Cửa phòng ngủ khép hờ, Kỷ Thuận Mỹ nhẹ nhàng đẩy ra, đi vào căn phòng nhỏ của Kiều Y Khả.
Phòng không lớn lắm, đồ đạc khá đơn giản, một tủ quần áo, một bàn học, một ghế dựa, thêm vài cái đệm, ngoài ra không còn gì hết. Tuy nhiên cả căn phòng nhìn rất khang trang rực rỡ, khác xa một trời một vực với phong cách đơn giản ở phòng khách, tựa như trong căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô lại có một căn phòng công chúa trát vàng nạm ngọc lộng lẫy vậy.
Trên tường phòng ngủ là giấy dán tường in hoa văn chìm, sàn nhà trải thảm phong cách Bắc Âu đơn giản bằng thủ công, lấy màu trắng làm chủ, cùng với những sọc màu tím ngọc khiến căn phòng nổi bật vẻ thanh lịch sáng ngời. Đặc biệt nhất là có nửa mặt tường được khảm một mặt gương cao bằng thân người, Kỷ Thuận Mỹ tới trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu, thấy mình đứng trong phòng Kiều Y Khả, đứng trên tấm thảm thủ công cực kỳ xinh đẹp này.
Nhìn nhìn, Kỷ Thuận Mỹ chợt phát hiện ra Kỷ Thuận Mỹ ở trong gương có phần không giống Kỷ Thuận Mỹ trước kia. Lúc ở nhà, Kỷ Thuận Mỹ không thích soi gương cho lắm. Không phải nàng sợ thời gian trôi đi trên mặt nhiều thêm mấy nếp nhăn, mà là sợ hãi bản thân nhìn thấy nỗi cô đơn đau đớn trong đáy mắt khoé mày. Nhưng cố tình hôm nay, nàng ngắm nhìn mãi lại chỉ thấy đôi mắt sáng ngời như mặt trời, không có nửa phần âm u.
Nhịn không được nhắm mắt lại, Kỷ Thuận Mỹ nhón mũi chân, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng.
Gió lướt qua vành tai, cảm giác hơi choáng váng, mũi chân xoay một vòng, chưa kịp trở về lại chỗ cũ, Kỷ Thuận Mỹ không cẩn thận chao đảo, thân mình nghiêng đi, rơi vào vòng tay một người. Cuống quýt mở to mắt, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh như sao, nhìn nàng không chớp mắt.
Kỷ Thuận Mỹ sững người trong vòng tay Kiều Y Khả. Từ trong mắt đối phương nhìn thấy ảnh phản chiếu của nhau. Nhìn chăm chú thật lâu, thật sâu. Trong nháy mắt, Kỷ Thuận Mỹ nhận ra tình cảnh của mình, vội vàng đứng thẳng, xấu hổ cười cười với Kiều Y Khả: “Y Khả, khiến cô chê cười rồi, tôi lại không nghiêm túc như vậy.”
Kiều Y Khả không đồng tình với lời Kỷ Thuận Mỹ nói. Lúc cô tiến vào định bảo Kỷ Thuận Mỹ ra ngoài ăn cơm, không ngờ lại thấy Kỷ Thuận Mỹ nổi hứng lên, xoay một vòng xinh đẹp. Mắt thấy Kỷ Thuận Mỹ lảo đảo sắp ngã, cô theo bản năng lập tức vươn tay ra. Nhuyễn ngọc ôn nhuận ôm vào ngực, lúc ấy Kiều Y Khả mới biết Kỷ Thuận Mỹ có sức hấp dẫn mãnh liệt với mình bao nhiêu.
Nét bối rối e lệ trong ánh mắt ấy đáng yêu đến nhường nào, đôi môi phấn hồng mềm mại căng tròn kiều diễm biết bao. Kiều Y Khả cảm thấy tim mình đập tăng tốc đến mức bản thân không kìm chế được. Thật muốn cứ như vậy hôn xuống một cái thật sâu.
Thật may cuối cùng lý trí đã chiếm thế thượng phong, Kiều Y Khả thuận thế buông lỏng tay ra, không cứng rắn ôm Kỷ Thuận Mỹ. Cô rất muốn, nhưng giờ không phải lúc. Ngày tốt cảnh đẹp nhưng chưa tới giờ lành, giai nhân trong lòng cũng không phải người dễ đến gần, Kiều Y Khả chợ thấy trống trải trong lòng, buồn bã đứng sang một bên.
Kỷ Thuận Mỹ kéo kéo góc áo Kiều Y Khả: “Y Khả, cô có nghe tôi nói không?”
Kiều Y Khả phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng cười: “Có, sao lại không nghiêm túc trang trọng chứ, nói quá lời rồi. Cô làm vậy giống như trở về một Kỷ tiểu thư tinh nghịch, đáng yêu hơn Cảnh thái thái lúc nào cũng nghiêm túc nhiều, có hương vị nữ nhân.”
“Thật sao?” Kỷ Thuận Mỹ hơi đỏ mặt. Nhớ lại một màn vừa rồi, Kỷ Thuận Mỹ vẫn cảm thấy tim mình đập bình bịch.
Không biết sao lại ngã vào vòng tay Kiều Y Khả, mà đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm như nước hồ kia như mang theo ma lực hút hồn, Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy nếu chăm chú nhìn lâu thì nhất định mình sẽ rơi vào đó, không thể tự kìm chế được.
Dấu diếm cười cười, Kỷ Thuận Mỹ không muốn để Kiều Y Khả nhận ra sự luống cuống của mình, thuận miệng hỏi: “Y Khả, cơm xong rồi sao?”
“Đã xong, đang muốn đón cô ra ngoài ăn đây.” Kiều Y Khả khôi phục lại thái độ bình thường, thu hồi vẻ thất hồn lạc phách vừa rồi lại.
“Ừ, vất vả cho cô rồi.” Kỷ Thuận Mỹ cười cười với Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả thầm điên cuồng hô trong lòng, trời ơi, cô gái này thật sự đúng là không cười thì thôi, cười một cái liền khuynh thành.
Thật ra không phải Kỷ Thuận Mỹ quá xinh đẹp, mà do nàng luôn hơi nhíu mày, rất ít khi thoải mái cười như vậy, nên lúc tươi cười, đầy vườn xuân sắc đánh úp lại, khiến Kiều Y Khả khó lòng chống đỡ nổi.
Xoay người, Kỷ Thuận Mỹ muốn ra khỏi phòng, Kiều Y Khả lại giữ chặt nàng lại: “Thuận Mỹ, chờ đã, tôi thay bộ quần áo khác, mặt thế này cùng ăn cơm với cô rất bất lịch sự, sợ cô bị chọc giận chạy mất.”
“Sẽ không đâu.” Kỷ Thuận Mỹ dừng lại, chờ Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả có sự tự tin nhanh nhẹn của người đi làm, mà Kỷ Thuận Mỹ có sự dịu dàng thướt tha của một bà nội trợ gia đình, hai người một động một tĩnh, quả nhiên hoàn mỹ.
Kiều Y Khả trở lại, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc quần dài màu đen có dây đeo, một cái áo len dài tay màu ghi xám, cầm quần áo ướm thử trước gương một chút, hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Được không?”
Kỷ Thuận Mỹ gật đầu, thiệt tình ca ngợi: “Đẹp lắm.”
Kiều Y Khả giống như đứa trẻ cười thoả mãn, đặt quần áo lên ghế rồi sau đó vươn tay cởi bỏ áo phông, thuẩn bị thay đồ.
Kỷ Thuận Mỹ không ngờ bên dưới chiếc áo phông rộng của Kiều Y Khả lại hoàn toàn trống trơn. Vì thế, một thân thể nữ nhân hoàn mỹ đến rung động lòng người bỗng dưng hiện ra trước mắt Kỷ Thuận Mỹ. Kỷ Thuận Mỹ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Làn da màu lúa mạch sáng bóng mê người, khiến người ta nhịn không được muốn nếm thử xem có phải giống mật ngọt không. Đường cong cần cổ thon dài duyên dáng, rồi đến bộ ngực căng đầy, sau đó đến vùng bụng bằng phẳng săn chắc, tiếp đó là vùng cây cối thần bí đen nhánh, cặp chân nhỏ nhắn thon dài thẳng tắp. Kỷ Thuận Mỹ đều nhìn thấy toàn bộ, mà hiếm có nhất là, thân thể thon gầy xinh đẹp như vậy, lại có bộ ngực mượt mà cao thẳng, căng tròn dụ hoặc nhẹ nhàng rung động, khiến người ta tràn ngập dục vọng muốn nắm chặt trong tay.
Kỷ Thuận Mỹ mặt đỏ tai hồng, ánh mắt né tránh mà không có chỗ trốn, tim đập nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng “thình thịch” rõ ràng. Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng thân thể hoàn mỹ như thế vẫn khiến người ta nhịn không được muốn ngưng thở. Đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Thuận Mỹ nhìn thấy, hơn nữa rung động thật sâu.
Kiều Y Khả theo khoé mắt quan sát phản ứng trợn to mắt ngây ngốc nhìn của Kỷ Thuận Mỹ, đáy lòng không khỏi len lén vui sướng. Show thoát y lần này là do cô cố ý.
Kiều Y Khả vẫn luôn tự tin với thân thể của mình. Những người bạn gái cô từng quen trước kia, ai cũng yêu say đắm thân thể này. Cô không nghĩ đến việc dùng sắc đẹp dụ dỗ Kỷ Thuận Mỹ, nhưng ít ra cũng nên khiến Kỷ Thuận Mỹ nhớ kỹ mình, nhớ kỹ tất cả mọi thứ của cô. Đối với phản ứng của Kỷ Thuận Mỹ, hiệu quả lập tức của đòn này khiến Kiều Y Khả rất vừa lòng.
Thay quần áo xong, chỉnh lại mái tóc dài, Kiều Y Khả lại xoay người đối mặt với Kỷ Thuận Mỹ, lúc này cô đã trở thành một người khác. Quần dài màu đen cao đến thắt lưng, hai sợi dây tinh tế đeo trên vai, phối với áo len dài tay màu ghi xám, nhìn rất thoải mái, rất hợp với bộ trang phục màu đen trắng của Kỷ Thuận Mỹ.
Nắm tay Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả vui vẻ nói: “Xong rồi, Thuận Mỹ, chúng ta đi ăn đi.”
Thuận Mỹ khẽ ừ một tiếng, còn chưa thoát khỏi sự rung động vừa rồi.
Đến lúc ngồi vào bàn cơm, chiếc khăn trải bàn mà Kiều Y Khả chăm chút chọn lựa vẫn khiến Kỷ Thuận Mỹ giật mình ngạc nhiên nho nhỏ.
“Y Khả, khăn trải bàn này đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
“Không phải mua, mà là cướp được.” Kiều Y Khả ra vẻ thần bí cười cười.
Kỷ Thuận Mỹ trợn mắt nhìn cô, không nói lời nào.
Kiều Y Khả đầu hàng: “Được rồi, nói cho cô biết, tôi thấy ở chỗ ông chủ tôi nên lấy về, nghe nói là người bạn ở nước ngoài tặng cho ông ta. Thật không chịu nổi ánh mắt vô tội đó của cô, khiến người ta muốn lừa dối cũng không nhẫn tâm.”
“Vậy, cô vĩnh viễn sẽ không lừa gạt tôi phải không?” Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên hỏi.
“Thuận Mỹ, tôi vĩnh viễn sẽ không lừa cô.” Kiều Y Khả nghiêm túc trả lời.
Mở lồng bàn giữ nhiệt ra, chỉ ba món ăn một món canh đơn giản, măng xào, cá hấp, ốc luộc, canh củ sen.
Khiến người ta ngoài ý muốn là chén bát thực đặc biệt, dĩ nhiên lại là chén bát có mô phỏng hình cung nữ thời xưa, hình cung nữ kia tuy chỉ là mô phỏng, nhưng mặt mày sinh động nhẵn nhụi, lại không hề thô ráp. Bởi vì những hình cung nữ sinh động này, đồ ăn có đơn giản đến đâu cũng đều trở nên khác biệt.
Kiều Y Khả rót cho Kỷ Thuận Mỹ một ly rượu vang, cũng rót cho mình một chút, sau đó nâng ly: “Thuận Mỹ, hoan nghênh cô tới nhà tôi làm khách.”
Thuận Mỹ đáp lễ chạm ly, hai người cùng uống.
Kỷ Thuận Mỹ đoan trang ngồi, nói với Kiều Y Khả: “Y Khả, tôi thực tò mò, đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng ăn cơm, thế nhưng cô làm đều lại là những món tôi thích.”
Kiều Y Khả cười cười: “Đâu có gì kỳ quái đâu, tuyệt đối không.”
Thuận Mỹ khó hiểu, nhìn Y Khả.
Thế này Kiều Y Khả mới giải thích: “Bởi vì đây là lần thứ hai chúng ta cùng nhau dùng cơm mà. Lần đầu tiên là ở lễ đầy tháng của Kỷ thái thái, tuy là tự mình gắp đồ ăn, nhưng những thứ cô chọn tôi đều cẩn thận nhìn qua, nên cũng đại khái hiểu được một hai khẩu vị của cô. Tôi nghĩ, những đồ ăn đơn giản nhẹ nhàng thanh đạm một chút nhất định cô sẽ thích.”
Thuận Mỹ không khỏi kinh ngạc, Kiều Y Khả có thể quan sát tỉ mỉ ngay từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể như thế, lại dùng từ những việc nhỏ nhặt ấy để phán đoán tâm tư một người, không ngờ chuẩn xác như vậy.
Kỷ Thuận Mỹ giơ đũa lên: “Vậy tôi nhất định phải nếm thử mới được.”
Kiều Y Khả gật đầu: “Thức ăn đơn giản nhưng hương vị cũng không giống. Cô cứ nếm thử xem, sau đó cho tôi ý kiến.”
Kỷ Thuận Mỹ trước tiên gắp một miếng măng cho vào miệng, cẩn thận nhai.
“Măng vị thanh thuý, ngon miệng, hương vị nhìn như không khác măng xào bình thường cho lắm, nhưng tinh tế nhấm nuốt lại thấy giữa đầu lưỡi đôi môi như vương vấn một thứ hương vị béo ngậy ngây ngấy quấn quýt không xua tan được. Nói là ngấy, cũng không phải vị béo của thịt, mà vẫn cứ thế ngưng đọng mãi trong miệng thật lâu không tan. Y Khả, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô sử dụng bí quyết gì mà lại có thể khiến món măng xào bình thường trở thành mỹ vị như thế?”
Nhìn bộ dáng nhấm nháp say mê của Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả bật cười: “Thuận Mỹ, cô cũng có nghiên cứu về thực vật nhỉ, thế nhưng có thể cảm nhận được hương vị beo béo ngây ngấy đó. Nói thật cho cô biết, lúc tôi xào măng tôi không cho thêm nước súp gà bình thường mà là dùng canh gà rừng trên núi sâu đun trong sáu giờ đồng hồ để chế biến, tuy chỉ bỏ thêm một muỗng nhỏ canh nhưng hương vị lại khác biệt hoàn toàn.”
Thuận Mỹ tán thưởng: “Chỉ vì một muỗng canh nhỏ như vậy lại mất nhiều công sức như thế. Y Khả, cô thật có lòng.”
“Tiếp tục nếm thử món khác đi.” Kiều Y Khả chờ mong nhìn Kỷ Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ lại lấy một miếng cá, thơm ngon trơn mềm, ướp rất vừa miệng, quả nhiên là món cá hấp thượng đẳng.
“Cái này cũng ngon lắm! Y Khả, hôm nay rốt cuộc cô tốn bao nhiêu công sức thế?”
Kiều Y Khả cười: “Cô thích ăn là được rồi, không mất công lắm đâu. Món cá này ấy à, không tốn thời gian như món măng, chỉ cần đi mua cá sống, đem về nuôi, đợi đến trước khi hấp thì mới giết thịt, rửa sạch sẽ, lúc ấy mới được.” Vừa nói cô vừa khêu một con ốc sên, đưa đến bên miệng Kỷ Thuận Mỹ: “Nào, há miệng ra, nếm thử món ốc này đi, cũng không phải ốc luộc bình thường đâu.”
Kỷ Thuận Mỹ hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra, để Kiều Y Khả đưa đến miệng.
Hết chương 16
Phòng không lớn lắm, đồ đạc khá đơn giản, một tủ quần áo, một bàn học, một ghế dựa, thêm vài cái đệm, ngoài ra không còn gì hết. Tuy nhiên cả căn phòng nhìn rất khang trang rực rỡ, khác xa một trời một vực với phong cách đơn giản ở phòng khách, tựa như trong căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô lại có một căn phòng công chúa trát vàng nạm ngọc lộng lẫy vậy.
Trên tường phòng ngủ là giấy dán tường in hoa văn chìm, sàn nhà trải thảm phong cách Bắc Âu đơn giản bằng thủ công, lấy màu trắng làm chủ, cùng với những sọc màu tím ngọc khiến căn phòng nổi bật vẻ thanh lịch sáng ngời. Đặc biệt nhất là có nửa mặt tường được khảm một mặt gương cao bằng thân người, Kỷ Thuận Mỹ tới trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu, thấy mình đứng trong phòng Kiều Y Khả, đứng trên tấm thảm thủ công cực kỳ xinh đẹp này.
Nhìn nhìn, Kỷ Thuận Mỹ chợt phát hiện ra Kỷ Thuận Mỹ ở trong gương có phần không giống Kỷ Thuận Mỹ trước kia. Lúc ở nhà, Kỷ Thuận Mỹ không thích soi gương cho lắm. Không phải nàng sợ thời gian trôi đi trên mặt nhiều thêm mấy nếp nhăn, mà là sợ hãi bản thân nhìn thấy nỗi cô đơn đau đớn trong đáy mắt khoé mày. Nhưng cố tình hôm nay, nàng ngắm nhìn mãi lại chỉ thấy đôi mắt sáng ngời như mặt trời, không có nửa phần âm u.
Nhịn không được nhắm mắt lại, Kỷ Thuận Mỹ nhón mũi chân, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng.
Gió lướt qua vành tai, cảm giác hơi choáng váng, mũi chân xoay một vòng, chưa kịp trở về lại chỗ cũ, Kỷ Thuận Mỹ không cẩn thận chao đảo, thân mình nghiêng đi, rơi vào vòng tay một người. Cuống quýt mở to mắt, nàng nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh như sao, nhìn nàng không chớp mắt.
Kỷ Thuận Mỹ sững người trong vòng tay Kiều Y Khả. Từ trong mắt đối phương nhìn thấy ảnh phản chiếu của nhau. Nhìn chăm chú thật lâu, thật sâu. Trong nháy mắt, Kỷ Thuận Mỹ nhận ra tình cảnh của mình, vội vàng đứng thẳng, xấu hổ cười cười với Kiều Y Khả: “Y Khả, khiến cô chê cười rồi, tôi lại không nghiêm túc như vậy.”
Kiều Y Khả không đồng tình với lời Kỷ Thuận Mỹ nói. Lúc cô tiến vào định bảo Kỷ Thuận Mỹ ra ngoài ăn cơm, không ngờ lại thấy Kỷ Thuận Mỹ nổi hứng lên, xoay một vòng xinh đẹp. Mắt thấy Kỷ Thuận Mỹ lảo đảo sắp ngã, cô theo bản năng lập tức vươn tay ra. Nhuyễn ngọc ôn nhuận ôm vào ngực, lúc ấy Kiều Y Khả mới biết Kỷ Thuận Mỹ có sức hấp dẫn mãnh liệt với mình bao nhiêu.
Nét bối rối e lệ trong ánh mắt ấy đáng yêu đến nhường nào, đôi môi phấn hồng mềm mại căng tròn kiều diễm biết bao. Kiều Y Khả cảm thấy tim mình đập tăng tốc đến mức bản thân không kìm chế được. Thật muốn cứ như vậy hôn xuống một cái thật sâu.
Thật may cuối cùng lý trí đã chiếm thế thượng phong, Kiều Y Khả thuận thế buông lỏng tay ra, không cứng rắn ôm Kỷ Thuận Mỹ. Cô rất muốn, nhưng giờ không phải lúc. Ngày tốt cảnh đẹp nhưng chưa tới giờ lành, giai nhân trong lòng cũng không phải người dễ đến gần, Kiều Y Khả chợ thấy trống trải trong lòng, buồn bã đứng sang một bên.
Kỷ Thuận Mỹ kéo kéo góc áo Kiều Y Khả: “Y Khả, cô có nghe tôi nói không?”
Kiều Y Khả phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng cười: “Có, sao lại không nghiêm túc trang trọng chứ, nói quá lời rồi. Cô làm vậy giống như trở về một Kỷ tiểu thư tinh nghịch, đáng yêu hơn Cảnh thái thái lúc nào cũng nghiêm túc nhiều, có hương vị nữ nhân.”
“Thật sao?” Kỷ Thuận Mỹ hơi đỏ mặt. Nhớ lại một màn vừa rồi, Kỷ Thuận Mỹ vẫn cảm thấy tim mình đập bình bịch.
Không biết sao lại ngã vào vòng tay Kiều Y Khả, mà đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm như nước hồ kia như mang theo ma lực hút hồn, Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy nếu chăm chú nhìn lâu thì nhất định mình sẽ rơi vào đó, không thể tự kìm chế được.
Dấu diếm cười cười, Kỷ Thuận Mỹ không muốn để Kiều Y Khả nhận ra sự luống cuống của mình, thuận miệng hỏi: “Y Khả, cơm xong rồi sao?”
“Đã xong, đang muốn đón cô ra ngoài ăn đây.” Kiều Y Khả khôi phục lại thái độ bình thường, thu hồi vẻ thất hồn lạc phách vừa rồi lại.
“Ừ, vất vả cho cô rồi.” Kỷ Thuận Mỹ cười cười với Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả thầm điên cuồng hô trong lòng, trời ơi, cô gái này thật sự đúng là không cười thì thôi, cười một cái liền khuynh thành.
Thật ra không phải Kỷ Thuận Mỹ quá xinh đẹp, mà do nàng luôn hơi nhíu mày, rất ít khi thoải mái cười như vậy, nên lúc tươi cười, đầy vườn xuân sắc đánh úp lại, khiến Kiều Y Khả khó lòng chống đỡ nổi.
Xoay người, Kỷ Thuận Mỹ muốn ra khỏi phòng, Kiều Y Khả lại giữ chặt nàng lại: “Thuận Mỹ, chờ đã, tôi thay bộ quần áo khác, mặt thế này cùng ăn cơm với cô rất bất lịch sự, sợ cô bị chọc giận chạy mất.”
“Sẽ không đâu.” Kỷ Thuận Mỹ dừng lại, chờ Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả có sự tự tin nhanh nhẹn của người đi làm, mà Kỷ Thuận Mỹ có sự dịu dàng thướt tha của một bà nội trợ gia đình, hai người một động một tĩnh, quả nhiên hoàn mỹ.
Kiều Y Khả trở lại, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc quần dài màu đen có dây đeo, một cái áo len dài tay màu ghi xám, cầm quần áo ướm thử trước gương một chút, hỏi Kỷ Thuận Mỹ: “Được không?”
Kỷ Thuận Mỹ gật đầu, thiệt tình ca ngợi: “Đẹp lắm.”
Kiều Y Khả giống như đứa trẻ cười thoả mãn, đặt quần áo lên ghế rồi sau đó vươn tay cởi bỏ áo phông, thuẩn bị thay đồ.
Kỷ Thuận Mỹ không ngờ bên dưới chiếc áo phông rộng của Kiều Y Khả lại hoàn toàn trống trơn. Vì thế, một thân thể nữ nhân hoàn mỹ đến rung động lòng người bỗng dưng hiện ra trước mắt Kỷ Thuận Mỹ. Kỷ Thuận Mỹ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Làn da màu lúa mạch sáng bóng mê người, khiến người ta nhịn không được muốn nếm thử xem có phải giống mật ngọt không. Đường cong cần cổ thon dài duyên dáng, rồi đến bộ ngực căng đầy, sau đó đến vùng bụng bằng phẳng săn chắc, tiếp đó là vùng cây cối thần bí đen nhánh, cặp chân nhỏ nhắn thon dài thẳng tắp. Kỷ Thuận Mỹ đều nhìn thấy toàn bộ, mà hiếm có nhất là, thân thể thon gầy xinh đẹp như vậy, lại có bộ ngực mượt mà cao thẳng, căng tròn dụ hoặc nhẹ nhàng rung động, khiến người ta tràn ngập dục vọng muốn nắm chặt trong tay.
Kỷ Thuận Mỹ mặt đỏ tai hồng, ánh mắt né tránh mà không có chỗ trốn, tim đập nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng “thình thịch” rõ ràng. Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng thân thể hoàn mỹ như thế vẫn khiến người ta nhịn không được muốn ngưng thở. Đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Thuận Mỹ nhìn thấy, hơn nữa rung động thật sâu.
Kiều Y Khả theo khoé mắt quan sát phản ứng trợn to mắt ngây ngốc nhìn của Kỷ Thuận Mỹ, đáy lòng không khỏi len lén vui sướng. Show thoát y lần này là do cô cố ý.
Kiều Y Khả vẫn luôn tự tin với thân thể của mình. Những người bạn gái cô từng quen trước kia, ai cũng yêu say đắm thân thể này. Cô không nghĩ đến việc dùng sắc đẹp dụ dỗ Kỷ Thuận Mỹ, nhưng ít ra cũng nên khiến Kỷ Thuận Mỹ nhớ kỹ mình, nhớ kỹ tất cả mọi thứ của cô. Đối với phản ứng của Kỷ Thuận Mỹ, hiệu quả lập tức của đòn này khiến Kiều Y Khả rất vừa lòng.
Thay quần áo xong, chỉnh lại mái tóc dài, Kiều Y Khả lại xoay người đối mặt với Kỷ Thuận Mỹ, lúc này cô đã trở thành một người khác. Quần dài màu đen cao đến thắt lưng, hai sợi dây tinh tế đeo trên vai, phối với áo len dài tay màu ghi xám, nhìn rất thoải mái, rất hợp với bộ trang phục màu đen trắng của Kỷ Thuận Mỹ.
Nắm tay Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả vui vẻ nói: “Xong rồi, Thuận Mỹ, chúng ta đi ăn đi.”
Thuận Mỹ khẽ ừ một tiếng, còn chưa thoát khỏi sự rung động vừa rồi.
Đến lúc ngồi vào bàn cơm, chiếc khăn trải bàn mà Kiều Y Khả chăm chút chọn lựa vẫn khiến Kỷ Thuận Mỹ giật mình ngạc nhiên nho nhỏ.
“Y Khả, khăn trải bàn này đẹp quá, mua ở đâu vậy?”
“Không phải mua, mà là cướp được.” Kiều Y Khả ra vẻ thần bí cười cười.
Kỷ Thuận Mỹ trợn mắt nhìn cô, không nói lời nào.
Kiều Y Khả đầu hàng: “Được rồi, nói cho cô biết, tôi thấy ở chỗ ông chủ tôi nên lấy về, nghe nói là người bạn ở nước ngoài tặng cho ông ta. Thật không chịu nổi ánh mắt vô tội đó của cô, khiến người ta muốn lừa dối cũng không nhẫn tâm.”
“Vậy, cô vĩnh viễn sẽ không lừa gạt tôi phải không?” Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên hỏi.
“Thuận Mỹ, tôi vĩnh viễn sẽ không lừa cô.” Kiều Y Khả nghiêm túc trả lời.
Mở lồng bàn giữ nhiệt ra, chỉ ba món ăn một món canh đơn giản, măng xào, cá hấp, ốc luộc, canh củ sen.
Khiến người ta ngoài ý muốn là chén bát thực đặc biệt, dĩ nhiên lại là chén bát có mô phỏng hình cung nữ thời xưa, hình cung nữ kia tuy chỉ là mô phỏng, nhưng mặt mày sinh động nhẵn nhụi, lại không hề thô ráp. Bởi vì những hình cung nữ sinh động này, đồ ăn có đơn giản đến đâu cũng đều trở nên khác biệt.
Kiều Y Khả rót cho Kỷ Thuận Mỹ một ly rượu vang, cũng rót cho mình một chút, sau đó nâng ly: “Thuận Mỹ, hoan nghênh cô tới nhà tôi làm khách.”
Thuận Mỹ đáp lễ chạm ly, hai người cùng uống.
Kỷ Thuận Mỹ đoan trang ngồi, nói với Kiều Y Khả: “Y Khả, tôi thực tò mò, đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng ăn cơm, thế nhưng cô làm đều lại là những món tôi thích.”
Kiều Y Khả cười cười: “Đâu có gì kỳ quái đâu, tuyệt đối không.”
Thuận Mỹ khó hiểu, nhìn Y Khả.
Thế này Kiều Y Khả mới giải thích: “Bởi vì đây là lần thứ hai chúng ta cùng nhau dùng cơm mà. Lần đầu tiên là ở lễ đầy tháng của Kỷ thái thái, tuy là tự mình gắp đồ ăn, nhưng những thứ cô chọn tôi đều cẩn thận nhìn qua, nên cũng đại khái hiểu được một hai khẩu vị của cô. Tôi nghĩ, những đồ ăn đơn giản nhẹ nhàng thanh đạm một chút nhất định cô sẽ thích.”
Thuận Mỹ không khỏi kinh ngạc, Kiều Y Khả có thể quan sát tỉ mỉ ngay từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể như thế, lại dùng từ những việc nhỏ nhặt ấy để phán đoán tâm tư một người, không ngờ chuẩn xác như vậy.
Kỷ Thuận Mỹ giơ đũa lên: “Vậy tôi nhất định phải nếm thử mới được.”
Kiều Y Khả gật đầu: “Thức ăn đơn giản nhưng hương vị cũng không giống. Cô cứ nếm thử xem, sau đó cho tôi ý kiến.”
Kỷ Thuận Mỹ trước tiên gắp một miếng măng cho vào miệng, cẩn thận nhai.
“Măng vị thanh thuý, ngon miệng, hương vị nhìn như không khác măng xào bình thường cho lắm, nhưng tinh tế nhấm nuốt lại thấy giữa đầu lưỡi đôi môi như vương vấn một thứ hương vị béo ngậy ngây ngấy quấn quýt không xua tan được. Nói là ngấy, cũng không phải vị béo của thịt, mà vẫn cứ thế ngưng đọng mãi trong miệng thật lâu không tan. Y Khả, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc cô sử dụng bí quyết gì mà lại có thể khiến món măng xào bình thường trở thành mỹ vị như thế?”
Nhìn bộ dáng nhấm nháp say mê của Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả bật cười: “Thuận Mỹ, cô cũng có nghiên cứu về thực vật nhỉ, thế nhưng có thể cảm nhận được hương vị beo béo ngây ngấy đó. Nói thật cho cô biết, lúc tôi xào măng tôi không cho thêm nước súp gà bình thường mà là dùng canh gà rừng trên núi sâu đun trong sáu giờ đồng hồ để chế biến, tuy chỉ bỏ thêm một muỗng nhỏ canh nhưng hương vị lại khác biệt hoàn toàn.”
Thuận Mỹ tán thưởng: “Chỉ vì một muỗng canh nhỏ như vậy lại mất nhiều công sức như thế. Y Khả, cô thật có lòng.”
“Tiếp tục nếm thử món khác đi.” Kiều Y Khả chờ mong nhìn Kỷ Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ lại lấy một miếng cá, thơm ngon trơn mềm, ướp rất vừa miệng, quả nhiên là món cá hấp thượng đẳng.
“Cái này cũng ngon lắm! Y Khả, hôm nay rốt cuộc cô tốn bao nhiêu công sức thế?”
Kiều Y Khả cười: “Cô thích ăn là được rồi, không mất công lắm đâu. Món cá này ấy à, không tốn thời gian như món măng, chỉ cần đi mua cá sống, đem về nuôi, đợi đến trước khi hấp thì mới giết thịt, rửa sạch sẽ, lúc ấy mới được.” Vừa nói cô vừa khêu một con ốc sên, đưa đến bên miệng Kỷ Thuận Mỹ: “Nào, há miệng ra, nếm thử món ốc này đi, cũng không phải ốc luộc bình thường đâu.”
Kỷ Thuận Mỹ hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra, để Kiều Y Khả đưa đến miệng.
Hết chương 16
Danh sách chương