Kỷ Thuận Mỹ mở cửa ra, lẳng lặng đứng đó, nhìn Kiều Y Khả đi xa dần. Vẫn dõi theo đến khi bóng dáng kia chỉ còn như sợi chỉ mỏng mơ hồ biến mất nơi cuối đường nàng mới thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trái tim đau đớn không chịu nổi như bị xé rách. Xoay người trở lại phòng khách, nhìn Cảnh Tiêu Niên ngồi trên sô pha, nói: “Tiêu Niên, chúng ta nói chuyện đi.”

Kết hôn năm năm, làm vợ chồng một thời gian, thế nhưng bọn họ chưa bao giờ ngồi một chỗ nói chuyện tử tế với nhau.

Hắn đối với nàng, mà nàng đối với hắn là hai người hoàn toàn xa lạ đồng sàng cộng chẩm. Thậm chí, thân thể còn quen thuộc hơn tâm linh một chút.

Kỷ Thuận Mỹ nghĩ, ít nhất trước khi đi bọn họ nên trò chuyện nghiêm túc một lần. Với hắn, nàng sớm đã không còn hận, càng chưa nói tới oán, mà nếu nói đến thì hắn phá huỷ cuộc hôn nhân của bọn họ, còn nàng cũng vẫn luôn là kẻ đồng loã không tích cực.

Kỷ Thuận Mỹ không muốn để tình hình tới mức không thể cứu vãn được, vì có thể rời đi mà tạo thành một mối hận không giải nổi.

Nàng muốn giải quyết sạch sẽ gọn gàng, không gánh nặng mà bắt đầu cuộc sống mới.

Cảnh Tiêu Niên nhìn ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ dõi theo Kiều Y Khả đi xa, hai hàm răng nghiến chặt, như sắp nát bấy. Mắt thấy lúc Kỷ Thuận Mỹ xoay người lại thu lại vẻ mặt nhu tình như nước, thay bằng bộ dáng xa cách lạnh như băng, trong cơn giận dữ lại càng hận, hoàn toàn mất lý trí. Cũng hoàn toàn không nghe được Kỷ Thuận Mỹ nói gì.

“Chát!” Bàn tay đánh thẳng lên mặt Kỷ Thuận Mỹ, dấu ngón tay nhìn mà ghê người, rõ ràng đến tuyệt vọng.

Kỷ Thuận Mỹ không thể tin nhìn Cảnh Tiêu Niên.

Cảnh Tiêu Niên cũng không tin nổi nhìn tay mình.

Dù hắn không tốt đến đâu, hắn cũng chưa từng đánh nàng.

Kỷ Thuận Mỹ hít sâu một hơi, chậm rãi lau tia máu chảy ra bên khoá miệng.

Cái gọi là mối hận cũ, là vận mệnh. Hắn vốn sẽ không nghe nàng nói. Vậy thì thôi đi.

“Thế cũng tốt, Cảnh Tiêu Niên, chúng ta thanh toán xong.” Kỷ Thuận Mỹ khẽ cười khổ, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Cảnh Tiêu Niên nói, như thể cái tát vừa rồi kia cũng không phải rơi lên mặt nàng.

“Sáng mai tôi sẽ đi, anh hãy tìm thời gian tới văn phòng luật sư mà ký tên.” Nói rồi liền quay đi vào phòng dành cho khách, không đi ra nữa.

Bàn tay Cảnh Tiêu Niên cứng ngắc giữa lưng chừng, thật lâu thật lâu, hắn suy sụp ngã ngồi xuống sô pha. Lần đầu tiên có cảm giác bất lực.

***

Kiều Y Khả chết lặng đi ra khỏi nhà họ Cảnh, đi thật lâu thật lâu mới dần dần có tri giác.

Không biết trời đã tạnh mưa từ khi nào.

Bắt một chiếc taxi về nhà. Giảo Nhi đã đi làm, tiểu Ngũ cũng không biết chạy đi đâu chơi rồi.

Trong nhà trống rỗng, như vậy cũng tốt, cô không muốn nói dù một câu,

Nằm lên giường, mở to mắt, trước mắt cô đều là Thuận Mỹ.

Thuận Mỹ nói: “Em đi theo chị!”

Thuận Mỹ nói: “Y Khả, ngày mai nhất định em sẽ đi tìm chị!”

Thuận Mỹ, Thuận Mỹ, ngày mai, ngày mai cho dù em không tới tìm tôi, tôi cũng phải đi cướp em về.

Cô không biết Thuận Mỹ sẽ nói gì với Cảnh Tiêu Niên. Với tính tình của hắn, hơn phân nửa sẽ không chịu yên mà ngồi xuống nói chuyện với Thuận Mỹ. Hắn chỉ biết nổi trận lôi đình, rít gào như hổ, giống kẻ điên. Nhưng mà Thuận Mỹ hẳn có một số điều muốn nói, là muốn nói với Cảnh Tiêu Niên. Dù sao kết hôn năm năm, làm vợ chồng một thời gian, chẳng tiếc gì một lời từ biệt.

Kiều Y Khả biết, tuy Kỷ Thuận Mỹ đã sớm nản lòng thoái chí với ngôi nhà kia, nhưng sự thiện lương đa sầu đa cảm trong sâu thẳm xương cốt sẽ không cho phép nàng đột nhiên rời đi không nói một lời.

Nàng sẽ không bỏ trốn cùng Kiều Y Khả. Nhất định nàng muốn hoàn toàn triệt để rời khỏi Cảnh Tiêu Niên. Nhưng Cảnh Tiêu Niên sẽ đồng ý sao? Kiều Y Khả không nắm chắc chút nào.

Nhớ tới vụ xung đột vừa rồi ở Cảnh gia, Kiều Y Khả hiểu, hắn là tên thiếu gia lớn lên trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt nhà cao cửa rộng, đối với những thứ hắn sở hữu đều có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, sẽ không dễ dàng buông tha như thế. Huống chi đó là vợ của hắn, đó là lòng hư vinh quấy phá, hắn cũng không có khả năng nhượng bộ lúc này.

Lòng Kiều Y Khả mâu thuẫn rối rắm, không biết ngày mai chờ đợi cô sẽ là gì. Cho dù là gì đi nữa, nhất định phải quan tâm đến cảm nhận của Thuận Mỹ. Trong lòng Thuận Mỹ không có gánh nặng thì nàng mới có thể chân chính nhẹ nhàng đứng lên. Như thế các nàng cũng mới có thể hạnh phúc.

Miên man suy nghĩ, Kiều Y Khả dần dần ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, từ phòng khách truyền đến hương thơm của đồ ăn. Khoác quần áo đi ra, liền nhìn thấy tiểu Ngũ đang nấu cơm.

Tiểu Ngũ cầm chảo xào nấu, nghe thấy thanh âm liền ngoái đầu nhìn, cười quyến rũ: “Tiểu Khả, đang định gọi cậu đây, mau rửa tay rồi ăn cơm.”

Kiều Y Khả nhớ đến lúc sáng mình làm nàng tổn thương, lòng ẩn ẩn cảm thấy có lỗi. Nếu người cô chọn là tiểu Ngũ, như thế cuộc sống của hai người có thể sẽ thế này, bình đạm, tình cảm, hàm súc, cô sẽ không có được một tình cảm mãnh liệt, nhưng sẽ có một cuộc sống an bình.

Yên bình, đôi khi chính là một thứ hạnh phúc khiếm khuyết.

Cho dù khiếm khuyết đi nữa thì cũng tốt hơn giãy dụa trong đau khổ, không được hạnh phúc.

Nhưng mà cho dù để cô chọn lựa một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn Thuận Mỹ. Chỉ cần có thể ở bên Thuận Mỹ, dù đau khổ mấy cô cũng vui vẻ chịu đựng.

Giảo Nhi đã đi ra ngoài cùng Quán Đầu, bữa cơm tối chỉ có Kiều Y Khả và tiểu Ngũ.

Kiều Y Khả chỉ ăn nửa chén cơm liền buông đũa nói ăn no. Tiểu Ngũ không đáp lại, nhưng thật ra khẩu vị tốt, ăn một chén cơm đầy.

Kiều Y Khả không để ý tiểu Ngũ, cầm áo khoác lên, vừa đi ra cửa vừa nói: “Mình đi ra ngoài một chút, chiều ngủ hơi nhiều rồi.”

“Ở nhà đi, mình sẽ không quấn quýt lấy cậu nữa, trời lạnh như thế, cậu muốn đi đâu?” Tiểu Ngũ rốt cục buông đũa, bình tĩnh nói.

“Không phải vì cậu.” Kiều Y Khả nói, đẩy cửa ra.

“Vì cô gái kia, lại càng không đáng!” Từ phía sau, thanh âm phẫn uất của tiểu Ngũ truyền đến.

Kiều Y Khả khẽ run, không để ý, vẫn đi.

Bên ngoài quả nhiên rất lạnh, gọi một chiếc taxi, đi đến quán bar quen thuộc.

Giữa đêm đông rét lạnh này, uống một ly rượu ấm, lại mơ mơ màng màng ngủ một giấc, như thế có lẽ ngày mai sẽ đến rất nhanh phải không? Ngày mai, ngày mai, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, không phải sao?

Kiều Y Khả không ngờ ở đằng sau có hai người đàn ông đi theo cô ra khỏi con ngõ nhỏ, cũng gọi taxi giống cô, đi theo cô tới quán bar đó.

Đêm này, cô hoàn toàn không hay biết gì, cô chỉ biết một khi tỉnh rượu sẽ có Thuận Mỹ chờ mình.

Cô thậm chí ngay cả có dự cảm điềm xấu ở sau lưng cũng sẽ cười mình nghĩ nhiều quá.

Có lẽ vì sắp sửa có được mà phá lệ cảm thấy không chân thật chăng?

Đem mọi cảm xúc rối rắm, mâu thuẫn, lo lắng, sợ hãi, đem tất cả những thứ rác rưởi ấy mai táng đêm nay đi!

Chỉ cần trời sáng, tất cả đều sẽ chấm dứt.

Tâm tình Kiều Y Khả đột nhiên có chút vui sướng.

Cảm giác lo được lo mất, trong lúc bất tri bất giác cứ uống hết ly này đến ly khác.

Tửu lượng của Kiều Y Khả vốn rất tốt, nhưng thứ như rượu lại sợ nhất chính là gặp chuyện buồn khổ.

Rượu mà gặp sầu, hiển nhiên sẽ bành trướng, lên men, gạt người ta mê mẩn lâng lâng như thể thần tiên, kỳ thực, thực ra lại là thanh kiếm sắc đâm xuyên tim.

Cho dù tửu lượng Kiều Y Khả có tốt đến đâu, dù sao lòng cũng đong đầy tâm sự, nên khó tránh được say mềm.

Lúc rời khỏi quán bar liền cảm thấy chóng mặt. Chóng mặt hoa mắt đến mức va phải người khác.

Nói câu “xin lỗi”, Kiều Y Khả lắc lắc đầu, mượn cơn gió lạnh, tỉnh táo hơn nhiều. Muốn lách người đi, nhưng người trước mặt lại chặn đường cô. Cô đột nhiên cảnh giác, căn bản không phải chẳng may va phải. Nhìn kỹ lại thì thấy hai gã đàn ông đứng trước mặt cô.

“Cô là Kiều Y Khả?” Trong đó có một người hỏi.

Kiều Y Khả không định trả lời, quay đầu muốn né.

Hai gã kia liếc mắt ra hiệu với nhau, đột nhiên túm Kiều Y Khả kéo qua một bên. Nương theo ánh đèn đường, một gã nhìn kỹ khuôn mặt Kiều Y Khả, nói: “Là cô ta, xinh đẹp giống trong ảnh.”

Đầu óc Kiều Y Khả hoàn toàn thanh tỉnh, biết bản thân rơi vào nguy hiểm. Hai người kia chính xác đến vì cô. Kỳ thật Kiều Y Khả không sợ kẻ xấu. Lúc học múa cô cũng thuận tiện học chút Không Thủ Đạo phòng thân, những kẻ bình thường cô cũng có thể đối phó một trận, nhưng cố tình đêm nay cô uống nhiều lắm, tuy đầu óc tỉnh táo nhưng tay chân không có chút sức lực nào.

Giãy dụa kêu cứu, hai gã kia kinh hoảng, bịt miệng cô kéo đến chỗ âm u.

Mọi biện pháp đều đã dùng hết, nhưng trốn không thoát.

Đêm đông lạnh lẽo, mọi người đều đã sớm về nhà. Chỗ vắng vẻ, căn bản không có ai đến.

Kiều Y Khả tuyệt vọng.

Đêm ấy, như thể tận thế, kiếp này Kiều Y Khả không bao giờ nguyện nhớ lại.

Đêm ấy, thật sự là một cái kết thúc, nhưng chờ đến ngày mai lại hoàn toàn xa rời cuộc sống ước nguyện ban đầu, rời bỏ mọi hạnh phúc có được.

***

Kỷ Thuận Mỹ cũng ngủ một giấc buổi chiều, sau đó giữa đêm tối dài đằng đẵng, nàng ngồi chờ đến bình minh. Có một khắc, lồng ngực đột nhiên đau đớn vô cùng.

Không hiểu sao, nàng nhớ Kiều Y Khả. Không biết Kiều Y Khả trải qua đêm nay thế nào.

Từ khi quen biết Kiều Y Khả, nàng chỉ dựa vào cô, chưa bao giờ chân chính dũng cảm một lần.

“Y Khả, chờ em, lần này em sẽ không để chị thất vọng.” Kỷ Thuận Mỹ nhớ kỹ những lời này, trong lòng nghĩ, có lẽ nhẩm thật lâu Y Khả sẽ nghe được.

Trời vừa sáng, nàng liền đi tìm Kiều Y Khả, sau đó các nàng sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Rốt cục, sương mù tan hết, ngày đông lạnh lẽo, ánh nắng yếu ớt bàng bạc rọi xuống, trả lại ngày mới dáng vẻ xám trắng thê lương.

Kỷ Thuận Mỹ mặc áo khoác, dứt khoát kiên quyết mở cửa phòng, đi ra phía ngoài.

Ngoài ý muốn, Cảnh Tiêu Niên vẫn ngồi trên sô pha, ánh mắt dày đặc tơ máu.

Nàng khẽ giật mình, sau đó không nói gì, tiếp tục đi về phía cổng.

Cần nói gì thì cũng đều đã nói hết tối qua rồi. Hôm nay, bọn họ chính là hai người xa lạ không còn gì để nói.

Cảnh Tiêu Niên đột nhiên đứng dậy, bắt lấy nàng, đau khổ nói: “Thuận Mỹ, đừng đi.”

Chưa bao giờ hắn lại yếu đuối đau thương như thế.

Kỷ Thuận Mỹ ngạc nhiên ngây người, đây là Cảnh Tiêu Niên mà nàng quen thuộc sao? Là Cảnh Tiêu Niên luôn bá đạo ngang ngược luôn không coi ai ra gì sao?

Trong lòng Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên trào dâng cảm giác phức tạp không rõ.

“Thuận Mỹ, anh đã suy nghĩ suốt một đêm rồi, anh nghĩ, anh nghĩ anh thích em, anh vẫn luôn thích em, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy em, bắt đầu từ khoảnh khắc em len lén nhìn anh dưới hàng mi cong ấy, anh đã thích em rồi, nếu không thì em nghĩ vì sao anh lại muốn kết hôn với em? Nhưng mà, em chưa bao giờ khiến anh vui, cho dù anh đối xử tốt với em, em cũng vẫn luôn lạnh như băng kính nhi viễn chi. Thuận Mỹ, đôi khi anh không có cách nào với em cả, anh không biết phải đối xử với em thế nào, anh không biết nên thích một người ra sao, nhưng mà, Thuận Mỹ, anh không muốn rời xa em, nếu em đi rồi, cái nhà này nên làm gì bây giờ? Còn anh nên làm gì đây? Thuận Mỹ, đừng bỏ anh mà đi.”

Hết chương 49
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện