu giúp hắn khu trừ Phong Khí tán. Còn Thanh Nghĩa lúc này đã tế ra một món Chuyển Linh Binh, đánh thẳng về phía cửa ra vào, chặn lấy mấy tên cai ngục bên ngoài.

Oành!

Đột nhiên một cây thương dài phá không mà vào, đánh tan công kích của Thanh Nghĩa, chấn bay Chuyển Linh Binh của gã.

"Chuyển Linh viên mãn!"

Trần Phong nhíu mày, trong tay ngưng tụ ra Kim Tiễn, bắn thẳng về phía tên kia. Lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó là âm thanh cây thương rơi trên mặt đất.

"Tiến ra hành lang, cố chặn chúng ở đó."

Trần Phong dẫn đầu tiến ra, hai tay có Kim Long quấn quanh, há miệng rống một tiếng. Long âm chấn động, đẩy bay hai ba tên phía trước.

Bọn Trần Phong đã dự tính chuyện này từ lâu, bởi hành lang của ngục giam này rất nhỏ, chỉ đủ để hai người đi ngang nhau mà thôi. Bởi vậy có thể chỉ cần một người cũng đủ chặn đứng cả chục người. Trái lại, nếu giao chiến trong phòng giam thì sẽ rất bất ổn, bởi kẻ địch sẽ có thể dàn trận, lấy nhiều đánh ít.

"Tiểu Thâu Thủ, mau lấy chìa khóa."

"Có ngay!"

Tên kia cười hăng hắc. Gã ta dáng người nhỏ thó, chỉ cao bằng tên nhóc mười hai tuổi, nhưng tốc độ thì miễn chê, thủ pháp cực kì tinh diệu, chỉ cần không chú ý một giây thôi cũng bị gã lấy trộm đồ đạc.

Thủy Bích!

Trần Phong điểm ra một chỉ, tức thì Cương khí bùng nổ, ngưng tụ thành một dãy tấm chắn trước mặt, sóng nước trập trùng, cản lấy từng đám công kích. Phía sau Thanh Nghĩa cầm lấy từng cái bàn cái ghế, ném về phía trước, khiến không gian hành lang vốn hẹp nay gần như không đi nổi, chỉ miễn cưỡng lẻn qua.

"Vào phòng giam này!"

Trần Phong đánh bay một cánh cửa, đồng thời ngưng tụ Kiếm Khí, chém thẳng về phía trước. Mấy tên thủ vệ kinh hãi gần chết, vội vàng chống đỡ, nhưng Tăng Huyền cùng Văn Đồng đã lao lên, ép cho bọn hắn không thở nổi!

"Mở phòng giam!"

Trần Phong quát lớn, nắm lấy một thanh Chuyển Linh Binh hình đao, quét về phía trước. Đột nhiên hắn cảm thấy lưỡi đao bị chặn lại, sau đó là một cây đao khác vung tới, khiến hắn không thể không lùi lại.

"Chuyển Linh viên mãn?"

Thực lực của Trần Phong tuy mạnh, có thể đả thương Chuyển Linh viên mãn, nhưng nếu đấu một chọi một thì hắn cũng chỉ có thể đấu ngang tay mà thôi.

"Nhóc con, dám làm loạn nơi đây, ngươi chết chắc rồi!"

Tên kia nắm lấy một đám thuốc bột, ném về phía Trần Phong. Nhưng nào ngờ Trần Phong đã chuẩn bị sẵn Phong hệ Ma Pháp ngưng tụ, thổi chúng về phía gã.

"Mẹ nó!"

Gã lập tức lùi lại, nhưng đồng bạn của gã thì không kịp, hít vào Phong Khí tán. Lập tức bọn chúng toàn thân run run, ngã khụy xuống.

"Mau uống thuốc giải vào!"

Gã quát lớn, lại vung đao chặn đánh Trần Phong, hai bên liền lâm vào kịch chiến.

"Hé hé, để ta."

Tiẻu Thâu thủ cười hăng hắc, bàn tay múa loạn, lập tức những lọ thuốc giải của đám người kia liền biến mất, rơi vào tay gã.

"Cầm lấy, ưu tiên Chuyển Linh Viên mãn cao thủ!"

Gã ném ra phía sau cho Khả Hân, sau đó cô nàng lập tức chia ra, đưa cho hai tên cao thủ Chuyển Linh viên mãn. Tầm vài phút sau khí thế bọn hắn bộc phát, Linh lực hóa thành một con sư tử cùng một cây kiếm, ầm ầm đánh về phía tên Chuyển Linh viên mãn nọ. Ba cao thủ cùng vây công, tên kia nào chống đỡ nổi? Gã lập tức phun máu, bị đánh giết.

Hết chương 273
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện