Kiều Y Khả vẫn đợi cho đến khi mọi người đi hết cũng không thấy Kỷ Thuận Mỹ ra, mắt thấy người làm đã bắt đầu quét dọn sân, lúc này mới lưu luyến không nỡ nói tạm biệt với Kỷ thái thái rồi đứng dậy rời đi. Nếu theo tác phong làm việc bình thường của Kiều Y Khả thì khi đi dự những bữa tiệc kiểu này khoảng chừng hơn phân nửa thời gian là sẽ đứng dậy cáo từ, nhưng lần này vì Kỷ Thuận Mỹ mà cô lại phá lệ ở lại chờ, nhưng lại vẫn không đợi được.
Mang theo đôi phần phiền muộn, Kiều Y Khả về rới nhà. Đẩy cửa đi vào, Giảo Nhi đang ngồi ở phòng khách xem tivi cùng Quán Đầu, thấy Kiều Y Khả trở về Quán Đầu liền theo bản năng siết chặt cánh tay đang khoác trên vai Giảo Nhi.
Kiều Y Khả chú ý tới chi tiết nhỏ này, nếu bình thường thì cô cũng chỉ cười nhẹ, nhưng hôm nay lại cảm thấy nó như một sợi dây thừng, siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô tự dưng có chút bực bội, thở không nổi.
Giảo Nhi đứng dậy nhìn cô: “Y Khả, chị về rồi.”
Kiều Y Khả gật gật đầu với Giảo Nhi, không nói gì liền tự vào phòng mình. Đóng cửa phòng, cố ý khoá lại, tiếng khoá cửa vang lên nói cho hai đôi trẻ bên ngoài biết cái bóng đèn vĩ đại này trong chốc lát sẽ không ra ngoài, mà thuận tiện cũng khoá lại một góc để dành cho mình.
Trước mắt chợt hiện lên khuôn mặt an tĩnh động lòng người như ánh trăng rằm của Kỷ Thuận Mỹ. Nàng là một người phụ nữ truyền thống như vậy, nếu có một ngày biết Kiều Y Khả thích con gái, hơn nữa người con gái ấy lại chính là mình thì sẽ có biểu tình thế nào đây. Sẽ coi Kiều Y Khả như quái vật, sợ tới mức né tránh phải không? Kiều Y Khả tự giễu cười cười, cũng không thay quần áo, cứ thế nằm trên giường, miên man suy nghĩ. Những năm gần đây Kiều Y Khả luôn theo chủ trương dũng cảm tiến tới, đoạt lấy những thứ mình muốn, rất ít khi như hôm nay, lại dừng lại đối mặt với bản thân, suy nghĩ tâm sự, rất ít khi sẽ bận tâm tới cảm thụ của một ai đó. Có thể bận tâm, chứng tỏ là đã động tâm và động tình, thực để ý cũng không bỏ xuống được.
Kỷ Thuận Mỹ hoàn hoàn khác biệt với những cô gái trước kia. Phải làm thế nào mới có thể gặp lại nàng đây? Kiều Y Khả gạt bỏ tâm sự qua một bên, vẫn tiếp tục kiên định bước đi về phía trước. Cô phải có được Kỷ Thuận Mỹ. Cô cũng không biết mình yêu thích sự dịu dàng của nàng hay nhìn trúng vẻ bề ngoài xinh đẹp, cô chỉ biết là, Kỷ Thuận Mỹ hoàn toàn không giống những cô gái cô từng quen trước kia. Chưa bao giờ cô lại khát vọng có được người con gái mình thích đến như vậy.
***
Bữa sáng hôm nay là cháo ngô vàng óng cùng bánh bao rau. Tối qua Cảnh Tiêu Niên nói ăn hơi nhiều đồ dầu mỡ, thế nên sáng sớm nay Kỷ Thuận Mỹ liền cố ý chuẩn bị một bữa sáng nhẹ như vậy.
Người đàn ông chẳng qua hơi lăng nhăng, người phụ nữ thì chỉ hơi ít lời một chút, trừ hai điểm này ra, vai trò vợ chồng của hai người coi như cũng xứng. Giống như đúng lúc liền kết thành đôi sống chung, qua một thời gian thực dài cũng liền chấp nhận cứ như vậy.
“Tiêu Niên, em có chuyện muốn nói với anh.” Kỷ Thuận Mỹ thấy tâm tình Cảnh Tiêu Niên không tệ, đột nhiên nhịn không được muốn nói chuyện với hắn. Mấy ngày qua nàng thật sự cảm tháy cực kỳ phiền muộn.
“Nói, chuyện gì.” Cảnh Tiêu Niên vừa ăn vừa đáp lại Kỷ Thuận Mỹ.
“Thuận Duyệt, con bé có bạn trai rồi.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
“Thuận Duyệt? Thuận Duyệt vẫn chỉ là một cô nhóc thôi mà, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám, cũng đại học năm nhất rồi, không nhỏ nữa.” Thuận Mỹ trả lời. Cảnh Tiêu Niên là người bận rộn, không nhớ được tuổi của cô em vợ là chuyện bình thường.
“Ồ, lớn vậy rồi à, lúc chúng ta kết hôn con bé mới lớn chừng này.” Nói xong, Cảnh Tiêu Niên liền khoa tay múa chân một chút.
“Có điều, Thuận Mỹ, mười tám tuổi cũng đến tuổi kết bạn rồi, con gái già nhanh, thừa lúc còn trẻ kiếm một cậu bạn trai cũng đúng.”
Kỷ Thuận Mỹ cười nhạt với câu nói này. Một Cảnh Tiêu Niên lăng nhăng như thế, sẽ không phải coi mọi người khắp thế giới như một cái vườn hoa đấy chứ, mười tám tuổi thì già nhanh? Thật đúng là rắm chó mà. Kỷ Thuận Mỹ nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra, những lời phản nghịch của nàng cũng chỉ để nghĩ thầm mà thôi: “Nhưng mà, Tiêu Niên, gia thế của nhà trai không tốt lắm, em lo ba mình sẽ không đồng ý.” Kỷ Thuận Mỹ nói ra điều mình băn khoăn.
“Không đồng ý? Trong mắt ba em chỉ có tiền, đương nhiên sẽ không đồng ý.” Cảnh Tiêu Niên không chút khách khí chỉ trích ba vợ, tuy lời nói là sự thực nhưng Kỷ Thuận Mỹ nghe thế nào cũng thấy khó lọt tai.
“Ba em làm gì mà chỉ có tiền trong mắt chứ, ba cũng chỉ hy vọng con gái mình được gả cho nhà tốt thôi.” Kỷ Thuận Mỹ tự dối lòng phản bác, mặc dù nàng đương nhiên biết điều Cảnh Tiêu Niên nói là đúng.
“Được rồi, Thuận Mỹ, ba em có suy nghĩ gì em phải rõ hơn tôi. Mấy hôm trước ở lễ đầy tháng của cháu em, ba em kéo tôi đi gặp ông chủ Trương của xí nghiệp Vĩnh Thái, còn không phải bởi vì coi trọng con gái người ta, muốn hỏi cưới cho Thuận Lễ sao?”
“Thuận Lễ nói thằng bé cũng thích Trương tiểu thư, không hẳn là liên hôn hai nhà.” Kỷ Thuận Mỹ trả lời.
“Thích?” Cảnh Tiêu Niên cười lạnh: “Không biết là thích người hay thích tiền nữa.”
Kỷ Thuận Mỹ cũng buông đũa, có chút tức giận, không nói lời nào.
Cảnh Tiêu Niên tiếp tục ăn cơm, nhìn nhìn sắc mặt Kỷ Thuận Mỹ, sau đó nói: “Giận? Được rồi, không nói chuyện này nữa, em nói cho tôi biết chuyện về Thuận Duyệt, có phải muốn xin tôi giúp không?”
Mặt Kỷ Thuận Mỹ đỏ lên, nàng lại bị nhìn thấu, nhưng mà loại tình cảnh phu xướng phụ tuỳ hài hoà này còn không phải cảnh chỉ tồn tại trong ảo tưởng của nàng sao? “Tiêu Niên, em chỉ là nghĩ nếu có cơ hội anh khuyên ba em một chút, chuyện của Thuận Duyệt cứ để cho con bé tự mình làm chủ đi.”
Cảnh Tiêu Niên không nói gì, tiếp tục ăn xong bữa sáng, dùng khăn lau miệng, vừa đi về phía phòng quần áo, vừa nói với Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, một ông anh rể lại đi xen vào việc yêu đương của em vợ, chuyện này em nghĩ cũng hơi quá đó. Chuyện của Thuận Duyệt phải để con bé tự mình lo, em nói với nàng đi, tự giải quyết cho tốt, học tập người khác ấy.”
Kỷ Thuận Mỹ ngồi trên ghế, ngẩn người. Nàng cũng biết cầu xin Cảnh Tiêu Niên việc này thì có phần hơi nhắm mắt thử bừa khi tuyệt vọng. Cảnh Tiêu Niên là một người đàn ông họ khác, sao có thể bất chấp đi quản chuyện của con gái nhà họ Kỷ được. Thuận Duyệt khác với Thuận Mỹ, cá tính mạnh mẽ, hành động theo cảm tính. Thuận Mỹ vừa nghĩ đến việc vào một ngày không xa, ba mình bùng nổ cơn giận, Thuận Duyệt thề chết phản kháng liền cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể sắp tận thế đến nơi vậy.
Đến tột cùng thì ba mạnh hơn hay Thuận Duyệt hơn, Thuận Mỹ đều không thể kết luận chắc chắn, nàng chỉ biết là nếu thật sự đến lúc phát sinh xung đột mãnh liệt thì gia đình ấy chắc chắn sẽ sụp đổ. Hoặc là Thuận Duyệt rời nhà, hoặc là Thuận Duyệt từ bỏ, vô luận chọn lựa thế nào thì đối với Thuận Duyệt mà nói cũng đều là kết quả không hy vọng phải nhận được. Thuận Mỹ không mong em gái mình chịu tổn thương, nhưng nghĩ tới việc thuyết phục Thuận Duyệt buông tha cho hạnh phúc của mình thì nàng lại không có lý do gì để khuyên cả. Muốn trách thì cũng chỉ trách các nàng đều sinh ra ở Kỷ gia. Từ khi sinh ra, con gái nhà họ Kỷ chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Ăn xong điểm tâm, dì giúp việc cũng tới, bắt đầu thu dọn bát đĩa. Kỷ Thuận Mỹ không có việc gì làm liền trở về phòng ngủ, muốn tìm một quyển sách để đọc. Tuy rằng cuộc sống bình thản không có tình yêu, cả đời này có thể cũng không tìm được cái gì gọi là tình yêu đích thực, nhưng Kỷ Thuận Mỹ vẫn rất thích xem tiểu thuyết tình yêu, thích xem nhân vật chính phân phân hợp hợp, chia ly rồi đoàn tụ, thích sau những khó khăn hiểu lầm sẽ xuất hiện hi vọng về một kết cục đại đoàn viên, thích mỗi khi khép lại quyển sách, thở dài một hơi, cảm thấy vui vẻ vì những người có tình rồi sẽ đến được với nhau. Chỉ có ở trong sách, trong câu chuyện của người khác, bị cảm động lây thì Kỷ Thuận Mỹ mới có thể không chút cố kỵ hưởng thụ hương vị tình yêu một lần.
Cầm quyển sách mới đọc được một nửa mấy ngày trước đặt trên bàn trang điểm lên, chán chường tựa lên giường, chuẩn bị đọc nốt. Vừa mở ra, một tấm danh thiếp nho nhỏ liền rớt xuống, Kỷ Thuận Mỹ nhặt lên nhìn, mặt trên viết tên một người, là “Kiều Y Khả.”
Trước mắt hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp tự tin, như thể nghe thấy chất giọng thanh thuý kia đang nói: “Rượu ngon mặc dù mê người nhưng cũng không thể uống bừa như vậy.”
Kỷ Thuận Mỹ không khỏi mỉm cười, Kiều Y Khả, nàng đương nhiên vẫn nhớ rõ, tối hôm đó các nàng uống rượu chuyện trò thực sảng khoái. Kết hôn năm năm, Kỷ Thuận Mỹ không có người bạn nào có thể kết giao, bạn học trước kia cũng rất ít khi liên lạc. Có đôi khi ngồi ngẩn người cả một ngày, đều cảm thấy khả năng ngôn ngữ cũng thoái hoá, cho nên trò chuyện tâm đầu ý hợp với Kiều Y Khả đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với nàng.
Nhìn số điện thoại trên tấm danh thiếp, Kỷ Thuận Mỹ có loại xúc động muốn gọi cho người kia, nhưng lại nghĩ, gọi rồi sẽ nói gì đây? Nàng không quá muốn tham gia chương trình học thể dục thẩm mỹ, nhưng nếu nói chỉ muốn tìm Kiều Y Khả để trò chuyện thì các nàng chỉ là bèo nước gặp nhau, có phải có vẻ quá nhiệt tình đường đột không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Thuận Mỹ phiền muộn thu hồi danh thiếp, kiềm chế nỗi xúc động vừa rồi. Có lẽ người ta đã sớm quên mất nàng, nàng là một người không thú vị chút nào mà. Trước khi kết hôn Kỷ Thuận Mỹ đã cảm thấy mình là người ít nói hướng nội, nhưng cũng không tính là quá vô vị. Sau khi kết hôn, Cảnh Tiêu Niên nhắc đi nhắc lại chuyện đó khiến Kỷ Thuận Mỹ cực tin tưởng bản thân là một người vô vị, một người phụ nữ không khiến ai ưa thích.
Kiều Y Khả nói: “Tôi chỉ là người bình thường, dựa vào năng lực của bản thân để kiếm cơm ăn.” Còn Kỷ Thuận Mỹ thì sao, ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một con ký sinh trùng dựa vào Cảnh Tiêu Niên mà thôi.
Căn nhà sâu hun hút, mặc dù ánh mặt trời chỉ cách một bước chân, nhưng mà đẩy cửa ra, nhìn thế giới ngập tràn sắc màu bên ngoài, việc đó đối với bà chủ Kỷ Thuận Mỹ mà nói vẫn cảm thấy rất tự ti.
Hết chương 8
Mang theo đôi phần phiền muộn, Kiều Y Khả về rới nhà. Đẩy cửa đi vào, Giảo Nhi đang ngồi ở phòng khách xem tivi cùng Quán Đầu, thấy Kiều Y Khả trở về Quán Đầu liền theo bản năng siết chặt cánh tay đang khoác trên vai Giảo Nhi.
Kiều Y Khả chú ý tới chi tiết nhỏ này, nếu bình thường thì cô cũng chỉ cười nhẹ, nhưng hôm nay lại cảm thấy nó như một sợi dây thừng, siết chặt lấy trái tim cô, khiến cô tự dưng có chút bực bội, thở không nổi.
Giảo Nhi đứng dậy nhìn cô: “Y Khả, chị về rồi.”
Kiều Y Khả gật gật đầu với Giảo Nhi, không nói gì liền tự vào phòng mình. Đóng cửa phòng, cố ý khoá lại, tiếng khoá cửa vang lên nói cho hai đôi trẻ bên ngoài biết cái bóng đèn vĩ đại này trong chốc lát sẽ không ra ngoài, mà thuận tiện cũng khoá lại một góc để dành cho mình.
Trước mắt chợt hiện lên khuôn mặt an tĩnh động lòng người như ánh trăng rằm của Kỷ Thuận Mỹ. Nàng là một người phụ nữ truyền thống như vậy, nếu có một ngày biết Kiều Y Khả thích con gái, hơn nữa người con gái ấy lại chính là mình thì sẽ có biểu tình thế nào đây. Sẽ coi Kiều Y Khả như quái vật, sợ tới mức né tránh phải không? Kiều Y Khả tự giễu cười cười, cũng không thay quần áo, cứ thế nằm trên giường, miên man suy nghĩ. Những năm gần đây Kiều Y Khả luôn theo chủ trương dũng cảm tiến tới, đoạt lấy những thứ mình muốn, rất ít khi như hôm nay, lại dừng lại đối mặt với bản thân, suy nghĩ tâm sự, rất ít khi sẽ bận tâm tới cảm thụ của một ai đó. Có thể bận tâm, chứng tỏ là đã động tâm và động tình, thực để ý cũng không bỏ xuống được.
Kỷ Thuận Mỹ hoàn hoàn khác biệt với những cô gái trước kia. Phải làm thế nào mới có thể gặp lại nàng đây? Kiều Y Khả gạt bỏ tâm sự qua một bên, vẫn tiếp tục kiên định bước đi về phía trước. Cô phải có được Kỷ Thuận Mỹ. Cô cũng không biết mình yêu thích sự dịu dàng của nàng hay nhìn trúng vẻ bề ngoài xinh đẹp, cô chỉ biết là, Kỷ Thuận Mỹ hoàn toàn không giống những cô gái cô từng quen trước kia. Chưa bao giờ cô lại khát vọng có được người con gái mình thích đến như vậy.
***
Bữa sáng hôm nay là cháo ngô vàng óng cùng bánh bao rau. Tối qua Cảnh Tiêu Niên nói ăn hơi nhiều đồ dầu mỡ, thế nên sáng sớm nay Kỷ Thuận Mỹ liền cố ý chuẩn bị một bữa sáng nhẹ như vậy.
Người đàn ông chẳng qua hơi lăng nhăng, người phụ nữ thì chỉ hơi ít lời một chút, trừ hai điểm này ra, vai trò vợ chồng của hai người coi như cũng xứng. Giống như đúng lúc liền kết thành đôi sống chung, qua một thời gian thực dài cũng liền chấp nhận cứ như vậy.
“Tiêu Niên, em có chuyện muốn nói với anh.” Kỷ Thuận Mỹ thấy tâm tình Cảnh Tiêu Niên không tệ, đột nhiên nhịn không được muốn nói chuyện với hắn. Mấy ngày qua nàng thật sự cảm tháy cực kỳ phiền muộn.
“Nói, chuyện gì.” Cảnh Tiêu Niên vừa ăn vừa đáp lại Kỷ Thuận Mỹ.
“Thuận Duyệt, con bé có bạn trai rồi.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói.
“Thuận Duyệt? Thuận Duyệt vẫn chỉ là một cô nhóc thôi mà, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám, cũng đại học năm nhất rồi, không nhỏ nữa.” Thuận Mỹ trả lời. Cảnh Tiêu Niên là người bận rộn, không nhớ được tuổi của cô em vợ là chuyện bình thường.
“Ồ, lớn vậy rồi à, lúc chúng ta kết hôn con bé mới lớn chừng này.” Nói xong, Cảnh Tiêu Niên liền khoa tay múa chân một chút.
“Có điều, Thuận Mỹ, mười tám tuổi cũng đến tuổi kết bạn rồi, con gái già nhanh, thừa lúc còn trẻ kiếm một cậu bạn trai cũng đúng.”
Kỷ Thuận Mỹ cười nhạt với câu nói này. Một Cảnh Tiêu Niên lăng nhăng như thế, sẽ không phải coi mọi người khắp thế giới như một cái vườn hoa đấy chứ, mười tám tuổi thì già nhanh? Thật đúng là rắm chó mà. Kỷ Thuận Mỹ nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra, những lời phản nghịch của nàng cũng chỉ để nghĩ thầm mà thôi: “Nhưng mà, Tiêu Niên, gia thế của nhà trai không tốt lắm, em lo ba mình sẽ không đồng ý.” Kỷ Thuận Mỹ nói ra điều mình băn khoăn.
“Không đồng ý? Trong mắt ba em chỉ có tiền, đương nhiên sẽ không đồng ý.” Cảnh Tiêu Niên không chút khách khí chỉ trích ba vợ, tuy lời nói là sự thực nhưng Kỷ Thuận Mỹ nghe thế nào cũng thấy khó lọt tai.
“Ba em làm gì mà chỉ có tiền trong mắt chứ, ba cũng chỉ hy vọng con gái mình được gả cho nhà tốt thôi.” Kỷ Thuận Mỹ tự dối lòng phản bác, mặc dù nàng đương nhiên biết điều Cảnh Tiêu Niên nói là đúng.
“Được rồi, Thuận Mỹ, ba em có suy nghĩ gì em phải rõ hơn tôi. Mấy hôm trước ở lễ đầy tháng của cháu em, ba em kéo tôi đi gặp ông chủ Trương của xí nghiệp Vĩnh Thái, còn không phải bởi vì coi trọng con gái người ta, muốn hỏi cưới cho Thuận Lễ sao?”
“Thuận Lễ nói thằng bé cũng thích Trương tiểu thư, không hẳn là liên hôn hai nhà.” Kỷ Thuận Mỹ trả lời.
“Thích?” Cảnh Tiêu Niên cười lạnh: “Không biết là thích người hay thích tiền nữa.”
Kỷ Thuận Mỹ cũng buông đũa, có chút tức giận, không nói lời nào.
Cảnh Tiêu Niên tiếp tục ăn cơm, nhìn nhìn sắc mặt Kỷ Thuận Mỹ, sau đó nói: “Giận? Được rồi, không nói chuyện này nữa, em nói cho tôi biết chuyện về Thuận Duyệt, có phải muốn xin tôi giúp không?”
Mặt Kỷ Thuận Mỹ đỏ lên, nàng lại bị nhìn thấu, nhưng mà loại tình cảnh phu xướng phụ tuỳ hài hoà này còn không phải cảnh chỉ tồn tại trong ảo tưởng của nàng sao? “Tiêu Niên, em chỉ là nghĩ nếu có cơ hội anh khuyên ba em một chút, chuyện của Thuận Duyệt cứ để cho con bé tự mình làm chủ đi.”
Cảnh Tiêu Niên không nói gì, tiếp tục ăn xong bữa sáng, dùng khăn lau miệng, vừa đi về phía phòng quần áo, vừa nói với Thuận Mỹ: “Thuận Mỹ, một ông anh rể lại đi xen vào việc yêu đương của em vợ, chuyện này em nghĩ cũng hơi quá đó. Chuyện của Thuận Duyệt phải để con bé tự mình lo, em nói với nàng đi, tự giải quyết cho tốt, học tập người khác ấy.”
Kỷ Thuận Mỹ ngồi trên ghế, ngẩn người. Nàng cũng biết cầu xin Cảnh Tiêu Niên việc này thì có phần hơi nhắm mắt thử bừa khi tuyệt vọng. Cảnh Tiêu Niên là một người đàn ông họ khác, sao có thể bất chấp đi quản chuyện của con gái nhà họ Kỷ được. Thuận Duyệt khác với Thuận Mỹ, cá tính mạnh mẽ, hành động theo cảm tính. Thuận Mỹ vừa nghĩ đến việc vào một ngày không xa, ba mình bùng nổ cơn giận, Thuận Duyệt thề chết phản kháng liền cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể sắp tận thế đến nơi vậy.
Đến tột cùng thì ba mạnh hơn hay Thuận Duyệt hơn, Thuận Mỹ đều không thể kết luận chắc chắn, nàng chỉ biết là nếu thật sự đến lúc phát sinh xung đột mãnh liệt thì gia đình ấy chắc chắn sẽ sụp đổ. Hoặc là Thuận Duyệt rời nhà, hoặc là Thuận Duyệt từ bỏ, vô luận chọn lựa thế nào thì đối với Thuận Duyệt mà nói cũng đều là kết quả không hy vọng phải nhận được. Thuận Mỹ không mong em gái mình chịu tổn thương, nhưng nghĩ tới việc thuyết phục Thuận Duyệt buông tha cho hạnh phúc của mình thì nàng lại không có lý do gì để khuyên cả. Muốn trách thì cũng chỉ trách các nàng đều sinh ra ở Kỷ gia. Từ khi sinh ra, con gái nhà họ Kỷ chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Ăn xong điểm tâm, dì giúp việc cũng tới, bắt đầu thu dọn bát đĩa. Kỷ Thuận Mỹ không có việc gì làm liền trở về phòng ngủ, muốn tìm một quyển sách để đọc. Tuy rằng cuộc sống bình thản không có tình yêu, cả đời này có thể cũng không tìm được cái gì gọi là tình yêu đích thực, nhưng Kỷ Thuận Mỹ vẫn rất thích xem tiểu thuyết tình yêu, thích xem nhân vật chính phân phân hợp hợp, chia ly rồi đoàn tụ, thích sau những khó khăn hiểu lầm sẽ xuất hiện hi vọng về một kết cục đại đoàn viên, thích mỗi khi khép lại quyển sách, thở dài một hơi, cảm thấy vui vẻ vì những người có tình rồi sẽ đến được với nhau. Chỉ có ở trong sách, trong câu chuyện của người khác, bị cảm động lây thì Kỷ Thuận Mỹ mới có thể không chút cố kỵ hưởng thụ hương vị tình yêu một lần.
Cầm quyển sách mới đọc được một nửa mấy ngày trước đặt trên bàn trang điểm lên, chán chường tựa lên giường, chuẩn bị đọc nốt. Vừa mở ra, một tấm danh thiếp nho nhỏ liền rớt xuống, Kỷ Thuận Mỹ nhặt lên nhìn, mặt trên viết tên một người, là “Kiều Y Khả.”
Trước mắt hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp tự tin, như thể nghe thấy chất giọng thanh thuý kia đang nói: “Rượu ngon mặc dù mê người nhưng cũng không thể uống bừa như vậy.”
Kỷ Thuận Mỹ không khỏi mỉm cười, Kiều Y Khả, nàng đương nhiên vẫn nhớ rõ, tối hôm đó các nàng uống rượu chuyện trò thực sảng khoái. Kết hôn năm năm, Kỷ Thuận Mỹ không có người bạn nào có thể kết giao, bạn học trước kia cũng rất ít khi liên lạc. Có đôi khi ngồi ngẩn người cả một ngày, đều cảm thấy khả năng ngôn ngữ cũng thoái hoá, cho nên trò chuyện tâm đầu ý hợp với Kiều Y Khả đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với nàng.
Nhìn số điện thoại trên tấm danh thiếp, Kỷ Thuận Mỹ có loại xúc động muốn gọi cho người kia, nhưng lại nghĩ, gọi rồi sẽ nói gì đây? Nàng không quá muốn tham gia chương trình học thể dục thẩm mỹ, nhưng nếu nói chỉ muốn tìm Kiều Y Khả để trò chuyện thì các nàng chỉ là bèo nước gặp nhau, có phải có vẻ quá nhiệt tình đường đột không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Thuận Mỹ phiền muộn thu hồi danh thiếp, kiềm chế nỗi xúc động vừa rồi. Có lẽ người ta đã sớm quên mất nàng, nàng là một người không thú vị chút nào mà. Trước khi kết hôn Kỷ Thuận Mỹ đã cảm thấy mình là người ít nói hướng nội, nhưng cũng không tính là quá vô vị. Sau khi kết hôn, Cảnh Tiêu Niên nhắc đi nhắc lại chuyện đó khiến Kỷ Thuận Mỹ cực tin tưởng bản thân là một người vô vị, một người phụ nữ không khiến ai ưa thích.
Kiều Y Khả nói: “Tôi chỉ là người bình thường, dựa vào năng lực của bản thân để kiếm cơm ăn.” Còn Kỷ Thuận Mỹ thì sao, ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một con ký sinh trùng dựa vào Cảnh Tiêu Niên mà thôi.
Căn nhà sâu hun hút, mặc dù ánh mặt trời chỉ cách một bước chân, nhưng mà đẩy cửa ra, nhìn thế giới ngập tràn sắc màu bên ngoài, việc đó đối với bà chủ Kỷ Thuận Mỹ mà nói vẫn cảm thấy rất tự ti.
Hết chương 8
Danh sách chương