Bắp cải thảo cùng tôm của ngày là loại nhân sủi cảo mà Điền Điềm thích nhất, từ lúc nhỏ đã thích, lại chỉ có thể ăn được một lần vào dịp năm mới.
Thiệu Huy nấu quả thật rất ngon, đến sủi cảo mà hắn cũng có thể làm thành từng miếng xinh xắn ngay ngắn như vậy.
Sủi cảo trên bàn vẫn còn đang bốc hơi nóng hổi, nhưng người nấu nó đã không còn bên cạnh y nữa.
——————
"Anh đối với chưa từng chỉ là trợ lý đơn giản như vậy. Cũng không phải vẻn vẹn bởi vì thói quen mà muốn giữ em ở bên người."
Điền Điềm nhớ tới vẻ mặt ủ dột của Thiệu Huy, cùng với câu nói như chặt đinh chém sắt của hắn.
"Anh sẽ cố gắng chứng minh cho em thấy."
——————
"Chứng minh?" Điền Điềm đâm một cái sủi cảo rồi nhét vào miệng, rõ ràng không có chấm giấm, lại chua đến nước mắt giàn giụa.
"Anh có thể chứng minh cái con khỉ."
Điền Điềm mắng ra tiếng, những cái khác không nói, Thiệu Huy người này thật sự không biết nói chuyện, hắn từ nhỏ đã sống trong sự khoa trương thổi phồng cùng sùng bái của mọi người, vẫn luôn là thiên chi kiêu tử.
Làm gì có chuyện hắn học lấy lòng ai đó, đừng nói đến chuyện miệng lưỡi ngọt ngào để dỗ người khác.
Muốn Thiệu Huy nói lời ngon tiếng ngọt gì đó, không bằng giết hắn còn nhanh hơn.
Điền Điềm nuốt sủi cảo, lại đâm một cái khác ăn, rõ ràng là thơm ngon như vậy, nhưng y gần như nếm không ra mùi vị gì.
Điền Điềm buông xuống đũa, thở dài, y không nhịn được mở miệng.
"Điền Điềm, mày rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"
Rốt cuộc muốn cái gì, bản thân y cũng không biết.
Y vừa không bỏ được Thiệu Huy, hi vọng đối phương có thể toàn tâm toàn ý đối với y, rồi lại không thể tự kiềm chế mà hoài nghi mối quan hệ giữa hai người.
Đã hiểu rõ bản tính của Thiệu Huy, tại sao y lại còn cưỡng cầu những chuyện biết trước là không thể?
"Chỉ cần có thể ở bên anh ấy một lần nữa là được rồi."
Điền Điềm nằm nhoài trên bàn lẩm bẩm.
"Vì sao lại cứ xoắn xuýt, lo sợ bất an như vậy?"
Điền Điềm không nhịn được tự giễu —— mình cũng thật là vừa không có tiền đồ lại còn tự kiêu.
——————
Bữa cơm này ăn đến Điền Điềm không tiêu hóa được, ăn xong lâu rồi mà y vẫn cảm thấy bụng hơi chướng, ở nhà thì đứng ngồi không yên.
Điền Điềm suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định xuống lầu đi dạo.
Hôm nay không khí đã chuyển lạnh, đã giữa trưa nhưng cũng không thấy nóng lắm, Điền Điềm đi đi lại lại trong tiểu khu, gió lạnh thổi qua giúp y dễ chịu hơn nhiều, chỉ là vừa quay người lại gặp được một người đã lâu không gặp.
"Điền Điềm, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu."
Điền Điềm nhìn người trước mặt vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, khó có thể tin mở miệng: "Tìm tôi?"
Nụ cười của người mới đến càng ngày càng xán lạn: "Đã lâu không gặp, Điền Điềm."
Điền Điềm đẩy đẩy mắt kính, che giấu rung động nơi đáy mắt, cười nói: "Đường tiên sinh, anh có chuyện gì không?"
Editor: cuối cùng anh Đường đã trở lại, mọi người còn nhớ anh không?
Thiệu Huy nấu quả thật rất ngon, đến sủi cảo mà hắn cũng có thể làm thành từng miếng xinh xắn ngay ngắn như vậy.
Sủi cảo trên bàn vẫn còn đang bốc hơi nóng hổi, nhưng người nấu nó đã không còn bên cạnh y nữa.
——————
"Anh đối với chưa từng chỉ là trợ lý đơn giản như vậy. Cũng không phải vẻn vẹn bởi vì thói quen mà muốn giữ em ở bên người."
Điền Điềm nhớ tới vẻ mặt ủ dột của Thiệu Huy, cùng với câu nói như chặt đinh chém sắt của hắn.
"Anh sẽ cố gắng chứng minh cho em thấy."
——————
"Chứng minh?" Điền Điềm đâm một cái sủi cảo rồi nhét vào miệng, rõ ràng không có chấm giấm, lại chua đến nước mắt giàn giụa.
"Anh có thể chứng minh cái con khỉ."
Điền Điềm mắng ra tiếng, những cái khác không nói, Thiệu Huy người này thật sự không biết nói chuyện, hắn từ nhỏ đã sống trong sự khoa trương thổi phồng cùng sùng bái của mọi người, vẫn luôn là thiên chi kiêu tử.
Làm gì có chuyện hắn học lấy lòng ai đó, đừng nói đến chuyện miệng lưỡi ngọt ngào để dỗ người khác.
Muốn Thiệu Huy nói lời ngon tiếng ngọt gì đó, không bằng giết hắn còn nhanh hơn.
Điền Điềm nuốt sủi cảo, lại đâm một cái khác ăn, rõ ràng là thơm ngon như vậy, nhưng y gần như nếm không ra mùi vị gì.
Điền Điềm buông xuống đũa, thở dài, y không nhịn được mở miệng.
"Điền Điềm, mày rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"
Rốt cuộc muốn cái gì, bản thân y cũng không biết.
Y vừa không bỏ được Thiệu Huy, hi vọng đối phương có thể toàn tâm toàn ý đối với y, rồi lại không thể tự kiềm chế mà hoài nghi mối quan hệ giữa hai người.
Đã hiểu rõ bản tính của Thiệu Huy, tại sao y lại còn cưỡng cầu những chuyện biết trước là không thể?
"Chỉ cần có thể ở bên anh ấy một lần nữa là được rồi."
Điền Điềm nằm nhoài trên bàn lẩm bẩm.
"Vì sao lại cứ xoắn xuýt, lo sợ bất an như vậy?"
Điền Điềm không nhịn được tự giễu —— mình cũng thật là vừa không có tiền đồ lại còn tự kiêu.
——————
Bữa cơm này ăn đến Điền Điềm không tiêu hóa được, ăn xong lâu rồi mà y vẫn cảm thấy bụng hơi chướng, ở nhà thì đứng ngồi không yên.
Điền Điềm suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định xuống lầu đi dạo.
Hôm nay không khí đã chuyển lạnh, đã giữa trưa nhưng cũng không thấy nóng lắm, Điền Điềm đi đi lại lại trong tiểu khu, gió lạnh thổi qua giúp y dễ chịu hơn nhiều, chỉ là vừa quay người lại gặp được một người đã lâu không gặp.
"Điền Điềm, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu."
Điền Điềm nhìn người trước mặt vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, khó có thể tin mở miệng: "Tìm tôi?"
Nụ cười của người mới đến càng ngày càng xán lạn: "Đã lâu không gặp, Điền Điềm."
Điền Điềm đẩy đẩy mắt kính, che giấu rung động nơi đáy mắt, cười nói: "Đường tiên sinh, anh có chuyện gì không?"
Editor: cuối cùng anh Đường đã trở lại, mọi người còn nhớ anh không?
Danh sách chương