Ba người chia nhau hành động, một người ở lại dọn dẹp cái xác, một người khác lại quay về báo cho công hội, một người khác lại đi xung quanh, tìm kiếm tung tích của Trần Phong.

Lại nói đến Trần Phong, lúc này hắn đã lết gần về Minh Dương học viện. Thân thể hắn đã vô cùng tàn tạ, thể lực cạn kiệt, gần như không thể đi tiếp một bước.

" Khốn....sắp.....đến...." Hắn hai mắt lờ mờ, bước chân lảo đảo. Hắn mất quá nhiều máu, dù là đã tu qua Luyện huyết kì, khí huyết dồi dào, nhưng lượng máu thất thoát thực sự khổng lồ, nếu là người thường thì có lẽ chết chắc rồi.

Cuối cùng hắn không chịu được nữa, thấy trước mắt trời đất tối sầm lại, cuối cùng nằm vật ra đất, ngất lịm.

" Kh..ô..ng"


Trong một tòa nhà rộng lớn, một người đàn ông ngồi trên một cái ghế bành, hai bên hắn là hai cô chân dài vô cùng xinh đẹp, ngực to mông nở eo thong, mặc một bộ đồ thỏ bó sát người, đang mớm ăn cho hắn. Người đàn ông này dáng người cao lớn, có lẽ phải tới một mét chín, thân hình đồ sộ, từng thớ cơ chạy ngang dọc. Hắn có khuôn mặt vuông, góc cạnh, mắt to, cặp lông mày rậm rạp, phần nào tăng lên vẻ uy nghiêm của hắn.

" Ngươi nói sao."

Hắn trợn mắt, đập mạnh lên bàn, khí thế như một cơn đại hồng thủy cuốn qua, khiến người khác sợ đến tè ra quần. Mà hai cô chân dài kia cũng hét lên sợ hãi, định tránh ra xa thì lại bị hắn ôm eo, lôi lại

" Ấy ấy, hai bé cưng định đi đâu thế. Anh có làm gì hai cưng đâu."

Tên sát thủ kia đưa đồng bạn về, nơm nớp lo sợ, run rẩy nhìn hắn mà kể lể:

" Bang, bang chủ, tên nhóc đó thật sự quá tà môn. Thực lực hắn đúng như những gì chúng ta nhận được, nhưng thủ đoạn cùng sự tàn nhẫn thì vượt xa! Bây giờ Số mười chín đã đuổi theo nó rồi, rất nhanh sẽ giết nó, đưa về cho bang chủ."

Nghe đến đây thì khuôn mặt người đàn ông kia cũng có chút dãn ra, nói:

" Nếu được vậy thì còn được. Lần này chúng ta được trả công cực kì hậu hĩnh, có thể so với nhiệm vụ giết chết một cao thủ Nội cương cấp. Tuy rằng Số Tám bị trọng thương, nhưng nếu dùng những đan dược nhận được lần này thì có lẽ cũng chữa được phần nào, tính ra cũng không lỗ."

Tên sát thủ kia như được đại xá, cười hì hì, nói:

" Thật không biết ai chi bạo tay như vậy, muốn giết một vị Nội cương cấp thì ít nhất phải chi ra Dưỡng Thần đan, Tụ khí đan, Huyết khí đan, vân vân các loại đan dược, còn tiền cũng phải đến chục triệu đồng. Trong đó quan trọng nhất là Dưỡng Thần đan, chẳng lẽ có người chịu bỏ ra giá lớn như vậy chỉ vì một tên nhóc này ư? Chẳng lẽ..."

Hắn rùng mình định nói, nhưng người đàn ông kia giơ tay ra hiệu, ý bảo hắn không cần nói ra.

"Nhiều chuyện! Lo làm tốt việc của mình đi."

Tên sát thủ gật gật đầu như hiểu ra, đang định lui ra khỏi phòng thì đột nhiên một thanh âm vang lên.

"Bang, bang chủ, có tin mới. Thợ săn công hội phát hiện một cái xác!"

" Xong rồi sao?" Bang chủ cười nói, dựa lưng vào ghế bành, để hai cô gái bên cạnh đấm bóp cho hắn.

" Chắc chắn là xong rồi." Tên sát thủ gật gật đầu, thở ra một hơi.

Tên đến báo tin kia mặt cắt không còn hột máu, hoảng sợ nói:

" Không phải đâu, theo nguồn tin mật của chúng ta trong đó thì cái xác đó là số Mười chín!"

" Hả????"

Lần này lão ta không còn bình tĩnh được nữa, người đứng thẳng dậy, một quyền nện lên mặt bàn khiến nó nát làm bốn năm mảnh.

Tên sát thủ bây giờ triệt để sợ hãi rồi. Gã quỳ mọp xuống, ánh mắt thẫn thờ, lẩm bẩm:

" Sao có thể, sao có thể."

Tên báo tin kia thấy bang chủ của mình điên cuồng như vậy cũng sợ hãi không thôi, rung giọng đáp:

" Thưa bang chủ, nguồn tin này hoàn toàn chính xác!"

Người đàn ông khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, nhìn tên báo tin, lại nhìn tên sát thủ, đột nhiên vung tay lên.

bành

Hai người kia cảm thấy ngực mình như bị trọng kích, xương cốt vỡ vụn, phun máu mà bay về sau.

" Một lũ vô dụng! Chúng ta mất chưa đủ người sao? Hả? hả?hả? Cái tên mặc áo choàng đen mấy ngày trước không biết vận dụng thứ ma thuật quỷ quái gì, khiến cho số bốn mươi trở đi đều quy hàng hắn rồi. Bây giờ lại chết thêm một Tụ khí hậu kì võ giả, một Tụ khí đỉnh cao võ giả thì tàn phế. Thế nào thì bang ta còn có gì nữa? Hả? Bọn bay nói tao xem?"

Những người xung quanh cúi gằm mặt, bọn hắn biến lão đại của mình đang điên cuồng, nếu bây giờ có tên nào ngu ngốc chọc vào lão thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn.

Cả căn phòng chìm vào một bầu không khí căng thẳng, cho đến khi người đàn ông kia lên tiếng phá vỡ nó

" Thông tin chẳng lẽ có sai lệch? Tên nhóc này là Tụ khí cấp chứ không phải là Luyện khí cấp? Để ta hỏi lại bọn hắn, nếu sai sự thật thì không xong đâu."

Hắn đứng dậy bước đi, vẻ mặt trầm trọng vô cùng.


A a a a.

Ngươi phải chết

Ta muốn giết ngươi.

Ta muốn giết ngươi

A a a a

Trần Phong bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có chút hoảng hốt nhìn xung quanh. Nơi này là một căn nhà gỗ nho nhỏ, mạng nhện chăng um tùm, bốn phía là từng đám từng đám bụi lớn.

"Đã có chuyện gì xảy ra? Đúng rồi, lúc đó ta đã giết chết tên kia sau đó...."

Nghĩ đến đây hắn có chút rùng mình, bởi trong giấc mơ lúc nãy của hắn hiện lên dáng vẻ dữ tợn của tên sát thủ. Mặt gã thủng một lỗ to, máu chảy đầm đìa, hai tay thì liên tục nắm cổ Trần Phong mà ném qua ném lại, miệng liên tục hô, giết ngươi, giết ngươi.

Trần Phon sắc mặt có chút trắng bệch. Đến đây hắn mới nhớ là mình vừa giết chết một mạng người, một mạng người đã ra đi bởi hắn. Hắn không hiểu sao cảm thấy cực kì khó chịu, bứt rứt trong lòng mình. Hắn có thể đánh trọng thương một ai đó, nhưng giết một người....quá xa so với khả năng của hắn.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, điều quan tâm bây giờ là ta đang ở đâu, tình trạng như thế nào, còn nguy hiểm nữa hay không?"

Hắn chống hai tay lên giường, cố gắng đứng dậy, nhưng một cơn đay khủng khiếp từ lòng bàn tay truyền đến khiến hắn không thể chịu nổi, nằm vật ra.

" Xương bàn tay ta, nát hết rồi! Mấy đường kinh mạch cùng huyệt đạo ở hai bàn tay cũng nát bét rồi!"

Trần Phong đờ đẫn nhìn hai tay, trong lòng run run. Hai tay hắn đã bị phế hoàn toàn, tuy vết xương gãy có thể liền lại, gân đứt có thể nối, nhưng kinh mạch đứt đoạn lại là điều nghiêm trọng. Kinh mạch so với mạch máu còn nhỏ hơn, còn yếu hơn, và cũng khó liền hơn.

Hắn cuối cùng chỉ có thể di chuyển chân chầm chậm ra khỏi dường, sau đó cố hết sức đứng lên. Nhưng hai chân hắn cũng không khả quan cho lắm, tình trạng so với hay tay tuy tốt hơn nhiều nhưng vẫn còn rất tệ. Bước đi của hắn run run không vững, vừa rời giường liền nghiêng ngả, liêu xiêu, rồi lại ngã khụy xuống.

Hắn cố hít sâu một hơi, khoanh chân, vận khí, sử dụng Dẫn khí thuật, hấp thu thiên địa Linh khí để chữa trị các vết thương của cơ thể. Linh khí vừa truyền vào thân thể liền khiến các tế bào vô cùng thư sướng, thoải mái, các vết thương dần dần lành lại với tốc độ rất khả quan. Nhưng khi nó truyền đến hai bàn tay thì Trần Phong cảm giác như có vô cùng vô tận chiếc kim đâm tới, khiến hắn không nhịn được mà mặt mày méo mó.

" Anh đang bị trọng thương, ngồi dậy làm cái gì?"

Đột nhiên từ đâu một luồng tinh thần lực vọt tới, truyền vào não hắn. Trần Phong như bừng tỉnh, tinh thần lực mở ra, quét khắp phòng. Chỉ thấy ngoài cửa một người mặc áo choàng đen bước vào. Người này dáng người dong dỏng cao, so với hắn cũng không kém. Quanh thân hắn là một luồng Tinh thần lực vô cùng cường đại, bao phủ toàn bộ, khiến Tinh thần lực của trần Phong không thể xuyên qua nổi.

" Có lẽ ngài là người đã cứu ta? Cảm ơn rất nhiều." Trần Phong cúi đầu, tỏ lòng cảm kích.

Áo choàng của tên kia đột nhiên rung lên liên hồi, sau đó bình tĩnh trở lại, Tinh thần lực một lần nữa hóa thành âm thanh vang vào não hắn:

" phì..hi.. Đúng vậy, tôi đã cứu anh. Vết thương của anh nặng lắm, tốt nhất là hãy nghỉ ngơi dài dài đi. Còn trước mắt trong khoảng một tuần đừng làm gì cả, tu luyện cũng không được. Các đường kinh mạch ở hai tay, lồng ngực đã bị đứt đoạn rồi, tôi chỉ mới tạm thời nối lại thôi, khoảng cách đến lành lặn còn xa lắm."

Trần Phong nghe vậy cũng có chút hiểu ra, bèn gật đầu đồng ý, đình chỉ vận chuyển Dẫn khí thuật, để thân thể tự lành lại các vết thương. Còn tên kia Tinh thần lực tràn ra, nâng lên một cái bát, rơi vào người hắn.

"Đây là một loại thuốc, có hiệu quả chữa thương rất tốt. Anh hãy uống đi."

Trần Phong đón lấy bát thuốc, chỉ thấy trong đó là một thứ chất lỏng màu xanh tươi mát, hít vào liền cảm thấy toàn thân dễ chịu hẳn ra, cơn đau cũng giảm đi nhiều. Hắn nâng bát thuốc lên, uống ực một cái, lập tức nước thuốc chảy vào cổ họng, làm mát lồng ngực đang đau đớn, rồi rơi xuống dạy dày, từ đó lan ra khắp người.

Thoải mái!

Trần Phong thở ra một hơi, cảm thấy toàn thân nhẹ đi rất nhiều, vết thương cũng tốt lên một phần. Nếu có thể dùng loại thuốc này trong mấy ngày liền thì vết thương của hắn có khả năng sẽ hồi phục hoàn toàn.

Người áo đen thấy hắn uống xong thì cũng không làm phiền, bèn chậm rãi đi ra khỏi cửa. CÒn Trần Phong thì tập trung tinh thần, đem dược lực trong thuốc tản đi khắp cơ thể, chữa trị vết thương.

4 tiếng sau.

Trần Phong rốt cục có thể đi lại bình thường, tuy nhiều chỗ còn đau nhức. Hắn cố gắng đi ra khỏi căn nhà,chỉ thấy nơi đây là một căn nhà bỏ hoang, nhưng xa xa vẫn có thể nghe được tiếng người nói chuyện, chứng tỏ hắn vẫn đang ở trong Minh Dương thành.

" Anh đang bị thương, đi lại nhiều làm gì?"

Người áo đen đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, hỏi.

" Tôi thấy người đã khỏe đi nhiều, vì cũng không muốn làm phiền ngài, bởi vậy mà quyết định đi lại thử xem."

Người áo đen dùng Tinh thần lực truyền âm, giọng mười phần khó chịu

" Anh biết anh bị thương nặng lắm không, hả? Nếu muốn chết thì cứ làm tiếp như vậy đi!"

Trần Phong có chút bối rối, không hiểu tại sao người áo đen này gay gắt như vậy. Nhưng dù sao đây cũng là người cứu hắn, mà hắn cũng đang trọng thương, tốt nhất là nghe theo hắn đi.

Hắn lại mò vào giường, ngồi luyện công. Còn người áo đen kia cũng ngồi một bên hắn, im lặng không nói, nhìn qua có chút kì dị.

" Ngài không biết...danh tính thế nào.?"

Người áo đen quay sang nhìn hắn, im lặng hồi lâu, sau đó ấp a ấp úng đáp:

"Ta tên là...là.... mà ngươi hỏi làm gì hả, lo chữa thương đi!"

Tuy không nhìn thấy mặt tên kia nhưng Trần Phong có thể đoán được gã đang cực kì bối rối, tốt nhất là không nên chọc giận gã, kẻo lại chuốc họa vào thân.

Hai người ngồi im lặng như vậy hồi lâu, mỗi khi Trần Phong định ngồi dậy thì người áo đen lại quay sang hắn, Tinh thần lực đè xuống khiến hắn không thể không ngồi yên.

"Thật mạnh. Tinh thần lực của ta so với Ma pháp sư cấp ba cũng không kém bao nhiêu, nhưng gặp người này thì hoàn toàn chống đỡ không nổi, bị uy áp đè xuống. Xem ra hắn ta Tinh thần lực thấp nhất cũng phải đạt đến Ma pháp sư cấp mười rồi. "

Hết chương 77
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện