Mạnh Sơ Hi cẩn thận mang những cây ớt cay đầy bùn đất trở về, vừa ra Nghiêm phủ, nàng đã hào hứng mở miệng: "Thanh Ngô, nàng có biết đây là cái gì không?"
Vốn dĩ trước đây Chu Thanh Ngô không biết, nhưng trải qua Nghiêm Khiêm miêu tả, nàng liền nhớ tới một loại gia vị mà Mạnh Sơ Hi tâm tâm niệm niệm gọi là ớt. Nhìn Mạnh Sơ Hi đang vui vẻ như một đứa trẻ, Chu Thanh Ngô mi mắt cong cong, duỗi tay nói:
Ớt cay, đúng không?
Mạnh Sơ Hi liên tục gật đầu, hai tròng mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm Chu Thanh Ngô, ánh mắt nhu hòa đến muốn tan thành nước, nhẹ giọng nói: "Thanh Ngô nhà ta làm sao tốt như vậy."
Tiểu cô nương luôn ghi tạc những lời nàng nói trong lòng, vừa rồi nàng mới biểu lộ ra kinh hỉ cùng yêu thích, nàng ấy liền thay nàng ra mặt mua loại đồ vật trước nay chưa từng thấy này.
Chu Thanh Ngô bị lời này của nàng làm cho đỏ mặt, rồi lại luyến tiếc né tránh tầm mắt ôn nhu kia, liền ngoan ngoãn nhìn nàng, càng nhìn mặt càng hồng.
Cô gái nhỏ đáng yêu như vậy khiến Mạnh Sơ Hi càng thêm tâm động, nhịn không được muốn đi qua hôn nàng, rồi lại chỉ có thể áp xuống đi nở nụ cười:
"Chúng ta đi mua khoai lang giống, sau đó chạy nhanh trở về trồng chúng nó."
So với mua củ khoai giống, thì mua cây giống càng lợi ích thực tế, bởi vì dây khoai lang có thể trồng, cắt ra một đoạn trực tiếp vùi trong đất là có thể trưởng thành, sân nhà các nàng còn dư lại không nhiều lắm, mua một ít cây giống là đủ rồi.
Đêm qua trời đổ một trận mưa rào, hôm nay mặt trời còn chưa ló dạng, thời tiết này rất thích hợp trồng khoai lang đỏ.
Sau khi trở về hai người không dám trì hoãn, vội vàng đem khoai lang giống cùng sáu cây ớt nhỏ trồng tốt. Mạnh Sơ Hi xem cây ớt thật quý giá, trực tiếp trồng trong sân, dùng cành trúc làm rào chắn, miễn cho bị gà trong nhà làm hại.
Ngắm những cây ớt cay, Mạnh Sơ Hi trong lòng vui mừng một trận, nàng đều có thể nghĩ đến năm sau sẽ nấu món gì, năm đầu thu hoạch trái cũng không bao nhiêu, nhưng hạt giống có thể lưu trữ, năm thứ hai đã có thể tùy tiện ăn.
Cơm nước xong Mạnh Sơ Hi lại ra vườn mân mê ớt cay, Chu Thanh Ngô bật cười, đều mau si ngốc.
Hôm nay thời tiết có chút âm u, phỏng chừng sẽ có trận mưa, vừa vặn không cần tưới cây con, trong nhà hai cái ống trum bắt lươn được đặt ở lạch ngòi, nàng tính toán đi nhìn xem có bắt được gì hay không.
Các nàng vừa về đến nhà thì mưa rơi tí tách, gió thổi lành lạnh, may là gió không mạnh, các nàng cũng nhìn ra trời mưa, cho nên đã sửa sang lại chỗ khoai lang giống mới cắm xuống cho rắn chắc hơn, cũng không cần lo lắng bị gió thổi tróc gốc.
Sau tiết thanh minh, khí trời ngày một ấm hơn, cơn mưa đêm qua đã khiến nhiệt độ xuống thấp, chiều nay trời càng chuyển lạnh sau một trận mưa sa gió giật.
Mạnh Sơ Hi bị gió thổi đến tay chân đều lạnh lẽo, chạy nhanh cùng Chu Thanh Ngô cho tằm ăn, hai người ăn cơm xong vội vàng chuẩn bị rửa mặt ngủ.
Tiết trời lạnh lẽo này đến bất chợt, tuy rằng không đến mức trở lại vào đông, nhưng đặt ở cuối mùa xuân thực sự có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Hơn nữa Chu gia thôn lại ở trên núi, nhiệt độ không khí thấp hơn nhiều so với trong thị trấn, này mưa dầm ẩm ướt nằm trên giường đều có chút lạnh.
Mạnh Sơ Hi ngoéo một cái chân, lòng bàn chân đụng tới chính mình cẳng chân, lạnh đến một cái giật mình, nàng lại quay đầu nhìn Chu Thanh Ngô, giống như cảm thán nói: "Hôm nay có vẻ hơi lạnh."
Chu Thanh Ngô nhìn không rõ hình dáng của nàng, làm thủ ngữ đối phương hẳn là cũng không thấy, cho nên nàng duỗi ngón tay viết lên lòng bàn tay Mạnh Sơ Hi mấy chữ:
Là có chút lạnh.
Mạnh Sơ Hi có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của nàng, cũng không lạnh ấm hồ hồ, kỳ thật ngoại trừ bàn chân chịu đông lạnh còn chưa ấm kịp, rốt cuộc cuối tháng tư có thể lạnh đến tình trạng gì.
Nhưng lời nói của Chu Thanh Ngô đã cho Mạnh Sơ Hi một cái cớ, nàng ở trong bóng đêm nghiêng người tới gần Chu Thanh Ngô, thấp giọng nói:
"Nàng lạnh hay không?"
Chu Thanh Ngô còn không có phản ứng lại đây, cho rằng nàng lo lắng mình ngủ không ấm, theo bản năng lắc đầu để nàng yên tâm, bất quá lắc đầu xong liền có chút hối hận.
Nhưng là nàng còn không kịp ảo não, bên kia Mạnh Sơ Hi liền duỗi tay thăm tiến vào ổ chăn của nàng, sờ sờ chân nàng, cũng là lạnh băng.
Chu Thanh Ngô cứng đờ, banh thân thể không biết phải làm sao bây giờ, đã nghe Mạnh Sơ Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chân đều lạnh còn nói không lạnh, nguyệt sự của nàng sắp tới, không thể bị cảm lạnh."
Theo đối phương nhỏ giọng lẩm bẩm, Chu Thanh Ngô cảm giác được Mạnh Sơ Hi vòng tay ôm lấy eo chính mình, sau đó nhẹ nhàng quấn, đem nàng bọc vào ổ chăn ấm áp của nàng ấy.
Chu Thanh Ngô tim đập bay nhanh, liền như vậy dựa vào trong lòng ngực Mạnh Sơ Hi, nàng ấy nhưng rất quy củ, sau khi kéo nàng vào ổ chăn chính mình liền buông lỏng ra eo của nàng, nằm đến thẳng tắp, nhanh chóng nhỏ giọng nói:
"Đêm đã khuya nên ngủ, ngủ ngon."
Từ khẩn trương lấy lại tinh thần, Chu Thanh Ngô lúc này mới minh bạch trạng huống, hơn nữa nàng phát hiện nhịp tim hỗn loạn không chỉ có mình nàng.
Nàng ngước mắt lặng lẽ đánh giá người bên cạnh, khẽ che miệng nở nụ cười. Quỷ muộn tao này làm sao nói bừa như vậy, nguyệt sự của nàng vừa mới hết không lâu, nơi nào sẽ tới nữa.
Bất quá Chu Thanh Ngô rất hài lòng với kết quả này, nàng hơi nghiêng thân đối diện Mạnh Sơ Hi, lặng lẽ dựa đầu qua, tay đặt ở giữa hai người rồi nhắm mắt lại ngủ.
Mưa gió bên ngoài vẫn như cũ chưa ngừng, trong phòng yên ắng thoải mái, Mạnh Sơ Hi kéo chăn bọc lấy Chu Thanh Ngô rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, thái dương cũng không bởi vì đêm qua mưa gió mà vắng họp, ngoài nhà bùn đất ướt át, nơi đất trũng còn đọng lại vũng nước, cây cối hoa lá bị nước mưa quét qua phá lệ xanh biếc, ánh mặt trời dừng ở mặt trên, những giọt nước đọng trên chóp lá lấp lánh dưới ánh mặt trời, sau đó đột nhiên rơi xuống, tí tách một tiếng, bắn ra một tia sáng thật nhỏ.
Hai người trong nhà ngủ cùng nhau sau khi trải qua một đoạn thời gian 'dài lâu'chia cách, nguyên bản chỉ là nằm sát bên nhau, đã diễn biến thành ôm ấp không một khe hở.
Chu Thanh Ngô vùi ở trong ngực Mạnh Sơ Hi, tay phải đặt trên eo nàng ấy, mà Mạnh Sơ Hi tay trái gác trên vai nàng, tay phải tựa như bảo bối mà ôm eo nàng, thân thể ấm áp của hai người dán sát bên nhau, ngủ ngon lành.
Tiếng chim hót ngoài cửa sổ rất thanh thúy, Mạnh Sơ Hi vừa mở mắt đã híp lại, có chút ánh sáng chói mắt tràn vào tỏ rõ canh giờ không còn sớm. Cảm giác hơi bị trói buộc cùng sự mềm mại trong ngực khiến trong nháy mắt thanh tỉnh, cúi đầu nhìn tư thế ngủ của hai người lúc này, khuôn mặt Mạnh Sơ Hi đỏ bừng dưới ánh nắng.
Đây chẳng lẽ là tách ra ngủ vài ngày liền thiếu hơi ấm, cho nên đêm qua muốn đòi tất cả trở về? Thực mau Chu Thanh Ngô cũng tỉnh, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, theo bản năng chớp chớp mắt, sau đó lập tức sửng sốt, rất nhanh ngồi dậy, đỏ mặt nhìn Mạnh Sơ Hi:
Ta ngủ không thành thật.
Mạnh Sơ Hi nhìn hai cánh tay trống rỗng, trong lòng có chút mất mát, nàng ngồi dậy làm như hồi ức lại, khẽ cười nói: "Rất thành thật, ngủ vừa ngoan vừa đáng yêu."
Một câu trêu đùa mang theo sủng nịch, làm Chu Thanh Ngô vừa ngọt vừa thẹn, ai bảo đối phương là đầu gỗ chứ, cố tình đôi khi lại chọc người đến như vậy.
Sau khi rời giường, Mạnh Sơ Hi hoạt động gân cốt nhìn dãy núi phía xa, sau trận mưa to, độ ấm tăng lên khi mặt trời ló dạng, khắp núi rừng như bị một tầng sương trắng bao phủ, một mảnh mây khói vòng quanh, tựa như tiên cảnh. Chu gia thôn tứ phía núi vây quanh, giờ phút này sự xa xôi cùng thanh bần của nó đều bị mảnh tiên khí này xua tan, phảng phất thế ngoại đào nguyên.
"Thật đẹp a." Mạnh Sơ Hi cảm khái, "Ở nơi ta sống, rất khó nhìn đến màn sương mù thuần tịnh như vậy."
Chu Thanh Ngô ngước mắt nhìn, theo sau cong môi cười: Ta thường xuyên thấy, trước kia cảm thấy tầm thường, hiện tại, ta cũng cảm thấy thực mỹ.
Mạnh Sơ Hi quay đầu nhìn nàng, cong môi cười.
Ăn qua cơm sáng, hai người cũng không kịp nghỉ ngơi một chút, liền có chuyện đến rồi.
Nhìn đoàn người vô cùng náo nhiệt vây quanh tiểu viện an tĩnh của các nàng, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô sắc mặt đều có chút khó coi. Hai gương quà bằng gỗ đắp lụa hồng đặt ở trong sân, dẫn đầu chính là hai người phụ nữ, một người tròn trịa mặc váy thắm liễu xanh hẳn là bà mối, một người khác chính là Trần thị, mẹ của Chu Bình.
Bà mối nhưng thật ra tươi cười đầy mặt, tiếp đón các nam nhân đưa lễ vật vào trong sân, mà Trần thị vẻ mặt rất khó chịu, ánh mắt thập phần sắc bén không chút nào che giấu đánh giá Mạnh Sơ Hi, ánh mắt này chưa nói tới thân thiện, thậm chí mang theo một cổ ngạo mạn cùng ghét bỏ. Cái này làm cho Chu Thanh Ngô chau mày, ngay sau đó bất động thanh sắc chống đỡ Mạnh Sơ Hi, nàng chán ghét người khác như vậy đánh giá Mạnh Sơ Hi.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là tới cầu hôn, mà đối tượng là ai Chu Thanh Ngô dĩ nhiên hiểu rõ, người trong lòng mình tâm tâm niệm niệm bị kẻ khác mơ ước, tư vị này đừng nhắc có bao nhiêu khó chịu, nếu không phải lý trí lôi kéo nàng, Chu Thanh Ngô hận không thể lấy cây chổi đuổi bọn họ đi.
Nàng nghiêng đầu nhìn Mạnh Sơ Hi, ánh mắt vừa ủy khuất lại khổ sở, Mạnh Sơ Hi thấy được vừa đau lòng vừa tội lỗi. Tiểu cô nương dáng vẻ kia giống như nàng đã quyết định gả cho người, muốn vứt bỏ nàng ấy rồi.
Trong lòng Mạnh Sơ Hi cũng không thoải mái, nàng thật rất chán ghét tập tục này, một đám người tự cho là đúng mang theo sính lễ tới cửa, khiến người vừa xấu hổ lại nan kham, đây là chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt, ngàn ân vạn tạ nhận lời sao?
Nàng thần sắc lãnh đạm đang muốn mở miệng, bên kia bà mối liền hoan thiên hỉ địa nói: "Mạnh tiểu thư đại hỉ, đây là mẫu thân của Chu Bình, con trai bà ấy coi trọng tiểu thư, hôm nay nhờ ta đến đây đưa sính lễ. Chu Bình kia trong thôn đều biết được, chính là một đấng trượng phu vừa tài giỏi vừa tuấn lãng, chút lễ vật này chỉ là quà dạm hỏi, chờ tiểu thư gả đi qua, sính lễ còn không phải ít." Vừa nói bà ta còn chớp chớp mắt: "Trong thôn này không nhà nào đón dâu có thể phô trương hơn Chu Bình gia."
Trần Thị ở bên khẽ ho một tiếng: "Đây là con trai ta coi trọng cô, một hai nhờ ta đến đây ngỏ lời, ta mới đến. Nếu cô đồng ý, ta liền sẽ thông cảm cho việc cô không có cha mẹ người nhà, ta cũng không cần cô mang theo của hồi môn, nhưng cũng không phải đến Chu gia làm thiếu nãi nãi, cô giúp con trai ta giặt quần áo nấu cơm, sớm một chút cấp trong nhà thêm hương khói, ta cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt."
Kỳ thật trong lòng Trần thị chướng mắt Mạnh Sơ Hi, dù Mạnh Sơ Hi có được tiếng lành trong thôn, cần mẫn giỏi giang, nhưng nàng lớn lên quá xinh đẹp, nữ nhân quá xinh đẹp không phải chuyện tốt, về sau nếu là không an phận liền hồng hạnh xuất tường. Huống chi nàng câu con trai bà ta thần hồn điên đảo, khiến bà ta càng thêm không thoải mái.
Chu Thanh Ngô ở một bên tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hận chính mình không thể nói chuyện, bằng không nàng nhất định phải mắng Trần thị mặt dày vô sỉ. Nàng khí đến thở không được, túm ống tay áo Mạnh Sơ Hi kéo mấy cái, lực đạo còn không nhẹ.
Mạnh Sơ Hi cũng là đầy mặt kinh ngạc, lập tức liền phát ra một tiếng cười khẽ, nàng duỗi tay ý bảo Trần thị không cần nói nữa: "Trần phu nhân, bà vừa đến liền bùm bùm nói một đống, ta lại một chữ cũng nghe không hiểu, gả vào Chu Bình gia? Ta tuy mất ký ức nhưng cũng biết phụ mẫu ta không ở, bà đây là cùng ai nghị hôn, ta đã nhận lời chưa, mà bà lại ở kia lảm nhảm những lời không đâu vậy?"
Nói xong nàng cũng không nhìn Trần thị biến sắc mặt, quay đầu nói với bà mối: "Nhìn bà cũng làm qua không ít mai mối, làm sao có thể dẫn theo Trần phu nhân đến đây cầu hôn một cô nương vừa không có thân phận vừa không hiểu phép tắc như ta, chẳng phải là hoang đường."
Trần thị lập tức lạnh mặt: "Cô có ý gì? Con trai ta nguyện ý cưới cô, cô còn làm giá? Đó chỉ là theo lễ, liền tình huống hai người các cô, ai nguyện ý cầu hôn? Nếu không phải cô sinh bộ dáng hồ ly tinh mê hoặc con trai ta, ta sẽ tuyển cô làm con dâu sao? Này làng trên xóm dưới không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả tiến vào Chu Bình gia ta."
Mạnh Sơ Hi thực phiền chán loại người này, cũng không muốn lãng phí tâm tư cùng Trần thị nói chuyện nhảm nhí, lập tức thẳng thắn nói: "Cô nương nhà ai nguyện ý gả cho con trai bà, bà tự mà đem lễ vật đưa đi thì tốt rồi. Mặt khác thỉnh chuyển cáo lệnh lang, ta hiện tại tuy rằng không nhớ được thân thế chính mình, nhưng ta cũng sẽ không dễ dàng gả cho người khác. Huống hồ ta không thích hắn, cũng sẽ không gả, lễ vật này ta không thể nhận, mời trở về đi."
Trần thị vốn dĩ liền không hài lòng trận hôn nhân này, liền tức muốn hộc máu mà phân phó hạ nhân mang lễ vật về, trước khi đi còn phỉ nhổ: "Thật xem chính mình là đại tiểu thư khuê các, ta còn lo lắng cô lai lịch không rõ không sạch sẽ. Ta xem các cô đời này đều không thể gả, ở nhà mà làm gái lỡ thì, khổ chết đi."
Ánh mắt Chu Thanh Ngô đột nhiên lạnh xuống, tay hung hăng nắm chặt liền phải tiến lên, nói không được nhưng đánh được. Mạnh Sơ Hi thần sắc cũng đông lạnh, nhưng nàng vẫn giữ lại Chu Thanh Ngô, cười lạnh nói: "Làm mai mối cũng cần có lương tâm, ngàn vạn đừng gài bẫy cô nương nhà người, bằng không sẽ gặp báo ứng. Bà mối, về sau nhưng đừng đem cô nương khác đẩy mạnh hố lửa."
Bà mối trên mặt biểu tình xấu hổ, Trần thị lại sắc mặt xanh mét quay đầu liền muốn đối Mạnh Sơ Hi nháo một trận.
Chu Thanh Ngô quay đầu ra hiệu cho Ô Ô, trong miệng phát ra một cái thấp thấp khí âm. Ô Ô lập tức một cái vọt mạnh bổ nhào vào trước mặt Trần thị, nhe răng sủa đến hung ác. Trần thị sợ hãi kêu lên một tiếng, liên tục lui về phía sau, Ô Ô từng bước ép sát nhe răng trợn mắt, tiếng gầm gừ trong cổ họng thập phần dọa người.
Trần thị lui về phía sau quá nhanh, vướng một cục đá ngã chổng vó, Ô Ô còn muốn nhảy lên người bà ta, khiến bà ta sợ tới mức kêu cha gọi mẹ mà chửi bậy, sau khi được hạ nhân đỡ dậy liền té lộn nhào mà chạy ra ngoài.
-------------------------------