Thuận Mỹ cảm thấy mình ngủ lâu lắm rồi. Có đôi khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếm đôi môi khô khốc muốn uống nước liền sẽ có người đút cho nàng uống mấy ngụm, uống rồi lại mơ màng tiếp tục ngủ.
Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu.
Trong lúc ngủ nàng như vẫn giãy dụa trong mâu thuẫn. Nàng vừa hy vọng mình sớm tỉnh lại, có lẽ rất nhanh Kiều Y Khả sẽ đến tìm nàng, nhưng nàng cũng lại hy vọng mình đừng tỉnh lại, hoặc là vĩnh viễn Y Khả cũng sẽ không để ý đến nàng nữa.
Y Khả, Y Khả, cái tên khiến nàng cho dù trong mơ cũng cảm thấy lòng đau như thắt.
***
Kiều Y Khả thất hồn lạc phách về đến nhà, tiểu Ngũ và Giảo Nhi giật mình kinh ngạc, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì cô cũng không nói, chỉ một mình ôm gối trong bóng tối ngồi suốt một đêm, đến khi trời sáng lại chạy vội ra ngoài, đến trước cửa nhà Thuận Mỹ tiếp tục chờ.
Tám giờ, nhìn Cảnh Tiêu Niên lái xe đi, cô xông tới trước, dùng sức đập cửa nhà họ Cảnh, thẳng đến khi người giúp việc trông coi vườn ra mở cửa mới thôi.
Người giúp việc kỳ quái nhìn cô gái đã tới hôm qua này.
“Tôi muốn tìm thái thái nhà các người, nàng có nhà không?” Kiều Y Khả vội vàng hỏi.
Người giúp việc lắc đầu: “Hôm qua thái thái đi bệnh viện, tối cũng không về.”
Kiều Y Khả thất vọng nhắm mắt lại.
Người giúp việc vừa muốn đóng cửa, Kiều Y Khả đột nhiên vịn cánh cổng, nói: “Phiền cô một chuyện, nếu thái thái nhà cô về, xin chuyển lời với nàng là Kiều tiểu thư đã tới. Không cần nói với tiên sinh nhà cô, quan hệ giữa tôi, tôi và tiên sinh không tốt lắm.”
Người giúp việc nghi hoặc nhìn cô vài lần, gật gật đầu rồi đóng cửa lại.
Kiều Y Khả suy sụp rời khỏi Cảnh gia, cứ đi vô mục đích, không biết bản thân phải đi đâu mới có thể tìm được Thuận Mỹ. Cô xuyên qua dòng người tấp nập ồn ã, nỗi cô độc cùng bất lực trước nay chưa từng có ập đến. Cô cứ đi tới đi tới, thế nhưng nhịn không được ngồi xổm xuống nước mắt tuôn như mưa, đè nén nức nở khóc. Cô hận mình, vì sao ngày đó lại vô tình rời xa Thuận Mỹ như thế? Thuận Mỹ vẫn luôn là người cực kỳ không có cảm giác an toàn, cô đã sớm hạ quyết tâm sẽ bảo vệ Thuận Mỹ thật tốt rồi kia mà. Nhưng giờ đây, cô lại đánh mất Thuận Mỹ, có tìm khắp nơi cũng không thấy.
Khóc thật lâu thật lâu, thẳng đến khi có người đưa một tờ khăn giấy sạch sẽ qua, nhẹ giọng khuyên cô: “Cô bé, có điều gì khúc mắc trong lòng thì cứ khóc cho vơi bớt đi, khóc xong rồi chẳng phải tháng ngày vẫn cứ thế trôi qua sao?”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một bà cụ già hiền lành đứng trước mặt.
Kiều Y Khả gật gật đầu, nhận lấy tờ khăn giấy, lau khô nước mắt, cúi mình với bà lão: “Cảm ơn bà.” Rồi xoay người gọi taxi rời đi.
Cô muốn đi tìm Cảnh Tiêu Niên.
Cần đối diện thì trước sau gì cũng phải đối diện.
***
Cảnh Tiêu Niên đưa Thuận Mỹ đến chỗ bác sĩ Tống có quen biết, kiểm tra một lượt thì được chẩn đoán là phát sốt bình thường, có thể do bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi một thời gian thì hẳn sẽ không có việc gì.
Cảnh Tiêu Niên nói với bác dĩ Tống để Thuận Mỹ ở lại bệnh viện mấy ngày, cử một y tá chuyên môn chăm sóc nàng, tiền nong cũng thanh toán hết. Bác sĩ Tống kỳ quái nhìn Cảnh Tiêu Niên, với bệnh tình của Thuận Mỹ thì căn bản không cần phải nằm viện quan sát, nhưng ông vẫn gật đầu, không hỏi gì. Ông hiểu vị Cảnh tiên sinh nói một không hai này, lời Cảnh Tiêu Niên nói không bằng cứ nghe theo thì tốt hơn.
Thu xếp ổn thoả xong xuôi cho Thuận Mỹ, Cảnh Tiêu Niên liền về nhà nghỉ ngơi. Lúc tới phòng khách thì phát hiện di động của Thuận Mỹ rơi trong nhà. Hắn vừa nhặt lên liền thấy trên màn hình hiện lên vài cuộc gọi nhỡ, đều là tên một người, “Khả.”
Cảnh Tiêu Niên cười lạnh, vung tay ném chiếc điện thoại đi.
***
Công ty nhà họ Cảnh có một toà nhà riêng biệt, bảo vệ nghiêm ngặt. Kiều Y Khả vừa bước vào đã có bảo vệ tiến lại khách khí mời Kiều Y Khả báo danh.
Kiều Y Khả lắc đầu, nói với bảo vệ: “Tôi đến tìm Cảnh Tiêu Niên.”
“Xin hỏi, cô có hẹn trước không?” Bảo vệ lịch sự hỏi.
Kiều Y Khả lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nói với hắn, tôi là Kiều Y Khả, hắn tự nhiên sẽ gặp tôi.”
Bảo vệ nghi ngờ nhìn Kiều Y Khả. Cô gái này dụng mạo tuyệt sắc, thần thái mỏi mệt, ánh mắt quyết tuyệt, lại có gan gọi thẳng tên chủ tịch, không phải có dây dưa tình cảm gì với chủ tịch đấy chứ? Hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa, mời Kiều Y Khả ngồi trước, sau đó vội vàng gọi tới phòng thư ký.
Kiều Y Khả ngồi đợi ở sô pha. Cô không biết rốt cuộc Cảnh Tiêu Niên muốn thế nào, cô đã dự kiến trước trường hợp xấu nhất. Cô chỉ cần Thuận Mỹ, chỉ cần có thể mang đến tự do cho Thuận Mỹ, cô nguyện ý trả giá tất cả.
Một lát sau, bảo vệ trở lại, nói với Kiều Y Khả: “Kiều tiểu thư, chủ tịch của chúng tôi nói cô chờ ở đây một lát, ông ấy giải quyết xong công việc sẽ gặp cô.”
Kiều Y Khả gật gật đầu, ngồi chờ tiếp. Đơn giản chính là muốn mài bớt khí thế của cô, biểu hiện khí phách của hắn một chút mà thôi. Kiều Y Khả cười lạnh, nam nhân này chẳng qua cũng chỉ như thế.
Ngồi chờ là cả một ngày. Kiều Y Khả ngồi y nguyên không nhúc nhích, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Cô biết, không gặp được Cảnh Tiêu Niên thì không thể gặp Thuận Mỹ. Vì Thuận Mỹ, hôm nay cô phải đợi Cảnh Tiêu Niên.
Hơn năm giờ, nhân viên công ty bắt đầu lần lượt tan tầm, Kiều Y Khả nhìn đám người rời đi, không có Cảnh Tiêu Niên.
Thẳng đến khi trời tối, bảo vệ mới tiến lại thông báo: “Kiều tiểu thư, chủ tịch của chúng tôi đợi cô trên tầng sáu.”
Kiều Y Khả đứng dậy vào thang máy đi lên tầng sáu.
Đẩy cánh cửa phòng làm việc của Cảnh Tiêu Niên, Kiều Y Khả nhìn thấy Cảnh Tiêu Niên không ngồi trước bàn làm việc mà ngồi ở sô pha tiếp khách.
Cô đi ra, ngồi xuống đối diện hắn.
“Tôi có mời cô ngồi sao?” Ánh mắt Cảnh Tiêu Niên tối tăm nhưng lạnh lùng nhìn Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả cười lạnh: “Cảnh Tiêu Niên, tôi đã đợi anh suốt một ngày, thoả mãn hư vinh thể diện của anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Tôi còn muốn thế nào?” Cảnh Tiêu Niên cười lạnh: “Kiều Y Khả, tôi muốn khiến cô sống không bằng chết.”
Kiều Y Khả mỉm cười, nhìn Cảnh Tiêu Niên nói: “Tôi lại muốn nhìn xem đến tột cùng anh có bản lĩnh gì.”
Cảnh Tiêu Niên đứng dậy, đi đến trước cửa sổ thuỷ tinh, nhìn ánh đèn rực rỡ mới lên ngoài xa, đèn neon nhấp nháy.
“Cảnh Tiêu Niên tôi cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là trong thành phố này muốn khiến một người không thể sống yên thì loại việc nhỏ ấy vẫn có thể.”
Kiều Y Khả nghĩ tới tấm giấy phép không bao giờ có thể được cấp kia, liền lạnh lùng cười, phun ra một chữ: “Tiểu nhân.”
Cảnh Tiêu Niên thoắt cái xoay người, đi đến trước mặt Kiều Y Khả, ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, nhìn thẳng vào cô nói: “Tôi là tiểu nhân? Vậy còn cô? Cô căn bản không phải người. Cô là đàn bà, cô lại muốn đi quyến rũ vợ người khác. Cô chẳng những hạ lưu không biết xấu hổ, lại còn vô sỉ biến thái.”
Kiều Y Khả đứng lên, đột nhiên cho Cảnh Tiêu Niên một cái tát.
Cảnh Tiêu Niên lặng người, hắn không ngờ nữ nhân yếu đuối trước mặt, nữ nhân hẳn phải đuối lý đến run rẩy, vào lúc này, ở đây, trong tình cảnh này, vậy mà còn có dũng khí tát hắn một cái vang dội.
Hắn là Cảnh Tiêu Niên, hắn lại bị một con đàn bà cho ăn tát.
“Cảnh Tiêu Niên, cái tát này hôm nay tôi đánh thay Thuận Mỹ. Anh còn biết Thuận Mỹ là vợ anh sao, anh có tư cách làm chồng của nàng? Anh đổi phụ nữ còn nhanh hơn thay áo, anh khiến Thuận Mỹ phải chịu đủ hết mọi sự lạnh nhạt và khuất nhục, anh khiến nàng ngày ngày phải sống trong sự phản bội và khinh thường, anh có tư cách gì có được nàng? Anh lại có tư cách gì như thể đúng lý hợp tình chỉ trích người khác thế?”
“Đây là chuyện vợ chồng nhà tôi, không liên quan tới người ngoài như cô!” Cảnh Tiêu Niên rống lên giận dữ, hoàn toàn mất lý trí.
“Cảnh Tiêu Niên, nếu, nếu anh còn có chút nhân tính, có một chút lương tri, thì xin anh hãy thả Thuận Mỹ đi, cho nàng tự do, cứ để nàng đi theo anh sẽ mau héo rũ đến chết mất, anh nỡ nhìn vậy sao?” Kiều Y Khả tiếp tục nói.
“Cô nói bậy!” Cảnh Tiểu Niên dùng sức lắc hai vai Kiều Y Khả, lớn tiếng gào thét.
“Muốn thế nào anh mới bằng lòng buông tha Thuận Mỹ?” Kiều Y Khả hỏi.
“Cô cút đi, rời xa nơi này, tới nơi khác, cút càng xa càng tốt, tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện này, Kỷ Thuận Mỹ, nàng vẫn là vợ tôi.” Cảnh Tiêu Niên đỏ hồng mắt hung tợn nhìn Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả ảm đạm, làm sao cô có thể rời Thuận Mỹ tới nơi khác được, hơn nữa Cảnh Tiêu Niên đã biết chuyện, đối với Thuận Mỹ mà nói, cái gia đình kia ngày trước là nấm mồ, về sau có lẽ sẽ là địa ngục.
“Tôi không đi, cũng sẽ không rời khỏi Thuận Mỹ.” Kiều Y Khả nói.
Cảnh Tiêu Niên ngẩn ra vài giây, ha ha cười, tiếp đó lạnh lùng nói: “Cô không đi, vậy chờ đói chết ở đây đi. Tôi cam đoan ngay cả xin cơm cô cũng không làm được, hơn nữa vĩnh viễn cô cũng đừng mơ gặp lại Kỷ Thuận Mỹ.”
“Anh định đối xử với Thuận Mỹ thế nào?” Kiều Y Khả hỏi.
“Tôi đối xử với nàng thế nào cũng không liên quan tới cô.” Cảnh Tiêu Niên gằn từng chữ.
“Anh muốn tra tấn nàng phải không?” Kiều Y Khả túm lấy Cảnh Tiêu Niên vội vàng hỏi: “Tất cả đều do tôi gây ra, là tôi tìm tới nàng trước, anh đừng trách Thuận Mỹ, anh muốn gì thì cứ trút lên tôi là được!”
Cảnh Tiêu Niên nhìn Kiều Y Khả, ánh mắt kỳ dị, đột nhiên đến gần, cúi người nhìn sát cô: “Cô thực ra cũng có chút dũng khí, được, vậy tôi cho cô một con đường, nếu cô đồng ý với tôi, tôi có thể suy nghĩ việc thả Thuận Mỹ đi.”
Kiều Y Khả ẩn ẩn cảm thấy tim mình đập vội, liền hỏi Cảnh Tiêu Niên: “Điều kiện gì?”
Cảnh Tiêu Niên cười cười: “Cô cũng biết Cảnh Tiêu Niên tôi thích gì nhất mà.”
Nhất thời Kiều Y Khả sắc mặt trắng bệch. Cảnh Tiêu Niên thích nhất, chỉ có nữ nhân.
Cảnh Tiêu Niên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Kiều Y Khả: “Sao hả? Không làm được phải không? Cô quyến rũ vợ tôi thì phải đem bản thân mình đền cho tôi, cũng không tính thiệt thòi, không phải sao?”
Nói xong liền đột nhiên ghé sát lại mặt Kiều Y Khả, giận dữ nói: “Nếu không làm được thì mau cút đi!”
Nói xong liền giận dữ đùng đùng bỏ đi.
Kiều Y Khả ngồi thật lâu, thẳng đến khi bảo vệ đi lên khoá cửa mới một mình rời đi.
Linh hồn đau đớn khổ sở vật vờ trong một thế giới không biết tên, thân thể mất đi sức nặng, nhẹ như lông chim rơi xuống, đứng ở trên cầu vượt cao cao, có một khắc cô như muốn nhảy xuống, để bản thân vỡ thành trăm mảnh trong dòng xe cộ cuồn cuộn. Có lẽ chết đi rồi sẽ không phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn như vậy nữa.
Nhưng mà cô còn có Thuận Mỹ, cho dù cô chết cũng không thể giải cứu sự tự do và linh hồn bị trói buộc của Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ, Thuận Mỹ, nỗi đau đớn bén nhọn như đâm sâu trong lồng ngực, thống khổ đến chết đi sống lại.
“Tiểu Khả, chúng ta về nhà đi.” Có người khoác lên người cô một tấm áo choàng.
Cô ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy tiểu Ngũ đứng đó. Tiểu Ngũ sắc mặt bình tĩnh, cái gì cũng không hỏi, chỉ nhìn cô.
Cô liền đứng dậy rời đi theo tiểu Ngũ.
Không hỏi tiểu Ngũ tới từ đâu, vì sao xuất hiện ở đây. Trừ những chuyện có liên quan tới Thuận Mỹ ra, cô không muốn biết gì cả.
“Tiểu Khả, đáng giá sao?” Đêm khuya, tiểu Ngũ đột nhiên đi đến trước giường cô, hỏi. Thanh âm bi thương khổ sở.
“Đáng giá.” Kiều Y Khả chỉ nói hai chữ, rồi bịt kín chăn lại.
Tiểu Ngũ đứng trước giường cô một lúc lâu mới đi.
“Tiểu Ngũ, thực xin lỗi.” Kiều Y Khả thầm nhủ dưới đáy lòng.
Hết chương 45
Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu.
Trong lúc ngủ nàng như vẫn giãy dụa trong mâu thuẫn. Nàng vừa hy vọng mình sớm tỉnh lại, có lẽ rất nhanh Kiều Y Khả sẽ đến tìm nàng, nhưng nàng cũng lại hy vọng mình đừng tỉnh lại, hoặc là vĩnh viễn Y Khả cũng sẽ không để ý đến nàng nữa.
Y Khả, Y Khả, cái tên khiến nàng cho dù trong mơ cũng cảm thấy lòng đau như thắt.
***
Kiều Y Khả thất hồn lạc phách về đến nhà, tiểu Ngũ và Giảo Nhi giật mình kinh ngạc, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì cô cũng không nói, chỉ một mình ôm gối trong bóng tối ngồi suốt một đêm, đến khi trời sáng lại chạy vội ra ngoài, đến trước cửa nhà Thuận Mỹ tiếp tục chờ.
Tám giờ, nhìn Cảnh Tiêu Niên lái xe đi, cô xông tới trước, dùng sức đập cửa nhà họ Cảnh, thẳng đến khi người giúp việc trông coi vườn ra mở cửa mới thôi.
Người giúp việc kỳ quái nhìn cô gái đã tới hôm qua này.
“Tôi muốn tìm thái thái nhà các người, nàng có nhà không?” Kiều Y Khả vội vàng hỏi.
Người giúp việc lắc đầu: “Hôm qua thái thái đi bệnh viện, tối cũng không về.”
Kiều Y Khả thất vọng nhắm mắt lại.
Người giúp việc vừa muốn đóng cửa, Kiều Y Khả đột nhiên vịn cánh cổng, nói: “Phiền cô một chuyện, nếu thái thái nhà cô về, xin chuyển lời với nàng là Kiều tiểu thư đã tới. Không cần nói với tiên sinh nhà cô, quan hệ giữa tôi, tôi và tiên sinh không tốt lắm.”
Người giúp việc nghi hoặc nhìn cô vài lần, gật gật đầu rồi đóng cửa lại.
Kiều Y Khả suy sụp rời khỏi Cảnh gia, cứ đi vô mục đích, không biết bản thân phải đi đâu mới có thể tìm được Thuận Mỹ. Cô xuyên qua dòng người tấp nập ồn ã, nỗi cô độc cùng bất lực trước nay chưa từng có ập đến. Cô cứ đi tới đi tới, thế nhưng nhịn không được ngồi xổm xuống nước mắt tuôn như mưa, đè nén nức nở khóc. Cô hận mình, vì sao ngày đó lại vô tình rời xa Thuận Mỹ như thế? Thuận Mỹ vẫn luôn là người cực kỳ không có cảm giác an toàn, cô đã sớm hạ quyết tâm sẽ bảo vệ Thuận Mỹ thật tốt rồi kia mà. Nhưng giờ đây, cô lại đánh mất Thuận Mỹ, có tìm khắp nơi cũng không thấy.
Khóc thật lâu thật lâu, thẳng đến khi có người đưa một tờ khăn giấy sạch sẽ qua, nhẹ giọng khuyên cô: “Cô bé, có điều gì khúc mắc trong lòng thì cứ khóc cho vơi bớt đi, khóc xong rồi chẳng phải tháng ngày vẫn cứ thế trôi qua sao?”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một bà cụ già hiền lành đứng trước mặt.
Kiều Y Khả gật gật đầu, nhận lấy tờ khăn giấy, lau khô nước mắt, cúi mình với bà lão: “Cảm ơn bà.” Rồi xoay người gọi taxi rời đi.
Cô muốn đi tìm Cảnh Tiêu Niên.
Cần đối diện thì trước sau gì cũng phải đối diện.
***
Cảnh Tiêu Niên đưa Thuận Mỹ đến chỗ bác sĩ Tống có quen biết, kiểm tra một lượt thì được chẩn đoán là phát sốt bình thường, có thể do bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc rồi nghỉ ngơi một thời gian thì hẳn sẽ không có việc gì.
Cảnh Tiêu Niên nói với bác dĩ Tống để Thuận Mỹ ở lại bệnh viện mấy ngày, cử một y tá chuyên môn chăm sóc nàng, tiền nong cũng thanh toán hết. Bác sĩ Tống kỳ quái nhìn Cảnh Tiêu Niên, với bệnh tình của Thuận Mỹ thì căn bản không cần phải nằm viện quan sát, nhưng ông vẫn gật đầu, không hỏi gì. Ông hiểu vị Cảnh tiên sinh nói một không hai này, lời Cảnh Tiêu Niên nói không bằng cứ nghe theo thì tốt hơn.
Thu xếp ổn thoả xong xuôi cho Thuận Mỹ, Cảnh Tiêu Niên liền về nhà nghỉ ngơi. Lúc tới phòng khách thì phát hiện di động của Thuận Mỹ rơi trong nhà. Hắn vừa nhặt lên liền thấy trên màn hình hiện lên vài cuộc gọi nhỡ, đều là tên một người, “Khả.”
Cảnh Tiêu Niên cười lạnh, vung tay ném chiếc điện thoại đi.
***
Công ty nhà họ Cảnh có một toà nhà riêng biệt, bảo vệ nghiêm ngặt. Kiều Y Khả vừa bước vào đã có bảo vệ tiến lại khách khí mời Kiều Y Khả báo danh.
Kiều Y Khả lắc đầu, nói với bảo vệ: “Tôi đến tìm Cảnh Tiêu Niên.”
“Xin hỏi, cô có hẹn trước không?” Bảo vệ lịch sự hỏi.
Kiều Y Khả lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nói với hắn, tôi là Kiều Y Khả, hắn tự nhiên sẽ gặp tôi.”
Bảo vệ nghi ngờ nhìn Kiều Y Khả. Cô gái này dụng mạo tuyệt sắc, thần thái mỏi mệt, ánh mắt quyết tuyệt, lại có gan gọi thẳng tên chủ tịch, không phải có dây dưa tình cảm gì với chủ tịch đấy chứ? Hắn cũng không dám hỏi nhiều nữa, mời Kiều Y Khả ngồi trước, sau đó vội vàng gọi tới phòng thư ký.
Kiều Y Khả ngồi đợi ở sô pha. Cô không biết rốt cuộc Cảnh Tiêu Niên muốn thế nào, cô đã dự kiến trước trường hợp xấu nhất. Cô chỉ cần Thuận Mỹ, chỉ cần có thể mang đến tự do cho Thuận Mỹ, cô nguyện ý trả giá tất cả.
Một lát sau, bảo vệ trở lại, nói với Kiều Y Khả: “Kiều tiểu thư, chủ tịch của chúng tôi nói cô chờ ở đây một lát, ông ấy giải quyết xong công việc sẽ gặp cô.”
Kiều Y Khả gật gật đầu, ngồi chờ tiếp. Đơn giản chính là muốn mài bớt khí thế của cô, biểu hiện khí phách của hắn một chút mà thôi. Kiều Y Khả cười lạnh, nam nhân này chẳng qua cũng chỉ như thế.
Ngồi chờ là cả một ngày. Kiều Y Khả ngồi y nguyên không nhúc nhích, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Cô biết, không gặp được Cảnh Tiêu Niên thì không thể gặp Thuận Mỹ. Vì Thuận Mỹ, hôm nay cô phải đợi Cảnh Tiêu Niên.
Hơn năm giờ, nhân viên công ty bắt đầu lần lượt tan tầm, Kiều Y Khả nhìn đám người rời đi, không có Cảnh Tiêu Niên.
Thẳng đến khi trời tối, bảo vệ mới tiến lại thông báo: “Kiều tiểu thư, chủ tịch của chúng tôi đợi cô trên tầng sáu.”
Kiều Y Khả đứng dậy vào thang máy đi lên tầng sáu.
Đẩy cánh cửa phòng làm việc của Cảnh Tiêu Niên, Kiều Y Khả nhìn thấy Cảnh Tiêu Niên không ngồi trước bàn làm việc mà ngồi ở sô pha tiếp khách.
Cô đi ra, ngồi xuống đối diện hắn.
“Tôi có mời cô ngồi sao?” Ánh mắt Cảnh Tiêu Niên tối tăm nhưng lạnh lùng nhìn Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả cười lạnh: “Cảnh Tiêu Niên, tôi đã đợi anh suốt một ngày, thoả mãn hư vinh thể diện của anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Tôi còn muốn thế nào?” Cảnh Tiêu Niên cười lạnh: “Kiều Y Khả, tôi muốn khiến cô sống không bằng chết.”
Kiều Y Khả mỉm cười, nhìn Cảnh Tiêu Niên nói: “Tôi lại muốn nhìn xem đến tột cùng anh có bản lĩnh gì.”
Cảnh Tiêu Niên đứng dậy, đi đến trước cửa sổ thuỷ tinh, nhìn ánh đèn rực rỡ mới lên ngoài xa, đèn neon nhấp nháy.
“Cảnh Tiêu Niên tôi cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ là trong thành phố này muốn khiến một người không thể sống yên thì loại việc nhỏ ấy vẫn có thể.”
Kiều Y Khả nghĩ tới tấm giấy phép không bao giờ có thể được cấp kia, liền lạnh lùng cười, phun ra một chữ: “Tiểu nhân.”
Cảnh Tiêu Niên thoắt cái xoay người, đi đến trước mặt Kiều Y Khả, ánh mắt bắn ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, nhìn thẳng vào cô nói: “Tôi là tiểu nhân? Vậy còn cô? Cô căn bản không phải người. Cô là đàn bà, cô lại muốn đi quyến rũ vợ người khác. Cô chẳng những hạ lưu không biết xấu hổ, lại còn vô sỉ biến thái.”
Kiều Y Khả đứng lên, đột nhiên cho Cảnh Tiêu Niên một cái tát.
Cảnh Tiêu Niên lặng người, hắn không ngờ nữ nhân yếu đuối trước mặt, nữ nhân hẳn phải đuối lý đến run rẩy, vào lúc này, ở đây, trong tình cảnh này, vậy mà còn có dũng khí tát hắn một cái vang dội.
Hắn là Cảnh Tiêu Niên, hắn lại bị một con đàn bà cho ăn tát.
“Cảnh Tiêu Niên, cái tát này hôm nay tôi đánh thay Thuận Mỹ. Anh còn biết Thuận Mỹ là vợ anh sao, anh có tư cách làm chồng của nàng? Anh đổi phụ nữ còn nhanh hơn thay áo, anh khiến Thuận Mỹ phải chịu đủ hết mọi sự lạnh nhạt và khuất nhục, anh khiến nàng ngày ngày phải sống trong sự phản bội và khinh thường, anh có tư cách gì có được nàng? Anh lại có tư cách gì như thể đúng lý hợp tình chỉ trích người khác thế?”
“Đây là chuyện vợ chồng nhà tôi, không liên quan tới người ngoài như cô!” Cảnh Tiêu Niên rống lên giận dữ, hoàn toàn mất lý trí.
“Cảnh Tiêu Niên, nếu, nếu anh còn có chút nhân tính, có một chút lương tri, thì xin anh hãy thả Thuận Mỹ đi, cho nàng tự do, cứ để nàng đi theo anh sẽ mau héo rũ đến chết mất, anh nỡ nhìn vậy sao?” Kiều Y Khả tiếp tục nói.
“Cô nói bậy!” Cảnh Tiểu Niên dùng sức lắc hai vai Kiều Y Khả, lớn tiếng gào thét.
“Muốn thế nào anh mới bằng lòng buông tha Thuận Mỹ?” Kiều Y Khả hỏi.
“Cô cút đi, rời xa nơi này, tới nơi khác, cút càng xa càng tốt, tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện này, Kỷ Thuận Mỹ, nàng vẫn là vợ tôi.” Cảnh Tiêu Niên đỏ hồng mắt hung tợn nhìn Kiều Y Khả.
Kiều Y Khả ảm đạm, làm sao cô có thể rời Thuận Mỹ tới nơi khác được, hơn nữa Cảnh Tiêu Niên đã biết chuyện, đối với Thuận Mỹ mà nói, cái gia đình kia ngày trước là nấm mồ, về sau có lẽ sẽ là địa ngục.
“Tôi không đi, cũng sẽ không rời khỏi Thuận Mỹ.” Kiều Y Khả nói.
Cảnh Tiêu Niên ngẩn ra vài giây, ha ha cười, tiếp đó lạnh lùng nói: “Cô không đi, vậy chờ đói chết ở đây đi. Tôi cam đoan ngay cả xin cơm cô cũng không làm được, hơn nữa vĩnh viễn cô cũng đừng mơ gặp lại Kỷ Thuận Mỹ.”
“Anh định đối xử với Thuận Mỹ thế nào?” Kiều Y Khả hỏi.
“Tôi đối xử với nàng thế nào cũng không liên quan tới cô.” Cảnh Tiêu Niên gằn từng chữ.
“Anh muốn tra tấn nàng phải không?” Kiều Y Khả túm lấy Cảnh Tiêu Niên vội vàng hỏi: “Tất cả đều do tôi gây ra, là tôi tìm tới nàng trước, anh đừng trách Thuận Mỹ, anh muốn gì thì cứ trút lên tôi là được!”
Cảnh Tiêu Niên nhìn Kiều Y Khả, ánh mắt kỳ dị, đột nhiên đến gần, cúi người nhìn sát cô: “Cô thực ra cũng có chút dũng khí, được, vậy tôi cho cô một con đường, nếu cô đồng ý với tôi, tôi có thể suy nghĩ việc thả Thuận Mỹ đi.”
Kiều Y Khả ẩn ẩn cảm thấy tim mình đập vội, liền hỏi Cảnh Tiêu Niên: “Điều kiện gì?”
Cảnh Tiêu Niên cười cười: “Cô cũng biết Cảnh Tiêu Niên tôi thích gì nhất mà.”
Nhất thời Kiều Y Khả sắc mặt trắng bệch. Cảnh Tiêu Niên thích nhất, chỉ có nữ nhân.
Cảnh Tiêu Niên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Kiều Y Khả: “Sao hả? Không làm được phải không? Cô quyến rũ vợ tôi thì phải đem bản thân mình đền cho tôi, cũng không tính thiệt thòi, không phải sao?”
Nói xong liền đột nhiên ghé sát lại mặt Kiều Y Khả, giận dữ nói: “Nếu không làm được thì mau cút đi!”
Nói xong liền giận dữ đùng đùng bỏ đi.
Kiều Y Khả ngồi thật lâu, thẳng đến khi bảo vệ đi lên khoá cửa mới một mình rời đi.
Linh hồn đau đớn khổ sở vật vờ trong một thế giới không biết tên, thân thể mất đi sức nặng, nhẹ như lông chim rơi xuống, đứng ở trên cầu vượt cao cao, có một khắc cô như muốn nhảy xuống, để bản thân vỡ thành trăm mảnh trong dòng xe cộ cuồn cuộn. Có lẽ chết đi rồi sẽ không phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn như vậy nữa.
Nhưng mà cô còn có Thuận Mỹ, cho dù cô chết cũng không thể giải cứu sự tự do và linh hồn bị trói buộc của Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ, Thuận Mỹ, nỗi đau đớn bén nhọn như đâm sâu trong lồng ngực, thống khổ đến chết đi sống lại.
“Tiểu Khả, chúng ta về nhà đi.” Có người khoác lên người cô một tấm áo choàng.
Cô ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy tiểu Ngũ đứng đó. Tiểu Ngũ sắc mặt bình tĩnh, cái gì cũng không hỏi, chỉ nhìn cô.
Cô liền đứng dậy rời đi theo tiểu Ngũ.
Không hỏi tiểu Ngũ tới từ đâu, vì sao xuất hiện ở đây. Trừ những chuyện có liên quan tới Thuận Mỹ ra, cô không muốn biết gì cả.
“Tiểu Khả, đáng giá sao?” Đêm khuya, tiểu Ngũ đột nhiên đi đến trước giường cô, hỏi. Thanh âm bi thương khổ sở.
“Đáng giá.” Kiều Y Khả chỉ nói hai chữ, rồi bịt kín chăn lại.
Tiểu Ngũ đứng trước giường cô một lúc lâu mới đi.
“Tiểu Ngũ, thực xin lỗi.” Kiều Y Khả thầm nhủ dưới đáy lòng.
Hết chương 45
Danh sách chương