Điền Điềm bị giằng co cả đêm, nên y ngủ được rất ngon, bởi vì còn có chuyện trong công ty, rất sớm Thiệu Huy đã ra khỏi nhà đi làm, Điền Điềm là kim bài trợ lý nhưng lại trốn làm, vui vui vẻ vẻ nằm ngủ nướng.
"Tiểu Điềm, hôm qua ngủ ngon không con?"
Điền Điềm vừa rời giường, mới bước xuống lầu trùng hợp nhìn thấy mẹ Thiệu đang ăn sáng trên bàn.
"Con ngủ rất ngon, chào buổi sáng, mẹ."
Mẹ Thiệu nhìn y, yêu thương nói: "Con đói bụng không, qua đây ăn cháo với mẹ này."
Điền Điềm nhìn bộ chén đĩa trống trên bàn, ngay lập tức đồng ý: "Dạ."
——————
Thiệu gia không thích mướn quá nhiều người hầu, đặc biệt là chuyện nấu nướng, đại đa số đều là tự nấu.
Mẹ Thiệu thích ăn ngọt, cho nên trước mặt bà tô cháo ngọt đặc biệt do Thiệu đổng nấu riêng cho bà.
Trộn gạo nếp và gạo tẻ với nhau, nấu cùng sữa đậu nành và bột khoai từ, nấu với lửa nhỏ trong bốn mươi phút, rồi thêm đường phèn.
Chỉ cần ngửi mùi thơm phức kia cũng đủ biết cháo ngon thế nào.
"Bữa sáng của con mẹ hâm trong nồi chưa lấy ra, để mẹ đi lấy cho con."
Điền Điềm không từ chối, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn.
Người trong Thiệu gia đối với y, thật sự rất tốt.
Thật sự coi y là người một nhà, đối với việc này, Điền Điềm vẫn luôn cảm kích trong lòng.
Mẹ Thiệu hai tay cầm bát, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước mặt Điền Điềm: "Ăn nhanh kẻo nguội."
Điền Điềm nhìn tô cháo trước mặt, rõ ràng khác với cháo của mẹ Thiệu, ngẩn người.
"Cháo của con là?"
Mẹ Thiệu mím môi cười nói: "Huy Huy biết con không thích ăn ngọt, đặc biệt nấu cháo hải sản cho con đó."
Điền Điềm dùng muỗng khuấy khuấy, thịt cua, tôm cùng sườn non, hành và ngò xanh biếc đã được cắt nhuyễn, nếm một miếng, trong bát cháo không chỉ có mùi sữa bò thơm ngát, còn có gừng sợi và cải bắc thảo giòn giòn ngon miệng.
"Có ngon không con?"
"Rất ngon!" Điền Điềm thiếu chút nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi.
"Vậy thì tốt rồi." Mẹ Thiệu cố ý cười nói, "Hồi nãy mẹ muốn nếm thử một miếng, Huy Huy còn chết sống không chịu, chỉ sợ con ăn không đủ."
"Mẹ, mẹ nếm thử đi..." Điền Điềm đẩy tô qua, "Hay là con đi lấy một tô khác múc ra cho mẹ."
Nói xong liền muốn đứng dậy, mẹ Thiệu phải vội vội vàng vàng kéo y lại.
"Mẹ ăn không nổi nữa rồi, ăn hết tô cháo của ba con mẹ cũng đã no lắm rồi."
Mẹ Thiệu xoa xoa tóc Điền Điềm, cười nói: "Mẹ chỉ muốn nói, cha con hai người đó thật sự rất giống nhau, đều không nói được câu nào ra hồn cả, nhưng cách bày tỏ tình yêu lại giống nhau."
"Mẹ..."
Mẹ Thiệu ôn nhu xoa hai bên thái dương Điền Điềm.
"Hiếm khi chỉ có hai chúng ta ở nhà, nói chuyện phiếm với mẹ, được không con?"
"Tiểu Điềm, hôm qua ngủ ngon không con?"
Điền Điềm vừa rời giường, mới bước xuống lầu trùng hợp nhìn thấy mẹ Thiệu đang ăn sáng trên bàn.
"Con ngủ rất ngon, chào buổi sáng, mẹ."
Mẹ Thiệu nhìn y, yêu thương nói: "Con đói bụng không, qua đây ăn cháo với mẹ này."
Điền Điềm nhìn bộ chén đĩa trống trên bàn, ngay lập tức đồng ý: "Dạ."
——————
Thiệu gia không thích mướn quá nhiều người hầu, đặc biệt là chuyện nấu nướng, đại đa số đều là tự nấu.
Mẹ Thiệu thích ăn ngọt, cho nên trước mặt bà tô cháo ngọt đặc biệt do Thiệu đổng nấu riêng cho bà.
Trộn gạo nếp và gạo tẻ với nhau, nấu cùng sữa đậu nành và bột khoai từ, nấu với lửa nhỏ trong bốn mươi phút, rồi thêm đường phèn.
Chỉ cần ngửi mùi thơm phức kia cũng đủ biết cháo ngon thế nào.
"Bữa sáng của con mẹ hâm trong nồi chưa lấy ra, để mẹ đi lấy cho con."
Điền Điềm không từ chối, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn.
Người trong Thiệu gia đối với y, thật sự rất tốt.
Thật sự coi y là người một nhà, đối với việc này, Điền Điềm vẫn luôn cảm kích trong lòng.
Mẹ Thiệu hai tay cầm bát, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước mặt Điền Điềm: "Ăn nhanh kẻo nguội."
Điền Điềm nhìn tô cháo trước mặt, rõ ràng khác với cháo của mẹ Thiệu, ngẩn người.
"Cháo của con là?"
Mẹ Thiệu mím môi cười nói: "Huy Huy biết con không thích ăn ngọt, đặc biệt nấu cháo hải sản cho con đó."
Điền Điềm dùng muỗng khuấy khuấy, thịt cua, tôm cùng sườn non, hành và ngò xanh biếc đã được cắt nhuyễn, nếm một miếng, trong bát cháo không chỉ có mùi sữa bò thơm ngát, còn có gừng sợi và cải bắc thảo giòn giòn ngon miệng.
"Có ngon không con?"
"Rất ngon!" Điền Điềm thiếu chút nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi.
"Vậy thì tốt rồi." Mẹ Thiệu cố ý cười nói, "Hồi nãy mẹ muốn nếm thử một miếng, Huy Huy còn chết sống không chịu, chỉ sợ con ăn không đủ."
"Mẹ, mẹ nếm thử đi..." Điền Điềm đẩy tô qua, "Hay là con đi lấy một tô khác múc ra cho mẹ."
Nói xong liền muốn đứng dậy, mẹ Thiệu phải vội vội vàng vàng kéo y lại.
"Mẹ ăn không nổi nữa rồi, ăn hết tô cháo của ba con mẹ cũng đã no lắm rồi."
Mẹ Thiệu xoa xoa tóc Điền Điềm, cười nói: "Mẹ chỉ muốn nói, cha con hai người đó thật sự rất giống nhau, đều không nói được câu nào ra hồn cả, nhưng cách bày tỏ tình yêu lại giống nhau."
"Mẹ..."
Mẹ Thiệu ôn nhu xoa hai bên thái dương Điền Điềm.
"Hiếm khi chỉ có hai chúng ta ở nhà, nói chuyện phiếm với mẹ, được không con?"
Danh sách chương