Thời tiết rất đẹp, sắc trời màu lam nhạt trong suốt, ngẫu nhiên lại có vài đám mây, vương chút sầu ý nhàn nhạt.

Kỷ Thuận Mỹ nhìn ngoài cửa sổ, ngồi yên đã thật lâu, mắt thấy đã gần tới trưa, nên là lúc khởi hành rồi, mà tâm tình lại rối bời, mệt mỏi không gợi dậy nổi chút tinh thần.

Buổi sáng lúc Cảnh Tiêu Niên đi đã cứng rắn ném lại một câu: “Hôm nay mặc chiếc váy mua từ Pháp về đi” rồi nghênh ngang mà đi, bỏ lại một Kỷ Thuận Mỹ ngẩn người ngạc nhiên hồi lâu không phục hồi lại tinh thần. Suy nghĩ thật lâu, nhớ ra mấy tháng trước lúc Cảnh Tiêu Niên từ nước ngoài trở về có mang theo một bộ lễ phục, màu hồng cánh sen, lúc ấy có thử một chút, rất xứng với màu da của nàng.

Mắt chọn đồ của Cảnh Tiêu Niên luôn không tệ, khi đi công tác thỉnh thoảng cũng sẽ mua vài bộ quần áo về cho nàng. Con dâu nhà họ Cảnh luôn có rất nhiều sự kiện cần tham dự.

Về mặt vật chất Cảnh Tiêu Niên chưa bao giờ bạc đãi Kỷ Thuận Mỹ. Người đàn ông này, đối với vấn đề tiền bạc luôn hào phóng, nhưng về mặt tình yêu lại keo kiệt ích kỷ, không chịu san sẻ cho người khác nửa phần.

Nếu là bình thường thì Kỷ Thuận Mỹ sẽ ngoan ngoãn mặc chiếc váy kia vào. Hắn sẽ thích, mà huống chi chiếc váy kia cũng là hàng cao cấp, nàng mặc vào nhìn cũng đẹp, vẹn cả đôi đường. Nhưng mà hôm nay trong lòng nàng luôn chất chứa một ít mâu thuẫn, nghĩ tới bộ dáng kiêu ngạo cùng giọng điệu ra lệnh trước khi đi của hắn, nghĩ tới ánh mắt âm lãnh cười nhạo nàng mấy hôm trước, Kỷ Thuận Mỹ liền có chút nản lòng thoái chí, cũng tích tụ một ít oán khí nho nhỏ, thầm nghĩ cứ chọn hời hợt qua loa một cái váy để Cảnh Tiêu Niên cũng phải nghẹn một cục tức giống mình.

“Thiếu nãi nãi, thiếu gia nhà ngài gọi tới, có muốn tiếp không?” Người hầu nhỏ giọng hỏi Kỷ Thuận Mỹ. Hạ nhân của những người nhà giàu đương nhiên cũng biết nhìn ánh mắt người ta, tâm tình của chủ nhân thế nào cũng nhìn rõ mồn một.

Kỷ Thuận Mỹ phục hồi tinh thần, than nhẹ một hơi, đứng dậy tiếp điện thoại. Là cậu em trai Thuận Lễ.

“Chị cả, ba và anh đều bảo em hỏi chị, hôm nay rốt cuộc anh rể có tới không?” Thanh âm trẻ trung mà lỗ mãng của Thuận Lễ truyền ra từ điện thoại.

Oán khí của Kỷ Thuận Mỹ càng sâu. Đây là người nhà của nàng, vậy mà cũng không quan tâm hỏi một chút xem Cảnh Tiêu Niên có đối xử tốt với nàng không, cuộc sống của nàng có hạnh phúc không. Đáy lòng có oán hận, nên khi nói chuyện cũng cao giọng hơn vài phần.

“Mấy người chỉ biết quan tâm xem Cảnh Tiêu Niên có đi không, chẳng lẽ là lễ đầy tháng của anh ta chắc?” Thanh âm của Kỷ Thuận Mỹ có vài phần trách cứ.

Thuận Lễ lại bởi vì tâm tình vội vàng nên cũng không nghe ra sự khác thường trong giọng Kỷ Thuận Mỹ: “Sao lại không tính? Nói là lễ đầy tháng con của anh cả, nhưng có ai không nhìn chằm chằm xem liệu anh rể có tới không? Anh trai muốn hỏi anh rể một chút chuyện vay tiền ngân hàng, mà ba cũng hy vọng hôm nay anh rể nhất định đến.”

Kỷ Thuận Mỹ suy sụp. Cơn tức của nàng cùng lắm là bộc phát qua âm điệu tăng cao ba phần kia thôi, nếu diễn thêm nữa thì không diễn nỗi, đó không phải là nhân vật mà Kỷ Thuận Mỹ quen thuộc.

Kỷ gia đại tiểu thư dịu dàng hiền lương, con dâu Cảnh gia, trong thành phố không người nào không phải giơ ngón cái tán thưởng hâm mộ, sao có thể một người mà ai gặp cũng thích như thế lại biến thành một mụ đàn bà đanh đá vừa khóc vừa mắng được.

Bại trận, Kỷ Thuận Mỹ bất đắc dĩ lắc đầu: “Thuận Lễ, ba hy vọng Tiêu Niên tới là lại để bàn cái gì?”

“Cái này hả.” Thuận Lễ cười cười: “Chị, em đang theo đuổi Trương gia tiểu thư của xí nghiệp Vĩnh Thái, hôm nay ba của Trương tiểu thư cũng tới, nên ba hy vọng anh rể có thể đến, cho chúng ta thể diện.”

Xí nghiệp Vĩnh Thái, lại là một cuộc giao dịch. Là yêu nhiều hơn, hay vẫn là lợi ích nhiều hơn, hoặc là, yêu thế nhưng lại suy đồi, không thể tách rời khỏi lợi ích.

“Thuận Lễ, em, thích Trương tiểu thư sao?” Thuận Mỹ không có tâm tình tiếp tục truy hỏi ý đồ của ba mình, đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

Thuận Lễ sửng sốt, sau đó trả lời: “Thích chứ, cô ấy khá xinh, nhà lại có thế lực.”

Hai chị em thảo luận về tình yêu trong sáng cùng trách nhiệm hôn nhân, việc này ở nhà họ Kỷ thực sự hơi quá, cho nên Thuận Mỹ cũng hợp thời dừng lại dòng suy nghĩ miên man.

“Nói với ba, chị đã báo cho Tiêu Niên rồi, nhưng anh ấy có thể tới không thì chị cũng không biết.” Thuận Mỹ thành thật trả lời.

“Ồ.” Thuận Lễ nghe vậy có phần thất vọng, trước khi cúp máy lại dặn một lần: “Chị cả, nghĩ cách gì đó để anh rể tới nhé.”

Buông điện thoại, Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy cõi lòng trống rỗng. Đi tới trước tủ, lấy một bộ lễ phục trễ vai. Tâm tình muốn thi thoảng đấu tranh một chút trong nháy mắt liền biến mất. Chỉ là một cái váy thôi mà, cần gì phải so đo? Cho dù thực sự tức giận với một cái váy thì bị thương cũng là mình, mà người khác lại lông tóc không tổn hại gì.

***

Kiều Y Khả đã ra khỏi nhà từ sáng sớm. Trời trong xanh, gió nhè nhẹ, trong không khí có hương hoa thoang thoảng, nhẹ nhàng ngửi một chút là có thể cảm nhận được hơi thở mê người kia, khiến thần thanh khí sảng. Tâm tình Kiều Y Khả không tệ lắm, mặc dù trang phục cùng đạo cụ trên người không phải những thứ cô quen dùng, cũng may không ảnh hưởng tới việc cô tự do tự tại di chuyển giữa đám đông.

Cơm trưa đã ăn ở một tiệm đồ chay, sau đó tới tiệm thủ công lấy một chiếc chăn cho trẻ con, phía trên dùng tơ vàng thêu mười hai con giáp rất sống động. Đây là lễ vật tặng cho ngày đầu tháng của tiểu thiếu gia nhà họ Kỷ. Kiều Y Khả đã nghĩ qua, những thứ quá quý giá thì nàng không tặng nổi, mà đồ tiện nghi bình thường quá lại không đưa được, chỉ có dùng một chút tâm tư như vậy mới có thể khiến chủ nhân bữa tiệc vui vẻ.

Chuẩn bị sắp xếp hết thảy rồi, Kiều Y Khả liền ngồi xe bus tới bến xe gần nhà họ Kỷ, tìm một quán nước ngồi, uống nước ô mai, xem tạp chí trong tháng.

Lễ đầy tháng được tổ chức lúc bốn giờ, tiệc tối chính thức bắt đầu lúc năm giờ. Thời gian trình diện cũng cần chút kiến thức, đi quá sớm sẽ rất xấu hổ, với thân phận của Kiều Y Khả sẽ không quan trọng đến mức cần chủ nhân một mình tiếp khách, mà tới quá muộn lại sẽ thất lễ, tới trễ đương nhiên là khách quý, một cô giáo dạy thể dục thẩm mỹ nho nhỏ như cô lại làm như nhân vật áp trục nghênh ngang xuất hiện như vậy thì có chút kỳ cục, cho nên bốn giờ kém một chút là thời gian vừa thích hợp. Kiều Y Khả cũng không nghĩ vội vàng, đơn giản đi đến chỗ gần đó trước, rồi đến giờ mới đi vài bước vào.

Kiều Y Khả làm việc luôn luôn có mục tiêu có kế hoạch, rất ít khi tuỳ hứng làm. Từ lúc nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, nhân tình ấm lạnh cũng nhìn rõ ràng, càng hiểu được nếu không cố gắng thì sau khi lớn lên chỉ đơn giản làm vài việc tay chân nặng nhọc, cả đời làm bạn với nghèo khó. Cho nên từ nhỏ Kiều Y Khả đã khổ luyện vũ đạo, hiện tại có thể rốt cục tay làm hàm nhai, có thu nhập không tệ.

Giảo Nhi thường nói giỡn với cô, với dung mạo xinh đẹp của Kiều Y Khả, dựa vào một người đàn ông có quyền thế, áo cơm không lo, đó không phải dễ như trở bàn tay sao? Kiều Y Khả chỉ cười mắng nàng, không giải thích. Những người không ở cô nhi viện sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Đối với Kiều Y Khả, tiền đương nhiên quan trọng, nhưng tự do cùng tôn nghiêm lại càng cao quý hơn tiền nhiều.

Những lúc bị quở trách, nỗi bất lực nghẹn ứ trong lòng, chỉ có thể len lén khóc thầm ban đêm, nhìn bức tường trong viện, tưởng tượng ở giữa đất trời rộng lớn bên ngoài tận tình sải bước chạy. Cảm xúc ấy cả đời này Kiều Y Khả cũng sẽ không quên.

Cô yêu tiền, nhưng cô càng quý trọng tự do cùng tôn nghiêm, trên đời này cái gì cũng có thể đổi lấy tiền, chỉ có hai thứ này là không thể.

***

Bốn giờ lễ đầy tháng bắt đầu, năm giờ tiệc tối, Kỷ Thuận Mỹ đã sớm về nhà mẹ đẻ, nhìn xem có thể giúp gì không. Nói là nhà mẹ nhưng mẹ đã không còn nữa, mẹ kế lại luôn bày ra bộ mặt khinh thường với Kỷ Thuận Mỹ, Kỷ Thuận Mỹ nhìn mười mấy năm, thật sự cũng không nguyện ý nhìn nhiều. Chỉ là vẫn nhớ ba mình, ông ấy dù có không tốt đến đâu thì vẫn là người thân ruột thịt.

Kỷ Thuận Mỹ là con gái lớn nhất trong nhà, anh trai Kỷ Thuận Nhân là con trai trưởng, được ba nuông chiều thành quen, giờ tiếp nhận công việc làm ăn của nhà họ Kỷ cũng chỉ làm qua loa đại khái. Em trai Thuận Lễ và em gái Thuận Duyệt là do mẹ kế sinh, tiếp tục kế thừa sự giáo dục của nhà họ Kỷ. Thuận Lễ hơi giống anh cả, mọi thứ ăn chơi đều tinh thông, mà nói tương đối thì Thuận Duyệt lại không lạnh nhạt như mẹ nàng, ngược lại rất thân với Thuận Mỹ. Nhà họ Kỷ trọng nam khinh nữ, tuy Thuận Duyệt nhỏ nhất, nhưng đã bị chú ý ít nhiều. Thuận Mỹ hiểu được, vận mệnh con gái nhà họ Kỷ đều giống nhau. Từ nhỏ nàng đã biết, tương lai nàng sẽ giống như hai người cô của mình, trở thành lễ vật để gia tộc này tặng người khác. Cho nên nàng chưa bao giờ yêu ai, thậm chí đến khi lên đại học, đàn anh nàng vẫn thầm mến từ lâu thổ lộ với nàng, nàng đều nhẫn tâm từ chối.

Từ nhỏ Kỷ Thuận Mỹ đã là đứa con ngoan nhất nhà, nàng chưa từng có lòng phản nghịch. Kỳ thực nàng rất hiếu thuận, vẫn luôn muốn yên lặng chia sẻ mọi việc với ba mình, đáng tiếc trong mắt ba ba chỉ có con trai mà chưa từng chân chính quan tâm đến cô con gái này. Từ nhỏ Kỷ Thuận Mỹ đã mẫn cảm, ít nói, có chút đa sầu đa cảm, thích xem tiểu thuyết ngôn tình, thích ngủ thiếp đi khi đang tưởng tượng nghĩ ngợi. Nhưng từ sau khi gả cho Cảnh Tiêu Niên, một năm như thể già đi mười năm, cả trái tim nàng như đã chết. Còn chưa tới ba mươi tuổi mà trái tim như hồ chết, không chút gợn sóng.

Việc trong nhà có thiếu người thì cũng không tới phiên cô con gái đã gả ra ngoài, con dâu nhà họ Cảnh hạ mình bận rộn đảm đương. Nói một lát với ba cũng lại là mấy chuyện làm ăn, Kỷ Thuận Mỹ không hiểu, chỉ nghe không nói, đại khái ý tứ vẫn như cũ, Kỷ gia ỷ vào việc có trụ cột, vẫn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng anh cả Thuận Nhân thật sự không phải người giỏi làm ăn buôn bán, còn cần Cảnh Tiêu Niên đến giúp đỡ, còn cần Thuận Mỹ thường xuyên nói khéo nói tốt dùm vài câu. Nghe được đến nỗi lỗ tai muốn mọc kén.

Kết hôn năm năm, một tháng về nhà mẹ đẻ một lần, nghe thấy hầu hết chính là những lời này, ba ba nói đi nói lại không thấy phiền, mà nàng nghe đã sớm mệt mỏi. Nếu không nghe thì phải làm thế nào đây? Sau khi kết hôn Kỷ Thuận Mỹ rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không có bạn bè, không có con cái, nàng thực cô độc, chỉ có dịp một tháng một lần về nhà mẹ đẻ thế này mới có thể có chút không khí ấm áp vui mừng. Cho dù chỉ là ảo tưởng thì Kỷ Thuận Mỹ cũng muốn tiếp tục níu kéo thứ ảo tưởng này. Con người trên đời, rút cục luôn muốn có một góc nho nhỏ ấm áp thuộc về mình.

Kỷ ba nói xong những lời muốn nói, Kỷ Thuận Mỹ nghe mà có chút không yên lòng, thẳng đến khi ông gọi tên nàng: “Thuận Mỹ, Thuận Mỹ!” thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đáp lời: “Ba ba, có chuyện gì sao?”

Kỷ ba nhìn bộ dáng ôn nhu yếu đuối của con gái, thầm lắc đầu. Nếu Thuận Mỹ có thể giống cô vợ Tử Tuệ của Thuận Nhân, mạnh mẽ dũng mãnh, ở nhà một mình cáng đáng một mặt, có thể trị được chồng, khiến chồng mình nghe lời không dám cãi thì thật tốt biết bao. Nhưng mà Kỷ ba cũng biết, Cảnh Tiêu Niên không phải Kỷ Thuận Nhân, Kỷ Thuận Mỹ cũng không phải Triệu Tử Tuệ, nhà họ Kỷ muốn có được càng nhiều chỗ tốt từ nhà họ Cảnh thì chỉ có thể phụ thuộc vào tâm tình của Cảnh Tiêu Niên, Thuận Mỹ hoàn toàn không giúp được gì.

“Thuận Mỹ, ta đang hỏi con, bao giờ Tiêu Niên mới đến?” Kỷ ba nhìn Thuận Mỹ lặp lại một lần.

“À.” Thuận Mỹ có chút khó xử, không biết nên trả lời ba mình thế nào.

“Anh ấy nói chưa chắc, phải xem có thể xong việc ở công ty không đã.” Kỷ Thuận Mỹ trả lời cho có lệ, đối với người đàn ông vui buồn thất thường kia, nàng hoàn toàn không nắm chắc.

Ba Kỷ không hỏi nữa, cũng không nói thêm gì, tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Thuận Mỹ ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Ba ba, ba nghỉ ngơi đi, một lát nữa đông người sẽ mệt lắm.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Hết chương 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện